Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 366 PHÁN QUYẾT ^ 0 ng Phó cảm thấy tim mình thắt lại!
Ông ta nhận ra rằng mọi nghi ngờ đã đổ dồn lên người mình.
Nếu không nhanh chóng giải thích, e rằng đến bản thân ông ta cũng sẽ gặp họa!
Ông ta vội nói: “Cô Tiêu, xin minh giám, nhiều năm nay tôi luôn tận tụy vì nước vì dân, làm gì có khoản thu nhập nào không chính đáng!” Ông ta lại quay sang Tổng thống, chắp tay nói: “Nếu Tổng thống không tin, ngài cứ kiểm tra tài khoản đứng tên tôi, nếu có bất cứ khoản tiền nào dư thừa, tôi xin chịu bất kỳ hình phạt nào!” Lời còn chưa dứt đã thấy Tổng thống khẽ nâng tay: “Được rồi, ông Phó, tôi tin nhân cách của ông” Anh ta lại nhìn sang bà Phó nói: “Chỉ là lời khai của vợ ông mâu thuẫn như vậy, e rằng những điều trong bản thú tội trước đây cũng khó mà khiến người khác tin phục” Ánh mắt của Tổng thống sắc như dao, mang theo lạnh lẽo rơi xuống gương mặt của bà Phó.
Bà Phó vốn đã thấy chột dạ, bị anh ta nhìn như vậy thì mồ hôi lạnh càng tuôn Ta như suối.
Bà ta há miệng định giải thích nhưng lại không biết nói gì, bằng chứng và nhân chứng đều rành rành trước mặt, mọi lời giải thích của bà ta lúc này đều trở nên vô ích và nhạt nhẽo.
Ông Phó cũng hiểu rằng mọi chuyện đã đến hồi kết.
Ông ta nhìn về phía Phạm Vi vẫn đang cúi đầu quỳ dưới đất, trong mắt đầy vều ám.
Nếu trước đây ông ta còn nghĩ Phạm Vi chỉ là người tráo trở thì giờ đây khi thấy Phạm Vi đưa ra nhiều “bằng chứng” như vậy, ông Phó đã biết chuyện này không hề đơn giản.
Phạm Vĩ là người do ông ta tìm, ông ta rất rõ ràng rằng giữa Phạm Vĩ và vợ của mình không hề có bất kỳ giao dịch nào.
Thế nhưng giờ đây, không chỉ có ghi chép giao dịch đầy đủ mà còn có cả chứng từ giao dịch.
Rõ ràng là bẫy đã được đặt sẵn và chỉ chờ ông ta nhảy vào.
Mà ông ta lại tưởng rằng mình đã đi một nước cờ hay, không hề biết mình đã sớm lọt vào ván cờ và trở thành con tốt của người khác!
Có người đã sớm đoán được kế hoạch của ông ta rồi chuẩn bị mọi thứ từ trước, thậm chí ngay cả Phạm Vĩ, e rằng cũng là người mà bọn họ cố tình “gửi tới” trước mặt ông ta.
Người có thể biết hết mọi thứ mà lại hành động nhanh chóng như vậy thì chỉ có thể là...
Ông Phó ngẩng đầu nhìn về phía Tổng thống, trong lòng lạnh toát.
Thấy ông Phó nhìn mình chăm chú, dường như Tổng thống không nhận ra suy nghĩ của ông ta, anh ta trầm giọng nói: “Xem ra chuyện này đã có kết luận rồi” Anh ta quay đầu nhìn về phía luật sư luôn ghi chép bên cạnh và nói: “Vậy trường hợp này nên xử lý thế nào?” Luật sư chỉnh lại kính rồi nói một cách cứng nhắc: “Đỗ Bích Cầm buôn lậu muối trái phép, vi phạm Luật Xử Lý Muối Lậu, qua xác minh thì số lượng đã vượt 1500 kg, bị xử phạt tù có thời hạn loại hai.
Hơn nữa, bà ta tổ chức tụ họp buôn bán muối trái phép lên tới hàng chục người.
Mặc dù bà ta tự thú nhưng.
sau khi ký bản nhận tội, lời khai trước sau lại mâu thuẫn thiếu thuyết phục.
Do đó xử lý hai tội chung là phạt tù chung thân” Nghe đến mức án tù chung thân, bà Phó tối sầm mặt rồi suýt ngất xỉu.
Ông Phó cũng lộ vẻ tức giận.
Binh lính tiến lên giữ chặt bà Phó.
Bà Phó bị kéo mạnh thì tỉnh lại, hoảng sợ kêu lên: “Lão gia à!” Bà ta nhìn ông Phó với ánh mắt hoảng hốt: “Lão gia à, anh cứu em với, em không muốn vào tù, anh à!” Ông Phó nghiến răng: “Chuyện này là do cô tự làm sai, cô phải chịu trách nhiệm!” “Ông...
Nghe những lời đó, bà Phó nhìn ông ta với ánh mắt khó tin: “Sao anh có thể như vậy?
Rõ ràng là anh đã hứa với em...” “Phu nhân” Ông Phó cắt ngang lời bà ta, ánh mắt chăm chú nhìn bà ta: “Cô đừng quên chúng ta còn có con trai.
