Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 341 BỊ SA THẢI Tong thư viết rõ ràng.
“Gửi lời qua thư, được biết cô Cung sắp kết hôn, tôi và phu nhân đồng lòng chúc phúc, chúc cô hôn nhân viên mãn.
Tuy nhiên công việc tại trường không thể chậm trễ, cân nhắc rằng sau khi kết hôn thì cô sẽ không có nhiều thời gian nên dù rất tiếc nuối nhưng cũng chỉ có thể viết bức thư này, mong cô chu toàn việc gia đình, không còn lo lắng hậu phương.
Hy vọng sau này tìm được công việc tốt hơn, tôi và phu nhân cũng sẽ luôn gửi lời chúc từ xa, chúc cô tiền đồ rộng mở” Người ký tên là Hiệu trưởng.
Vụt Cung Ngọc Dao siết chặt bức thư trong tay.
Không ngờ Hiệu trưởng lại sa thải cô ta?
Tại sao chứ?
Cô ta chưa bao giờ nói mình muốn nghỉ việc, trước giờ làm việc cũng không hề sai sót, trường học không có lý do gì sa thải cô ta cả.
Nếu nói lý do là vì kết hôn, tuy phụ nữ thường ở nhà chăm chồng dạy con nhưng vợ Hiệu trưởng còn làm được chức Hiệu phó, trường nữ sinh Minh Đức cũng không thiếu các giáo viên nữ đã kết hôn.
Tại sao đến lượt cô ta thì lại không được?
Chẳng lẽ là vì dạo gần đây cô ta xin nghỉ quá nhiều?
Không thể nào, trước đây cô giáo tiếng Anh bị thương phải nằm viện lâu như thế, trường cũng đâu có đuổi việc cô ta?
Huống hồ lần này xin nghỉ, cô ta đã được Hiệu trưởng đồng ý rồi.
Ánh mắt Cung Ngọc Dao lạnh đi, cô ta gọi người giúp việc bên ngoài vào.
Người giúp việc thấy vẻ mặt đầy tức giận của cô ta thì cũng nơm nớp lo sợ đứng trước mặt cô ta.
“Tôi hỏi cô, gần đây bên ngoài có chuyện gì không?” Cung Ngọc Dao nhìn chằm chằm vào người giúp việc hỏi.
Sắc mặt người giúp việc thay đổi, càng làm rõ hơn phán đoán của cô ta.
“Cô, cô hỏi chuyện gì cơ?” Người giúp việc lắp bắp hỏi lại.
“Đừng có giả ngây giả ngô với tôi!” Cung Ngọc Dao quát lớn: “Rốt cuộc trường nữ sinh Minh Đức đã xảy ra chuyện gì?” Nghe nhắc đến trường nữ sinh Minh Đức, người giúp việc tưởng cô ta đã biết, cả người run lên rồi quỳ xuống: “Cô Ngọc Dao, không phải chúng tôi không nói cho cô mà là Đốc quân đã ra lệnh không được phép tiết lộ!” Nhìn thấy dáng vẻ của người giúp việc, lòng Cung Ngọc Dao chợt lạnh đi.
Quả nhiên là đã xảy ra chuyện gì đó!
Cô ta đè nén cảm xúc, trầm giọng nói: “Tôi có thể không trách các cô nhưng cô nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết” “Dạ” Người giúp việc vội vàng kể hết chuyện mợ Cao gây rối ở trường nữ sinh Minh Đức, Cung Ngọc Dao vừa nghe đã giận đến sôi máu.
Cô ta cố nén cơn giận nghe người giúp việc kể xong mọi chuyện.
“Tôi biết rồi” Cô ta siết chặt tấm ga trải giường: “Cô ra ngoài đi” Người giúp việc thở phào nhẹ nhõm nhanh chóng lui ra.
Cánh cửa vừa khép lại, Cung Ngọc Dao cũng không kìm được nữa mà bất ngờ hất văng cái bình hoa ở đầu giường xuống đất!
“Choang!” Gái bình hoa vỡ tan tành dưới đất!
Mảnh vỡ cắt vào mắt cá chân Cung Ngọc Dao rỉ ra chút máu.
Thế nhưng cơn giận trong lòng khiến cô ta không hề cảm thấy đau đớn.
Cô ta tức muốn điên rồi!
Rõ ràng bọn họ là người tự tìm đến cầu hôn, đòi bỏ vợ cả cưới cô ta, giờ đây lại biến cô ta thành kẻ chen chân vào giữa bọn họ.
Sao có thể có người đảo lộn đúng sai đến thế này?
Cung Ngọc Dao nghiến chặt răng, chán ghét đối với Cao Dương lại tăng thêm một bậc.
Đang lúc cô ta giận dữ ngút trời thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
“Chuyện gì?” Cô ta đang cơn tức giận, lạnh giọng hỏi.
“Là chị” Giọng của phu nhân Đốc quân truyền vào.
Nghe tiếng của chị dâu, sắc mặt Cung Ngọc Dao thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn đứng dậy ra mở cửa.
Không ngờ vừa mở cửa ra, ngoài cửa không chỉ có chị dâu mà còn có cả Cao Dương.
