Chương 356 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 356 CÓ ĐÚNG LÀ CÔ ĐỊNH LÀM THIÊN SƯ BỊ THƯƠNG KHÔNG?


LẠi óa ra là cô ta” Tế Tế nói: “Cái ngày ở nhà cô, ông đây đã có cảm giác âm khí kia từ trên người cô ta mà!” Một tia sáng chợt lóe trong mắt Nguyễn Tích Thời.


Không ngờ chỉ một năm không gặp mà Chương Đình lại học được những thứ này ở bên ngoài, đã thế trên người cô ta còn có thứ pháp khí giúp che giấu âm khí khiến cô không phát hiện ra.


“Cô Chương, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Ông Phó nhìn chằm chằm vào Chương Đình: “Có đúng là cô định làm thiên sư bị thương không?” “Cháu đã nói là không phải cháu rồi!” Chương Đình nghĩ dù giờ cô ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được, dưới tình thế cấp bách, cô ta chỉ đành nhìn về phía thiên sư: “Thiên sư lợi hại như thế, sao tôi dám lỗ mãng trước mặt ông chứ?


Ông mau nói với mọi người rốt cuộc chuyện này là thế nào đi” Thiên sư nhìn chằm chằm vào bình hồ lô tím vàng, ông ta vẫn đang suy ngẫm.


Khi nghe thấy lời Chương Đình vừa nói, ông ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chương Đình bằng ánh mắt lạnh tanh.


Thiên sư nhìn lướt qua mọi người.


Nguyễn Tích Thời đứng im lặng tại nơi đó, nhìn qua có thể thấy cô vừa hiền lành lại vô hại, mà Chương Đình thì ngược lại, sắc mặt cô ta tái nhợt, còn thỉnh thoảng ôm bả vai giống như bị thương.


Rõ ràng vừa nãy Chương Đình vẫn ổn cơ mà, ngoài nguyên nhân bị ma mà ông ta thả ra gây thương tích ra thì hình như đúng là không còn khả năng thứ hai.


Sau khi so sánh như vậy, thiên sư cũng sinh lòng ngờ vực, người khiến ông ta bị thương và giết ác ma trong hồ lô tím của ông ta chính là Chương Đình.


Nhưng rõ ràng mấy con ma của ông ta nhắm vào Nguyễn Tích Thời kia mà?


Tại sao lại làm tổn thương tới Chương Đình được?


Có phải vì Chương Đình sử dụng huyền thuật khiến ác ma lao tới công kích đối phương không?


Ông ta nói: “Ngoài cô ra thì không có người nào khác ở nơi này động tay cả.


Cô Chương, cô có thể làm gì để chứng minh cô không phải người điều khiển ác ma không?” Người ta không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào trong giọng nói ông ta, nhưng câu nói hình như đang muốn thử Chương Đình.


Mặt Chương Đình lại càng tái nhợt đi.


Cô ta há miệng, run rẩy hai lần: “Không phải, tôi lấy lá bùa ra chỉ để phòng thủ mà thôi...” “Cô đang phòng thủ trước ai?” Phó Vân Đình hỏi với thái độ từ tốn, anh nói không nhanh không chậm nhưng lại mang uy lực áp đảo: “Thiên sư à?” Đây là thủ đoạn anh thường xuyên sử dụng khi thẩm vấn, chỉ cần bắt được lỗ hổng, anh có thể giáng cho đối phương một đòn trí mạng.


Qua miệng Phó Vân Đình, những lời Chương Đình vừa nói bỗng chốc đổi sang một ý nghĩa khác ngay.


Chương Đình vừa giận vừa lo, cô ta cố giải thích nhưng lại không thể giải thích Tõ rằng, gần như sắp khóc tới nơi: “Không phải!


Con thật sự không hề có ý đối phó thiên sư, cũng không làm tổn thương mẹ nuôi...


