Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 369 TRỪNG PHẠT EM guyễn Tích Thời vô thức nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy Phó Vân Đình nói: “Nhưng anh lại quá ích kỷ anh không muốn mỗi ngày phải sống xa em” Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên mở to mắt: “Vậy anh...” “Đương nhiên là chọn ở lại bên em rồi” Phó Vân Đình thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô thật đáng yêu nên không kìm được mà hôn hai cái lên trán cô.
Nguyễn Tích Thời mới phản ứng lại đấy anh ra: “Vậy Tổng thống có giận không?” “Giận chứ” Phó Vân Đình nắm bàn tay mềm mại của cô, giọng nói pha chút tủi thân: “Anh ta giận lắm, còn nói sẽ phạt anh thật nặng” “Hả?” Tim Nguyễn Tích Thời khẽ run: “Anh ta sẽ phạt anh thế nào?” “Anh ta nói sẽ phạt anh...” Phó Vân Đình cố ý kéo dài giọng, thấy dáng vẻ lo lắng của Nguyễn Tích Thời thì mới chậm rãi nói: “Là sau này ngày nào cũng phải ở bênem” “Gì cơ?” Nguyễn Tích Thời ngơ ngác một lúc rồi lại căng thẳng: “Không lẽ là cách chức anh rồi hả?” Rõ ràng ở kiếp trước Phó Vân Đình đã lên làm Đốc quân, không lẽ vì cô mà kiếp này sự nghiệp của anh lại bị ảnh hưởng hả?
Phó Vân Đình ngẩn ra rồi nghiêm túc hỏi: “Nếu anh thật sự bị cách chức, em có nuôi anh không?” “Chắc là không sao” Nguyễn Tích Thời lặng lẽ tính toán lại tài sản của mình.
“Không ngờ vợ anh còn là phú bà” Ánh mắt Phó Vân Đình tràn đầy ý cười.
Thấy Nguyễn Tích Thời thật sự đang suy nghĩ nên Phó Vân Đình thầm thở dài, anh không kìm được mà ôm cô vào lòng.
“Bây giờ em không cần phải lo lắng về những chuyện đó” Phó Vân Đình nói: “Chồng của em vẫn chưa nghèo đến mức đó đâu” Nguyễn Tích Thời chớp mắt ngước lên nhìn anh.
“Yên tâm đi, Tổng thống không làm khó anh đâu.” Phó Vân Đình thật sự không nỡ trêu cô thêm nữa: “Anh ta nói nếu anh không muốn đi thì sẽ cho anh ở lại đồn trú tại thành Vân, vì có lẽ gần đây thành Vân cũng sẽ có biến động” Nguyễn Tích Thời nhớ lại kiếp trước, thành Vân đúng là đã có không ít biến loạn nên gật đầu: “Thế còn miền Bắc thì sao?
Ai sẽ đến đó?” “Không biết, có lẽ Tổng thống đã có sắp xếp khác” Phó Vân Đình đáp.
Biết anh không đi miền Bắc và cũng không bị trách phạt nên Nguyễn Tích Thời mới yên tâm, yên tâm tựa vào lòng Phó Vân Đình.
ñ Tuy chuyện của bà Phó không ảnh hưởng đến Phó Vân Đình nhưng lại là cú sốc lớn đối với những người khác trong nhà họ Phó.
Nhà họ Phó đóng cửa suốt mấy ngày, người nhà họ Phó cũng không bước chân ra ngoài.
Cung Ngọc Dao nghe thấy tin này cũng lo lắng không yên cho Phó Minh Tu.
Đó là mẹ anh ta mà, chắc chắn anh ta đang lo đến nổi điên.
Với chuyện này, e rằng ông Phó cũng không tiện ra mặt, nếu ông ta có bất kỳ hành động nào, chắc chắn sẽ bị xem là bao che cho vợ của mình.
Cung Ngọc Dao ở nhà họ Cao lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên, khiến cho mợ chủ nhà họ Cao càng thêm khó chịu.
“Cả ngày cứ làm ra cái bộ dạng chết trôi đó cho ai xem hả?” Trong bữa ăn, bà Cao than phiền với chồng và con trai: “Cứ tưởng mình còn là cô cả của phủ Đốc quân, ngày nào cũng lên mặt với tôi!
Đúng lúc bà ta nói, người giúp việc đi vào báo tin rằng Cung Ngọc Dao không đến ăn tối.
“Thấy chưa?
Tôi mời mà cô ta còn không thèm tới” Bà Cao càng lấy cớ chỉ trích, quay sang con trai: “Con nhìn xem con cưới được cô vợ tốt thế nào!” Cao Dương nghe xong nổi giận, quăng chén cơm rồi xông đi tìm Cung Ngọc Dao tính sổ.
Cung Ngọc Dao không đến ăn tối là vì đang chuẩn bị ra ngoài, kết quả Cao Dương vừa vào đã không nói lời nào mà tát thẳng vào mặt cô ta.
Cháu Cái tát khiến Cung Ngọc Dao ngã xuống giường.