Cô đã làm sai, nếu không chịu phạt thì làm sao làm gương cho con đây?” Toàn thân bà Phó run rẩy!
Đúng vậy, bà ta còn có Minh Tu.
Nếu giờ bà ta khai ra chuyện cấu kết với ông Phó thì nhà họ Phó cũng coi như: xong đời, Minh Tu của bà ta cũng tiêu đời luôn.
Bà ta đã không còn đường cứu nhưng con trai bà ta vẫn còn tiền đồ tươi sáng, bà ta không thể phá hủy tương lai của nó.
Cứ như mọi sức lực của bà Phó đều bị rút sạch trong giây lát, bà ta chậm rãi cúi đầu và không vùng vẫy nữa.
Ông Phó lặng lẽ thở phào.
“Ông Phó” Phu nhân Tổng thống bất ngờ lên tiếng: “Vậy số tiền trong tài khoản tại Ngân hàng tư nhân Hối Phong, ông thấy nên xử lý thế nào?” Bà Phó nghe thấy như thế thì ngẩng đầu nhìn ông Phó.
Ông Phó không quay đầu, không chút do dự nói: “Tiền không chính đáng nên nhà họ Phó không cần.
Tôi nghe nói miền Bắc vừa dẹp loạn và hiện rất cần tiền.
Chi bằng khoản này để lại cho quân đội miền Bắc” Nghe thấy lời này, lòng bà Phó như tan nát.
“Không được..” Bà ta nhìn ông Phó và lẩm bẩm.
Khoản tiền đó là bà ta dành dụm cho Phó Minh Tu, bà ta đã phải trả giá biết bao nhiêu, thậm chí còn khiến bà ta phải vào tù.
Sao có thể để người khác chiếm được?
Dù chỉ giữ lại một chút thôi cũng được...
Thế nhưng không ai để ý đến bà ta, Tổng thống nói: “Nếu đã là ý của ông Phó thì tôi thay mặt quân đội miền Bắc nhận lấy.
Từ!” Anh ta quay đầu lại nói với lính dưới quyền: “Cậu đi theo đến Ngân hàng tư nhân Hối Phong giải quyết việc này” “Dạ” Binh lính đáp.
Ông chủ Ngân hàng tư nhân Hối Phong cúi đầu khom lưng rời đi.
Bà Phó như rơi vào tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời xa rồi bị kéo đi.
Ông Phó nhìn bà ta bị đưa đi, đôi mắt tối sầm lại rồi quay sang Tổng thống: “Thưa Tổng thống, là do tôi không dạy bảo tốt vợ tôi, việc này tôi cũng phải chịu trách nhiệm.” “Tôi biết ông Phó không hề hay biết về việc này, không cần phải tự trách như vậy” Tổng thống dịu giọng nói: “Hơn nữa ông Phó đã rất công bằng trong việc này, không thiên vị như thế rất đáng làm gương.” Mấy chữ “rất công bằng” ấy chẳng khác gì cái tát khiến gương mặt già nua của ông Phó đỏ bừng: “Không dám, không dám” “Thôi, chuyện này đã xong rồi, sau này không cần nhắc lại nữa” Tổng thống nói: “Chỉ là việc này ông vẫn nên về nói rõ với gia đình rồi an ủi bọn họ.
Tôi thấy, tốt nhất là ông nghỉ thêm một thời gian đi” Lời của Tổng thống nghe có vẻ rất khéo hiểu lòng người nhưng sắc mặt ông Phó lại cứng đờ, ngón tay vô thức siết chặt lại.
Nghỉ thêm một thời gian?
Là nghỉ bao lâu?
Chẳng lẽ định không cho ông ta làm Kinh lược sứ nữa, để ông ta mãi ở nhà hả?
Vợ của ông ta đã bị tống vào tù rồi, như thế vẫn chưa đủ à?
Trái tim ông Phó đau thắt lại, vội vàng nói: “Cảm ơn Tổng thống đã quan tâm nhưng trong lòng tôi thật sự lo lắng cho tình hình bên nơi đóng quân, vậy nên tôi vẫn muốn..” “Ông Phó không cần lo lắng” Tổng thống nói: “Tôi sẽ cử người tạm thời quản lý nơi đó, ông cứ yên tâm ở nhà an ủi gia đình đi” Ông Phó nghiến răng đến nỗi suýt gãy.
Thời gian qua ông ta ở nơi đóng quân, khó khăn lắm mới tạo dựng được một chút quan hệ mà giờ lại để người khác quản lý hả?
Vậy chẳng phải công sức của ông ta trong thời gian qua đều đổ xuống sông xuống biển hết à?
Trái tim ông Phó đau như thắt nhưng Tổng thống đã ra lệnh, ông ta đành phải nén giận mà nói: “Vậy xin cảm ơn Tổng thống” Ông ta cũng không muốn nói thêm lời nào, chỉ liếc Phạm Vi đang quỳ dưới đất rồi hậm hực quay người rời đi.
Sau khi ông ta rời đi, Phạm Vi mới ngẩng đầu lên nhe răng cười với Tổng thống: “Thưa Tổng thống, tôi làm không tệ chứ?”