Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 333 THÀNH TRÒ CƯỜI huyện Cung Ngọc Dao bò lên giường Cao Dương đã nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ nơi đóng quân.
Buổi sáng, khi nữ quân y đến kiểm tra vết thương cho cô ta, ánh mắt người nọ vô cùng kỳ lạ.
Bình thường, nữ quân y đều rất khách sáo với cô ta nhưng hôm nay ánh mắt đó lại tràn đầy sự khinh bỉ.
Nữ quân y vừa rời đi, Cung Ngọc Dao nghe thấy nữ quân y nói chuyện với quân y khác ở cửa ra vào: "Không ngờ em gái của Đốc quân Cung lại là người không biết xấu hổ như vậy, bây giờ tôi đụng cô ta là cảm thấy buồn nôn!” “Chứ còn gì nữa, đường đường là em gái Đốc quân, thế mà lại leo lên giường đàn ông, đúng là làm mất mặt Đốc quân Cung!" “Nhưng tôi nghe nói, cô ta không chỉ leo lên giường một người đàn ông là Cao Dương, mà còn muốn leo lên giường của Thiếu soái Phó nữa.” “Cái gì, Thiếu soái Phó hả?
Chẳng phải Thiếu soái Phó đã có phu nhân rồi sao, hai người lại ân ái như vậy, sao cô ta còn nghĩ đến chuyện phá hỏng tình cảm của bọn họ nữa?” "Loại người này còn ở lại nơi đóng quân của chúng ta, nếu truyền đi thì nơi này của chúng ta sẽ thành trò cười mất...” Âm thanh càng ngày càng xa.
Cung Ngọc Dao nghe mà toàn thân phát run.
Cô ta chỉ hận không thể lao ra ngoài xé nát miệng những người này!
Cô ta nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay ép máu tươi chói mắt chảy ra.
Cho đến khi bên ngoài hoàn toàn không còn tiếng động, cô ta mới từ từ đứng dậy mặc quần áo tử tế.
Bộ váy Cung Ngọc Dao mặc hôm qua đang để trên giường, cô ta cầm lên rồi nhét vào trong thùng rác.
Cô ta không muốn nhìn thấy nó thêm một lần nào nữa.
Vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cô ta chỉ hận không thể thiêu hủy xé nát tất cả những thứ có liên quan.
Cô ta cảm thấy cực kỳ đau đớn và ức chế, giống như có một cục tức nghẹn lại trong ngực.
Cô ta đi nhanh đến cửa phòng, nắm chặt tay nắm cửa nhưng lại dừng lại.
Cô ta sợ rằng nếu mình mở cánh cửa này thì sẽ có càng nhiều ánh mắt khác thường và nhiều lời đồn đại hơn.
Trước kia, thứ cô ta yêu nhất là tự do.
Nhưng bây giờ, thậm chí ngay cả một cánh cửa, cô ta cũng không dám bước ra ngoài.
Cuối cùng cô ta vẫn không ra khỏi phòng.
Nhưng khi trời xế chiều, Phó Vân Đình đã cử người đến thông báo cho cô ta, nói rằng đã sắp xếp thuyền, ngày mai sẽ cùng về thành Vân.
Điều này khiến Cung Ngọc Dao thoáng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng rời khỏi nơi này, thành Vân là địa bàn của anh cả, cô ta chỉ cần xin anh trai ép chuyện này xuống thì sẽ không nghe thấy mấy lời đồn đại nhảm nhí này nữa.
Sáng sớm hôm sau, Cung Ngọc Dao lập tức chuẩn bị đồ đạc ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi sân đã nghe thấy giọng nói dầu mỡ ngả ngớn của Cao Dương truyền đến: “Cô Cung muốn trở về hả?” Cung Ngọc Dao không muốn để ý đến anh ta, định đi qua nhưng không ngờ Cao Dương lại chắn trước mặt.
“Cô chạy cái gì?" Ánh mắt Cao Dương đảo qua cô ta từ trên xuống dưới: "Ồ, hôm nay thay quần áo khác à?
Cái váy này không tệ đâu.” Ánh mắt của anh ta giống như một con rắn dinh dính, bò qua người Cung Ngọc Dao khiến cả người cô ta không thoải mái.
“Làm phiền anh tránh ra!" Cung Ngọc Dao lạnh lùng nói.
“Cô còn giả vờ giả vịt làm gì?" Cao Dương liếm môi một Cô ăn mặc lả lơi như vậy, không phải vì để cho tôi nhìn sao?
Chắc chắn là cô không nỡ xa tôi phải không, tôi thấy không bằng trước khi cô đi, chúng ta làm nốt chuyện dang dở ngày đó chứ nhỉ?” Nói xong, anh ta tiến một bước, đưa tay về phía ngực Cung Ngọc Dao muốn sờ soạng.
Cung Ngọc Dao giật nảy mình, đột nhiên vung tay gạt tay anh ta ra, tức giận nói: "Anh làm gì vậy?” Lần này Cung Ngọc Dao dùng sức rất lớn, mu bàn tay Cao Dương lập tức đỏ lên.
“Chỉ là sờ cái thôi mà, cô già mồm cái gì?" Cao Dương che tay bị đánh đỏ, sắc mặt cũng trầm xuống: “Giả vờ cái gì, đâu phải tôi chưa từng sờ!” "Anh!" Cung Ngọc Dao tức đến đỏ mặt.