Là Nguyễn Tích Thời!” Cô ta bị ép đến nỗi trở nên bộp chộp nóng nảy, đột nhiên xoay người chỉ thẳng Nguyễn Tích Thời: “Đêm trước Nguyễn Tích Thời đã điều khiển ác ma đi vào giấc mơ của mẹ nuôi, chính tôi là người tiêu diệt ác ma đó!


Nếu mọi người không tin thì có thể hỏi mẹ nuôi!” Cô ta đã không còn tỉnh táo nữa nên mặc kệ những suy đoán trước đó có chứng cứ hay không, bất chấp nói thẳng những lời này ra.


Bà Phó chỉ hận không thể cạy đầu cô ta ra để xem bên trong chứa cái gì.


Cô ta bị hại một mình là đủ rồi, còn muốn kéo bà ta xuống nước theo!


Thấy mọi người bắt đầu đổ dồn mọi sự chú ý về phía mình, bà Phó chỉ đành cố nén cơn tức giận với Chương Đình, nói với vẻ bình tĩnh: “Đúng là đêm trước Đình Đình đã cứu tôi, nhưng cụ thể là ai làm thì tôi cũng không rõ ràng lắm” Bà ta phớt lờ ánh mắt khiếp sợ của Chương Đình, nhìn Nguyễn Tích Thời rồi nói tiếp: “Bọn mẹ cũng chưa nói là do Tích Thời làm, chỉ có cái trùng hợp ngày đó Tích Thời lại vừa về nhà, sau đó Đình Đình lại nói với mẹ Tích Thời cũng biết huyền thuật, vậy nên bọn mẹ mới lo liệu có phải Tích Thời sử dụng sai pháp chú hay gì đó, kéo ma về hay không.


Nhưng dù sao thì bọn mẹ cũng không có căn cứ gì cả, sợ sẽ hiểu lầm Tích Thời nên mẹ không nói chuyện này với cha các con, chỉ đành đợi thiên sư xuống núi xem rồi nói tiếp” Bà ta dừng vài giây, sau lại nói: “Còn về Đình Đình, ngày đó nếu không có con bé cứu mẹ thì chắc giờ mẹ vẫn đang chìm trong giấc mộng, chưa tỉnh lại được, thế nên mẹ nghĩ không phải Đình Đình làm đâu” Giờ phút này Chương Đình không rảnh quan tâm tới việc vu oan hãm hại Nguyễn Tích Thời nữa, cô ta gật đầu tán đồng trước những lời bà Phó nói.


“Thì ra ác ma cũng có thể được điều khiển đi vào giấc mơ của con người ư?” Nguyễn Tích Thời khẽ lẩm bẩm, ngoài mặt tỏ vẻ ngờ vực và tò mò: “Trước đây người thầy đạo sĩ chỉ dạy con mấy biện pháp đuổi ma đơn giản, thậm chí ông ấy còn không có thời gian dạy con cách điều khiển ác ma, mấy pháp thuật cao siêu như điều khiển ác ma đi vào giấc mộng của người khác thì lại càng không...


Thật không ngờ em gái lại hiểu biết nhiều như thế” “Đúng vậy, cô Chương đây lợi hại thật đấy” Tống Ngọc Sương cất giọng lạnh tanh: “Trước đây, những lúc đi bắt ma với Tích Thời, tôi chỉ thấy cậu ấy dùng bùa trừ tà chứ chưa từng nghe qua còn nhiều loại thuật pháp kỳ quái như thế” Câu nói của hai người khiến mặt Chương Đình trắng bệch.


Chưa có ai từng nhìn thấy cảnh Nguyễn Tích Thời điều khiển ma cho nên những lời cô ta vừa nói hoàn toàn không có chứng cứ và độ đáng tin, đặc biệt là khi Tống Ngọc Sương lại ra mặt giúp Nguyễn Tích Thời chứng minh điều đó.


Giờ nghe giống như cô ta mới là người vu oan Nguyễn Tích Thời trước mặt bà Phó.


Trên khuôn mặt mọi người cũng xuất hiện những biểu cảm khác nhau.


