Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 328 CÃI NHAU LẠ A Lạ Vai Cung Ngọc Dao sượt qua người Phó Vân Đình, suýt nữa té lăn Ta đất.
Phó Vân Đình lạnh mặt né tránh, Cung Ngọc Dao vô thức dùng gậy chống xuống đất, nhờ vậy mới may mắn thoát khỏi kết cục “vồ ếch”.
Đồng thời, tay còn lại của cô ta duỗi về phía trước theo bản năng, túm chặt lấy cánh tay Phó Vân Đình.
Tình huống nguy hiểm ấy khiến tim Cung Ngọc Dao đập nhanh như trống đánh, cô ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu hun hút của Phó Vân Đình.
“Cô Cung” Bên cạnh truyền tới giọng của Nguyễn Tích Thời, trong đó pha lẫn chút lạnh nhạt.
Cung Ngọc Dao ổn định lại cơ thể, sau đó ngoái đầu, phát hiện Nguyễn Tích Thời đang nhìn họ chằm chằm, mặt mày lạnh lẽo như băng.
Lúc này, Nguyễn Tích Thời bước tới, nắm chặt lấy cánh tay Cung Ngọc Dao,ánh mắt dán chặt lên bàn tay đang bám lấy cánh tay của Phó Vân Đình.
Cung Ngọc Dao giả vờ ngạc nhiên, sau đó thả tay ra: “Xin lỗi, tại ban nãy suýt ngã” Nguyễn Tích Thời khẽ “ừ” một tiếng, cũng buông lỏng bàn tay đang kéo tay Cung Ngọc Dao.
Cung Ngọc Dao không mấy để tâm, cầm gậy chống gõ nhẹ xuống đất một cái, đặng nói: “Gậy chống này cầm đằm tay thật” Sau đó cô ta quay sang nhìn Phó Vân Đình: “Cậu có tâm đó” Chắc là do vừa có một trải nghiệm “hú vía” nên giọng của cô ta cực kỳ nhẹ, âm cuối hơi ngân, trong ánh mắt cũng thấp thoáng sự mời gọi như có như không.
Bầu không khí ngày càng vi diệu.
Hai tay Nguyễn Tích Thời siết chặt thành nắm đấm, lửa giận bập bùng trong mắt, như sắp tuôn trào, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Bởi Cung Ngọc Dao chỉ đang bày tỏ sự cảm kích của cô ta chứ chẳng làm gì sai cả, nhưng từ hành động cho đến giọng điệu lại khiến con người ta có cảm giác như đang âm thầm khêu gợi, quyến rũ họ.
Nguyễn Tích Thời đứng lặng hồi lâu, sau đó xụ mặt quay về ghế ngồi.
Phó Vân Đình mở miệng hỏi: “Sao vậy?” Hình như anh không biết tại sao Nguyễn Tích Thời lại đột ngột biến sắc.
Nguyễn Tích Thời: “.
Không sao hết” Cô lạnh lùng đáp.
Phó Vân Đình cau mày.
Trên mặt anh hiện rõ vẻ không vui, cứ như rất ghét thái độ này của Nguyễn Tích Thời.
Mà cũng phải, tự nhiên lại bị người ta mặt nặng mày nhẹ thì ai mà vui cho nổi.
Huống chi, dạo này trông anh có vẻ khá là mệt mỏi nữa.
Cung Ngọc Dao cầm gậy chống, tập tễnh quay về giường, ngồi xuống: “Vân Đình, tôi thấy sắc mặt cậu không được ổn lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì hả?” “Là do cô gái tập kích tôi lần trước...” Phó Vân Đình nhìn Cung Ngọc Dao, trầm giọng nói: “Cô ta chết rồi” “Chết rồi?” Cung Ngọc Dao ngạc nhiên: “Sao tự dưng lại chết?” “Nhồi máu cơ tim cấp” Phó Vân Đình đáp: “Vốn định lợi dụng cô ta để tìm thêm manh mối về những gián điệp khác, tiếc thay lại mất dấu giữa đường.” Cung Ngọc Dao hỏi: “Có khi nào trong chuyện này có ẩn tình gì không, chứ bệnh gì mà trùng hợp quá vậy?” “Đã nhờ bên quân y điều tra rồi nhưng không phát hiện bất thường” Ánh mắt Phó Vân Đình tối lại: “Chắc tim cô ta đã suy yếu từ trước, sau đó vô tình phát bệnh lúc đang bị thẩm vấn” “Thì ra là vậy” Cung Ngọc Dao thở dài, bàn tay đang nắm gậy chống hơi buông lỏng: “Thế thì đáng tiếc thật” Nguyễn Tích Thời ngước mắt nhìn Phó Vân Đình đang chăm chú nói chuyện với Cung Ngọc Dao, biểu cảm càng thêm khó coi.
Phó Vân Đình như không phát hiện ra Nguyễn Tích Thời vẫn luôn nhìn mình chằm chằm, hai mắt cứ thế dán chặt lên mặt Cung Ngọc Dao.
