Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 349 TRỞ THÀNH CON GÁI NUÔI C hương Đình còn chưa phản ứng kịp.
Rõ ràng gió mạnh đang nghiêng về phía cô ta, tại sao lại nghiêng về phía Nguyễn Tích Thời rồi?
"Bịch!” Không biết là ai ném rau đập vào trên mặt Chương Đình.
“Không biết xấu hổ!" Có người mắng.
Chương Đình che mặt, còn chưa kịp hoàn hồn thì một đống rau và rác rưởi đổ ập vào trên người cô ta.
"Ai đang đánh tôi?" Chương Đình bị đánh đến hét lên, nhanh chân bỏ chạy.
"Có bản lĩnh thì đừng chạy!” Phía sau có dân chúng kêu lên, Chương Đình không dám dừng lại chạy một mạch thật xa, mãi đến khi sau lưng không còn tiếng động nữa mới thở hổn hển dừng lại.
Cô ta quay đầu oán hận nhìn về phía biệt thự nhà họ Nguyễn.
Tại sao mỗi lần cô ta đều thất bại dưới tay Nguyễn Tích Thời?
Không ngờ trong tay Nguyễn Tích Thời lại có một bản di chúc!
Nếu như không có bản di chúc đó thì biệt thự này cũng có phần của cô ta, sao đến lượt Nguyễn Tích Thời phô trương thanh thế ở chỗ này!
Nhưng bây giờ, cô ta chỉ có thể bị đuổi ra ngoài giống như chuột chạy qua lường Chương Đình đứng im tại chỗ, lá rau từ trên người rơi xuống, cả người trông vô cùng nhếch nhác.
Chẳng lẽ thực sự không có cơ hội báo thù cho cha mẹ, giành tài sản trở về sao?
Còn thầy cũng bị Nguyễn Tích Thời hại chết.
Chương Đình dùng sức siết chặt ngón tay, sau đó suy sụp chậm rãi buông ra.
Cô ta trở về chỗ ở trước đây của thầy.
Trời vẫn chưa tối hẳn.
Trước kia mỗi khi trời tối, cô ta đều theo thầy ra ngoài hấp thụ âm khí.
Mặc dù lúc nào cô ta cũng bị thầy mắng nhưng ít nhất cô ta cũng cảm thấy có người bên cạnh.
Nhưng bây giờ thầy đã qua đời, cô ta lại quay về một mình, trong thoáng chốc như mất hết tất cả động lực.
Cô ta nhìn chằm chằm bầu trời dần tối ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời trở nên mờ mịt luống cuống.
“Rầm, rầm." Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên khiến Chương Đình giật mình.
Trước kia cũng có khách bất chợt ghé thăm nhờ thầy đi bắt ma.
Chương Đình tưởng lại là khách nên đứng dậy ra mở cửa.
Một người phụ nữ mặc quần áo đẹp đẽ quý giá đứng ở cửa: "Xin hỏi cô là Chương Đình phải không?" Tìm cô ta?
Chương Đình nhìn người phụ nữ trước mặt, do dự không dám trả lời.
Thấy nét mặt của Chương Đình, người phụ nữ lại nói: "Nếu như cô ta là Chương Đình, phiền cô đi với tôi một chuyến, phu nhân nhà chúng tôi muốn gặp cô một lần.” xượn Cuối tháng năm, thời tiết nóng dần.
Trường cũng sắp bắt đầu nghỉ hè.
Ngược lại, công việc ở phủ Quân chính càng thêm bận rộn, nhất là sau vụ trấn áp bạo loạn lần này ở thành Lê, Phó Vân Đình được thăng chức làm Thượng tướng, quân hàm trên lễ phục cũng tăng từ hai sao vàng lên ba sao vàng.
Đây là lần đầu tiên, phủ Quân chính có một người đeo ba sao vàng khi chưa đến ba mươi tuổi, trong thoáng chốc danh tiếng nổi như cồn.
Phó Vân Đình lại không có thời gian ăn mừng.
Mặc dù vụ nội loạn ở thành Lê đã tạm dừng nhưng vì đã tạo thành sức ảnh hưởng không thể xem thường, bên trong thành Vân cũng bắt đầu rục rịch.
Trong những năm đầu, những người còn sót lại của triều đại cũ vẫn âm mưu phục hồi lại sự thống trị của Hoàng đế.
Tuy rằng đã bị đàn áp mạnh mẽ nhưng lại tạo thành một cuộc chiến quân phiệt hỗn loạn.
Mặc dù trước mắt đã bị lần lượt dẹp loạn, tạo thành một hình thức thống nhất tạm thời nhưng sự tồn tại của nội gián Pháp lần trước cũng đã chứng minh tình hình quốc gia hiện giờ có thế lực khác xâm nhập, đây không còn đơn giản là vấn đề nội loạn.
Vì thế trong thời gian gần đây, Phó Vân Đình vẫn luôn dẫn người đi điều tra xem thành Vân có nội gián hay không.
Cuộc điều tra này kéo dài gần hai tháng.
Khó khăn lắm mới rảnh rỗi, Phó Vân Đình và những người khác nhận được điện thoại từ nhà họ Phó gọi đến, nói rằng ông Phó Vân Đình đã trở về từ nơi đóng quân, bảo bọn họ về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm.
Nghĩ tới vừa khéo có thể tìm hiểu thân thế của Phó Vân Đình, lại đang cuối tuần, Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình cùng đến nhà họ Phó một chuyến.
Hiếm khi ông Phó trở về, cả nhà họ Phó đều vui mừng hớn hở.