“Anh đến đây làm gì?” Sắc mặt Cung Ngọc Dao lạnh hẳn.
“Ngọc Dao, Thiếu soái Cao đặc biệt đến đây xin lỗi em” Phu nhân Đốc quân nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi” Cung Ngọc Dao cắn chặt răng.
Cô ta không muốn Cao Dương bước chân vào phòng mình nhưng có chị dâu ở đây, cô ta cũng không tiện nói gì nên đành miễn cưỡng nhường đường.
Phu nhân Đốc quân dẫn Cao Dương bước vào.
Ánh mắt Cao Dương nhanh chóng quét qua căn phòng của Cung Ngọc Dao rồi dừng lại trên người cô ta.
Cung Ngọc Dao không biết anh ta sẽ đến nên vẫn mặc áo ngủ.
Dù rằng cái áo này rất kín đáo nhưng ánh mắt của anh ta vẫn khiến cô ta cảm thấy vô cùng Nhôch bê Cô ta nhíu mày.
Dường như nhận ra cảm xúc của cô ta, Cao Dương nói: “Ngọc Dao, chuyện Chu Linh đến trường tìm em thật sự là lỗi của anh.
Anh không biết cô ta sẽ đến tìm em.
Em yên tâm, anh đã giải quyết xong chuyện này rồi, cô ta sẽ không dám xía vào nữa đâu!” Giọng anh ta có vẻ chân thành nhưng chỉ vài câu đơn giản như vậy, làm sao có thể làm nguôi cơn giận trong lòng Cung Ngọc Dao?
Cô ta lạnh lùng nói: “Bây giờ anh giải quyết thì có ích gì?” Cô ta ném bức thư trong tay về phía Cao Dương: “Anh có thể khiến trường thu hồi quyết định, để tôi trở lại trường dạy không?
Hay anh có thể dập tắt những lời đồn bên ngoài, để người ta không chỉ trích tôi nữa không?” Thư rơi trúng người Cao Dương, anh ta vô thức vươn tay đón lấy, cúi xuống nhìn bức thư trong tay thì phát hiện đó là một lá thư thôi việc.
Trong mắt anh ta lóe lên vẻ vui mừng nhưng ngoài miệng lại nói: “Chuyện này đúng là anh có lỗi với em nhưng anh hứa, sau này sẽ không xảy ra nữa” Anh ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn công việc này, mất rồi thì thôi vì dù sao em cũng sẽ về làm dâu nhà họ Cao, sau này còn phải lo chăm sóc gia đình, chẳng có thời gian đi dạy nữa đâu!” “Anh nói cái gì?” Sắc mặt Cung Ngọc Dao thay đổi.
“Thôi được rồi, thôi được rồi” Phu nhân Đốc quân vội vàng bước ra hòa giải: “Chuyện sau này tính sau, giờ giải quyết xong hiểu lầm là được rồi.” Bà ta vươn tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay Cung Ngọc Dao.
Cung Ngọc Dao hừ lạnh.
Cao Dương nhìn chằm chằm vào vùng cổ trắng ngần của Cung Ngọc Dao, ánh mắt xoay chuyển rồi nói với phu nhân Đốc quân: “Xem ra tôi đã làm cô Cung giận rồi.
Phu nhân, tôi muốn nói vài câu riêng với cô Cung được không?” “Ồ, nói riêng à..” Phu nhân Đốc quân do dự một chút nhưng nghĩ đến việc hai người bọn họ đã đính hôn, có chút không gian riêng cũng tốt, bà ấy gật đầu nói: “Được thôi, lát nữa nói xong thì ra ngoài ăn cơm chung đi” “Chị dâu!” Cung Ngọc Dao gọi bà ấy nhưng Cao Dương đã bước lên chắn giữa hai người.
Phu nhân Đốc quân quay đầu nhìn lại, không thấy biểu cảm của Cung Ngọc Dao lúc đó nên vẫn xoay người rời đi.
Cánh cửa khép lại phát ra “cạch” Ánh mắt Cao Dương lướt từ trên xuống dưới người Cung Ngọc Dao.
Cung Ngọc Dao siết chặt nắm tay, sắc mặt lạnh băng: “Mời anh ra ngoài!” “Đừng mà, anh đã nói muốn nói chuyện tử tế với em, sao lại ra ngoài được?” Cao Dương tiến lại gần Cung Ngọc Dao, ánh mắt vô lễ quét qua vùng cổ trắng ngần của cô ta rồi chậm rãi trượt xuống: “Hôm nay em mặc bộ này đẹp đấy nhưng anh vẫn thấy lần trước em không mặc gì trông đẹp hơn.
Sau này ở nhà đừng mặc mấy thứ này nữa nhé?” Anh ta nói xong lại vươn tay về phía cô ta.
Tay anh ta vừa chạm vào cánh tay của Cung Ngọc Dao thì đã bị cô ta hất mạnh ra: “Anh làm gì vậy?” “Đương nhiên là muốn thân mật với em rồi” Trong mắt Cao Dương lóe lên vẻ dâm đãng: “Ở đây không có ai khác, em đừng giả vờ ngại ngùng nữa!” Anh ta nói xong cũng nhào tới đè cô ta xuống giường!