Cô ta bị đánh đến choáng váng, trong miệng dâng lên vị máu tanh, một lúc sau mới lấy lại tĩnh thần, che mặt tức giận trừng Cao Dương: “Tại sao anh lại đánh tôi?” “Cả ngày cô cứ bày cái mặt đưa đám với mẹ tôi, đương nhiên tôi phải dạy dỗ cô!” Cao Dương trừng cô: “Đừng tưởng tôi không biết, cô không vừa lòng với chuyện Chu Linh bằng vai phải vế với cô nên mới cố tình gây sự với tôi.
Tôi nói cho cô biết, nếu còn như vậy nữa thì đừng trách tôi không nể tình!” Anh ta nói xong lại hung hăng đá mạnh vào thành giường.
Thật ra từ lâu, Cao Dương đã rất bực bội với Cung Ngọc Dao rồi.
Từ lúc cưới đến giờ, Cung Ngọc Dao luôn lấy lý do đến kỳ kinh nguyệt hoặc sức khỏe không tốt khiến anh ta dù cưới đã lâu thì vẫn chưa được chạm vào cô ta dù chỉ là một ngón tay.
Anh ta vẫn không dám kể với ai chuyện này, nếu người khác biết thì anh ta sẽ mất mặt đến mức không biết phải chui vào đâu.
Cái giường vang lên tiếng “rầm” thật lớn.
“Cao Dương!” Tổng tư lệnh Cao vội vã bước vào, kéo mạnh Cao Dương ra rồi nhìn gương mặt sưng đỏ của Cung Ngọc Dao, nhíu mày quát: “Con đang làm cái trò ngu ngốc gì vậy?” “Con dạy dỗ vợ của mình, sao lại là trò ngu ngốc chứ?” Cao Dương vẫn chưa nguôi cơn giận, gân cổ cãi: “Là cô ta tỏ thái độ với mẹ trước!” “Tôi tỏ thái độ với mẹ anh lúc nào?” Cung Ngọc Dao tức giận gượng dậy từ trên giường.
“Mẹ tôi nói với tôi rồi, cô còn dám chối à?” Cao Dương tức tối bước tới một bước.
“Mẹ anh nói hả?” Cung Ngọc Dao nhìn về phía bà Cao, thấy bà ta đang cười lạnh nhìn mình rồi lại nhìn Tổng tư lệnh Cao nhíu mày kéo tay Cao Dương.
“Gon bớt lời đi” Tổng tư lệnh Cao nói nhưng trong giọng điệu không có chút trách mắng nào.
Người giúp việc bên ngoài đều thò đầu vào xem náo nhiệt.
Mặt Cung Ngọc Dao nóng bừng lên.
Ở nhà họ Cao, cô ta cảm thấy mình giống như một trò cười.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô ta như một chú hề bị bỡn cợt và bị sỉ nhục.
Hai tay buông thõng bên người nắm chặt lại, Cung Ngọc Dao thật sự không thể chịu đựng thêm nữa nên bước thẳng ra ngoài.
“Cung Ngọc Dao, cô đứng lại cho tôi!” Cao Dương gọi lớn từ phía sau.
Cung Ngọc Dao không dừng lại một chút nào, cô ta sợ rằng nếu dừng lại, cô ta sẽ không kìm được mà quay lại đánh Cao Dương.
Cô ta vẫn chưa hoàn thành kế hoạch của Phó Minh Tu, cô ta không thể để nhà họ Cao biết rằng cô ta biết võ.
“Cao Dương, đừng đuổi theo nữa” Bà Cao nói: “Cô ta đã gả vào nhà chúng ta rồi, cô ta còn có thể đi đâu được chứ?” “Bà này!” Tổng tư lệnh Cao quay sang nhìn vợ mình: “Dù sao thì cô ta cũng là em gái của Đốc quân Cung, hai mẹ con bà cũng đừng làm quá nữa” “Sao lại là quá chứ?
Cô ta đã gả vào nhà họ Cao chúng ta thì phải tuân theo quy tắc nhà họ Cao.
Nếu như mà truyền ra ngoài, người ta chỉ cười vào mặt chúng ta mà thôi!” Bà Cao nói đầy chính nghĩa: “Hơn nữa, chẳng phải chúng ta sắp quay về thành Lê rồi sao?
Đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, dù Đốc quân Cung có thế nào thì cũng chẳng làm gì được chúng ta!” Tổng tư lệnh Cao lắc đầu, nghĩ đến khi giải quyết xong việc ở thành Lê thì bọn họ thật sự sẽ phải quay về đó nên không nói gì thêm.
Cung Ngọc Dao rời khỏi nhà họ Cao, cô ta cố gắng kiềm chế cơn giận, đi đến nhà riêng của mình.
Cô ta đã nuôi dưỡng không ít cấp dưới ở đó, là nhóm người mà trước đây cô ta đã cử đến thành Lê giả vờ ám sát Phó Vân Đình.
Trong lòng Cung Ngọc Dao đã có kế hoạch cứu bà Phó.
Chỉ cần kế hoạch của cô ta thành công là sẽ có thể khiến Tổng thống thả bà Phó, lúc đó không chỉ giúp Phó Minh Tu giải tỏa nỗi lo mà còn khiến Phó Minh Tu cảm kích cô ta, đồng thời ghi điểm tốt trước mặt mẹ chồng tương lai.