Nguyễn Tích Thời thấy hình như ông Phó béo hơn trước, có lẽ công việc Kinh lược sứ thực sự quá nhàn nhã.
“Vân Đình, Tích Thời, các con về rồi!" Sau khi chờ bọn họ ngồi xuống, ánh mắt ông Phó dừng trên người Phó Vân Đình: "Nghe nói con được thăng chức, giỏi lắm!” Phó Vân Đình mỉm cười.
“Cha nhớ lúc mình lên ba sao đã sắp bốn mươi tuổi, đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước." Ông Phó thở dài lên tiếng, lại quay đầu nhìn về phía Phó Minh Tu bước ra: "Nếu Minh Tu có thể có được một nửa thành tựu như con thì hay biết mấy." “Xem ông nói kìa.” Nghe xong, Đỗ Bích Cầm lập tức không vui đáp: "Chân Minh Tu vừa mới khỏi, ông phải cho thằng bé thời gian chứ!” “Đúng, đúng!" Ông Phó gật đầu: "Vừa khéo lần này anh trở về đã kịp báo cáo với cấp trên cho thằng bé vào trong chính phủ làm việc.” “Vậy hay quá rồi!" Đỗ Bích Cầm vui vẻ lên tiếng, nhìn thoáng qua Phó Minh Tu nói: "Minh Tu nhà chúng ta thông minh như vậy, nhất định có thể phát huy hết khả năng trong phủ Quân chính!” Trong mắt bà ta tràn đầy yêu thương với Phó Minh Tu nhưng lại làm như không thấy thành tích của đứa con trai khác, thậm chí chẳng thèm khen ngợi câu nào.
Nguyễn Tích Thời nhíu mày, vô thức nhìn sang Phó Vân Đình, thấy anh vẫn tỏ ra bình tĩnh như thể đã quen với sự thiên vị của mẹ mình.
Ông Phó cũng nhìn về phía Phó Vân Đình: "Đúng, chúng ta có hai đứa con trai xuất sắc.
Đúng lúc gần đây Vân Đình mới thăng chức, chắc hẳn bận rộn nhiều việc, có thể để Minh Tu giúp đỡ chia sẻ cho nhau.
Hai anh em các con đồng tâm hiệp lực, nhất định sẽ làm ít công to!” “Không cần đâu." Chưa đợi Phó Minh Tu lên tiếng, Phó Vân Đình đã nói trước: “Bây giờ con vẫn giải quyết được, hơn nữa lúc này còn có thể trở về ăn cơm với mọi người.” Nét mặt ông Phó thoáng cứng đờ.
Nhưng Phó Minh Tu chẳng quan tâm, khẽ cười đáp: "Trước giờ Vân Đình là người có năng lực nên không cần con giúp đỡ.
Huống chi con cũng không thể giúp công việc của em ấy, con vẫn nên đi làm một số việc phù hợp với khả năng của mình.” "Sao con không giúp được chứ?
Đừng tự coi thường mình." Đỗ Bích Cầm lập tức lên tiếng: "Chờ con quen việc rồi, nhất định sẽ không có vấn đề!” Phó Minh Tu chỉ cười không trả lời.
“Được rồi, hôm nay là tiệc gia đình, đừng nhắc đến chuyện công việc nữa” Ông Phó đổi chủ đề: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Lúc này Đỗ Bích Cầm mới ngậm miệng lại, đứng dậy đi theo chồng: "Đúng rồi, Đình Đình đâu, sao lâu thế vẫn chưa xuống?” Khi nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng xuống từ trên lầu.
“Cha nuôi, mẹ nuôi." Một giọng nói quen tai truyền đến.
Nguyễn Tích Thời đột nhiên ngẩng đầu lên, khi trông thấy người từ trên lầu bước xuống, cô sửng sốt tại chỗ.
“Đình Đình." Đỗ Bích Cầm thân thiết nói: "Mau qua đây ăn cơm.” "Đến ngay 4." Người đến thật sự là Chương Đình.
Cô ta mặc chiếc áo khoác da mới nhất của cửa hàng bách hoá.
Lúc đi tới nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, cô ta dừng bước, nhỏ giọng gọi: "Chị hai.” “Chương Đình?" Mắt Nguyễn Tích Thời tối sầm.
Đỗ Bích Cầm lộ ra nét mặt kinh ngạc: "Chị hai?
Đình Đình, con và Tích Thời là chịem?" Xem ra bà ta dường như hoàn toàn không biết chuyện này.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời chợt loé.
Trước kia mấy lần Đỗ Bích Cầm tổ chức tiệc, Chương Đình đều không tới, sau đó trước khi cô kết hôn, Chương Đình đều không có ở nhà, Đỗ Bích Cầm không biết thân phận của Chương Đình cũng dễ hiểu.
Huống chỉ trước đây ở nhà họ Chương, mọi người chỉ biết cô chị cả xuất sắc Chương Vị, chẳng ai thèm để ý đến Chương Đình không bắt mắt.
Nhưng mà...
"Vâng, chị ấy là chị hai của con." Chương Đình nhỏ giọng trả lời.
“Có chuyện trùng hợp như vậy à?" Ông Phó cũng kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, con là em gái của Tích Thời, sao trước đó không nghe con nhắc tới.” Đỗ Bích Cầm nói.
Chương Đình mấp máy môi, lặng lẽ nhìn Nguyễn Tích Thời, lại rũ mắt xuống: “Chị hai không cho con nhận chị ấy, con không dám nói...”