Bây giờ không ai có thể nói rằng họ nghi ngờ Nguyễn Tích Thời.


“Nếu theo như mẹ nói, không phải Chương Đình, cũng không phải Tích Thời, vậy còn ai có thể khiến thiên sư bị thương?” Phó Vân Đình nhìn mẹ mình rồi hỏi.


Anh gạt phăng Nguyễn Tích Thời ra khỏi danh sách nghi phạm.


Khuôn mặt được chăm dưỡng cẩn thận của bà Phó vặn vẹo, mãi bà ta mới rặn Ta được mấy chữ: “Liệu có phải do ác ma không?” “Ý mẹ là không có ai điều khiển ác ma này cả mà do nó tự thoát ra ngoài?” Vẻ trào phúng thoáng hiện trong mắt Phó Vân Đình.


Nói đến nước này rồi, bà Phó cũng chỉ còn cách đau đầu đâm lao theo lao: “Đúng vậy” Phó Vân Đình lại nhìn về phía thiên sư: “Thiên sư, ông cảm thấy thế nào?” Thiên sư trầm ngâm.


Ông ta lại tiếp tục nhìn về phía Chương Đình, thấy Chương Đình sợ tới mức mặt mày tái nhợt, ông ta liếc nhìn lá bùa đang bị cô ta siết chặt trong tay với nét mặt tối sầm, không rõ cảm xúc.


“Thiên sư” Bà Phó cất giọng nhẹ nhàng, chủ động nói trước: “Lần này là lỗi của tôi, tôi không nên đề nghị với lão gia mời ngài rời núi, quầy rầy việc tu luyện của ngài” Bà ta nói: “Mong thiên sư nể tình mà ở lại phủ nghỉ ngơi mấy ngày, để tôi có cơ hội bày tỏ lời xin lỗi và đền bù cho thiên sư thật xứng đáng” Bà ta cố tình nhấn mạnh hai chữ “đền bù”.


Nghe vậy, thiên sư liếc mắt nhìn ông Phó.


Ông Phó hơi cau mày, nhưng ông ta vẫn không nói gì, liếc mắt nhìn Chương Đình và Nguyễn Tích Thời, đôi mắt sâu không thấy đáy.


Thiên sư có tâm tư riêng.


Ông ta nói: “Tôi cảm thấy bà Phó nói rất có lý, bên trong phủ này chứa rất nhiều âm khí, bây giờ tôi diệt trừ ác ma, âm khí cũng đã tiêu tan đi phần nào, tôi nghĩ là con ác ma ấy tự quấy phá.


Tôi đã thu phục được ác ma rồi, lại dán thêm bùa trấn trạch mới trong nhà, tôi tin sẽ không có ác ma nào tới quấy rầy người của phủ Phó nữa” “Làm phiền thiên sư quá” Bà Phó thở phào nhẹ nhõm.


Ông Phó cũng lấy lại tỉnh thần: “Mọi chuyện sáng tỏ là tốt rồi, vất vả cho thiên sư, tôi sẽ cho người quét tước phòng sạch sẽ, sau đó sai người đi chuẩn bị bữa trưa cho ông.


Đợi chút nữa sẽ tiếp đãi thiên sư thật chu đáo.” “Được.” Thiên sư nói.


Ông Phó lại nói với nhóm người Phó Vân Đình: “Mấy đứa cũng ở lại ăn cơm trưa đi Nói xong, ông ta nhìn Tống Ngọc Sương, giọng điệu nhẹ nhàng hơn vài phần: “Ngọc Sương, cháu tới có chuyện gì sao?


Nếu không có việc gì quan trọng thì ở lại ăn bữa trưa đi” “Cháu tới rủ Tích Thời đi dạo phố.” Tống Ngọc Sương thấy mọi chuyện đã được giải quyết nên cũng nhẹ nhõm hơn bao nhiêu, cô ấy nhìn Nguyễn Tích Thời: “Cậu cũng nhận được thiệp mời của chị Vân Tích nhỉ?”


  • Trước
  • Sau