"Ai mà không biết bản thiếu gia tôi đây được rất nhiều cô gái mến mộ, nếu không phải thấy cô là em gái của Đốc quân Cung, tôi còn chả thèm rờ rẫm đến cô!” Cao Dương lạnh lùng cười một tiếng: "Chính cô đã tự bò lên giường của tôi, đừng có lắng lơ mà ra vẻ trinh tiết liệt nữ nữa!” Cao Dương cảm thấy Cung Ngọc Dao đang chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Trò hề này, anh ta thấy nhiều rồi.
Mấy người phụ nữ này đều cho rằng mình đặc biệt, chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ là có thể khiến anh ta hồi tâm chuyển ý, chỉ thích một người.
Lấy đâu ra chuyện mơ mộng hão huyền như vậy!
Ánh mắt Cao Dương rơi vào trước ngực Cung Ngọc Dao: "Bánh bao của cô lớn hơn cô vợ lẽ thứ bảy của tôi một chút nhưng so với vợ tôi thì vẫn nhỏ hơn nhiều, tuy nhiên cảm giác tay cũng không tệ lắm, chỉ cần cô không giả vờ nữa, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận cô.” "Ai cần anh chấp nhận?" Cung Ngọc Dao tức giận đến run rấy, cô ta không đợi Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời nữa, quay lưng bước ra khỏi sân.
“Hung dữ cái gì chứ?" Cao Dương hét lên với bóng lưng cô ta: "Sẽ có lúc cô quay lại cầu xin bản thiếu gia mà thôi!” Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời vừa ra khỏi cửa, vừa vặn nghe thấy Cao Dương kêu gào.
Hai người nhìn nhau, đều thấy được ý nghĩ sâu xa trong ánh mắt đối phương.
Mãi cho đến khi lên thuyền, Cung Ngọc Dao mới lấy lại được bình tĩnh.
Cô ta tự an ủi mình, khi đến thành Vân, cô ta sẽ không bao giờ gặp lại tên vô lại đó nữa!
Cô ta nóng lòng muốn trở về thành Vân.
Khi vừa xuống thuyền, cô ta đã thấy xe của phủ Đốc quân đang đợi mình ở bến tàu.
Cung Ngọc Dao suýt nữa rớt nước mắt.
Cô ta lên xe trở về phủ Đốc quân, vừa vào cửa đã bị người làm dẫn đến sảnh phụ.
Cô ta bước vào sảnh phụ, thấy mẹ và anh cả, còn có chị dâu đều có mặt, trông ai cũng nghiêm túc nên trong lòng không khỏi trầm xuống.
"Mẹ, anh cả.” Cô ta còn chưa nói xong đã nghe anh cả nghiêm túc nói: "Rốt cuộc chuyện của em và con trai của Tổng tư lệnh Cao là thế nào?” Vẻ mặt Cung Ngọc Dao thay đổi.
Bọn họ biết chuyện này nhanh vậy sao?
Tim cô ta không khỏi đập nhanh, giọng nói cũng khàn đi vài phần: "Chẳng qua chỉ là một hiểu lầm...” "Hiểu lầm?" Mặt Đốc quân sa sầm: "Nhiều người thấy em nằm cùng một giường với Thiếu soái Cao như vậy thì còn có hiểu lầm gì nữa?" “Lão gia, anh đừng dọa Ngọc Dao." Phu nhân Đốc quân trấn an chồng rồi quay sang hỏi Cung Ngọc Dao: "Em nói là hiểu lầm, vậy có phải có người hại em không?" Không phải có người hại cô ta.
Mà chính cô ta đã hại bản thân.
Nhưng Cung Ngọc Dao không thể nói lời này ra.
Cô ta chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay: "Không ai hại em cả” “Nếu không ai hại em, vậy tại sao còn nói là hiểu lầm?" Đốc quân cả giận nói.
Hôm qua Đốc quân đã nhận được điện thoại và biết chuyện này, lúc đó ông ta vô cùng tức giận.
Ông ta chỉ có một người em gái như vậy, mặc dù cô ta đã đi du học từ rất sớm nhưng ông ta vẫn rất yêu thương em gái mình, không ngờ cô ta lại làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy.
Điều này không chỉ làm mất mặt phủ Đốc quân mà còn hủy hoại danh tiếng của chính cô ta.
“Được rồi, việc đã đến nước này, có trách con bé cũng không làm nên chuyện gì” Bà cụ Cung chậm rãi mở miệng, phá vỡ bầu không khó giương cung bạt kiếm.
Bà ta nhìn về phía Cung Ngọc Dao, trầm giọng nói: "Thật ra như vậy cũng tốt, mẹ vốn không muốn em con tìm một người đàn ông nước ngoài, chưa kể ngôn ngữ không thông, những kẻ mọi rợ kia sao có thể xứng với con gái nhà họ Cung chúng ta!
Nếu con đã chọn Thiếu soái Cao thì hãy chọn một ngày rồi mời gia đình Tổng tư lệnh Cao đến nhà, bàn bạc cẩn thận về chuyện hôn sự đi.” "Hôn sự?” Đồng tử Cung Ngọc Dao rụt lại: "Mẹ, mẹ muốn gả con cho Cao Dương sao?" “Hai đứa đã xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên phải bàn chuyện cưới gả.” Bà cụ Cung nói: "Cũng không thể để danh tiếng của con bị hủy hoại vô ích đúng không?" "Con không muốn!" Cung Ngọc Dao lập tức nói: "Con không quan tâm danh tiếng của mình, con không muốn lấy Cao Dương!” "Làm bậy!” Quải trượng của bà cụ Cung nặng nề đập xuống đất, sắc mặt bà ta cũng trở nên nặng nề.