“Bộp Nguyễn Tích Thời bất ngờ đứng dậy, lại bất cẩn đụng trúng cái ly để trên tủ, nước bên trong văng tung tóe ra ngoài.
Thấy vậy, Phó Vân Đình sợ hãi xông tới trước mặt Nguyễn Tích Thời, nắm lấy tay cô: “Em không sao chứ?” “Không sao” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh rút tay về: “Cũng đâu phải nước sôi mới nhấc khỏi bếp” Lúc này, Phó Vân Đình mới nhận ra nước đổ trên đất đã chẳng còn bốc khói nữa.
Tảng đá trong lòng cuối cùng cũng thả xuống.
Nhưng khi nhìn bàn tay trống vắng của mình, mặt mày anh lại sa sầm.
Ánh mắt Cung Ngọc Dao đảo qua đảo lại giữa hai người, nét mặt thâm trầm, không biết đang nghĩ gì.
Vài ngày sau, Nguyễn Tích Thời và Phó Vân Đình cùng xuất hiện trong phòng bệnh, nhưng gần như chẳng nói với nhau câu nào.
Thêm một tuần trôi qua, cuối cùng Cung Ngọc Dao cũng được phép xuất viện.
Nguyễn Tích Thời giúp Cung Ngọc Dao thu dọn đồ đạc.
Cung Ngọc Dao nhìn cô, hỏi: “Trước mắt hai người vẫn ở lại thành Lê đúng không?” Nguyễn Tích Thời khựng lại: “Bọn tôi ở lại thành Lê làm gì?” “Hưởng tuần trăng mật chứ sao” Cung Ngọc Dao đáp: “Không phải hồi trước hai người từng bảo muốn hưởng tuần trăng mật ở thành Lê hả?” Nguyễn Tích Thời nhét bộ đồ cuối cùng vào túi xách, ngước mắt nhìn Phó Vân Đình: “Vậy phải xem người nào đó có còn muốn hưởng tuần trăng mật không đãn Trong mắt Phó Vân Đình trồi lên vẻ rét lạnh: “Em nhất định phải dùng cái giọng đó sao?” “Giọng em thế nào?” Tựa như dây pháo bị châm ngòi, Nguyễn Tích Thời bỗng giục mạnh túi xách xuống giường: “Em chỉ đang nói hộ tiếng lòng của anh thôi, hiện tại anh bị em nói trúng tim đen rồi chứ gì?” Phó Vân Đình cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Sao em biết trong lòng anh đang nghĩ sự “Đương nhiên là biết rồi!” Nguyễn Tích Thời liếc nhìn Cung Ngọc Dao, hai tay siết chặt, sau đó quay qua trừng Phó Vân Đình: “Em nghĩ bây giờ anh chắc chắn chẳng còn muốn đi hưởng tuần trăng mặt với em nữa!” Đối diện với ánh mắt ban nãy của Nguyễn Tích Thời, con ngươi Cung Ngọc Dao khẽ đảo quanh.
Nghe cô nói vậy, mặt mày Phó Vân Đình tối sầm: “Từ đầu tới cuối toàn là em nói, anh có thể có ý kiến gì đây?” Sau đó, anh nghiêm giọng bảo: “Tùy em thích nghĩ sao thì nghĩ” “Anh!” Nguyễn Tích Thời bị anh chọc giận, tức tối xoay người rời khỏi phòng bệnh.
“Tích Thời!” Cung Ngọc Dao vội vàng gọi với cô lại, có điều tuy vết thương đã lành nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên không thể nào đuổi kịp bước chân của Nguyễn Tích Thời, chỉ đành quay qua khuyên Phó Vân Đình: “Cậu mau đuổi theo cô ấy đi chứ” “Khỏi.” Phó Vân Đình lạnh lùng đáp.
Anh bước tới cạnh giường, xách túi lên: “Đi thôi, tôi đưa dì về” “Nhưng Tích Thời..” Cung Ngọc Dao còn chưa dứt câu đã thấy Phó Vân Đình quay lưng bước về phía cửa.
Cung Ngọc Dao lập tức ngậm miệng.
Mắt cô ta dán chặt lên bóng lưng Phó Vân Đình, sau đó chầm chậm đuổi theo.
Cô ta cứ thế lẽo đẽo theo sau Phó Vân Đình, đi thẳng một mạch ra ngoài bệnh viện.
Ngoài cổng có một cô nhóc bán hoa.
Tiếng rao hàng thu hút Cung Ngọc Dao, cô ta ngoái đầu nhìn, sau đó gọi giật Phó Vân Đình lại: “Vân Đình, nơi đó có bán hoa kìa, hay là cậu mua một bó tặng cho Tích Thời, tiện nói một câu xin lỗi đi” Phó Vân Đình dừng bước lại.
“Tôi đã làm sai chuyện gì mà phải xin lỗi?” Anh nhìn chằm chằm cô ta.
“Tích Thời vẫn còn nhỏ, con gái mà, ít nhiều gì cũng hơi cao ngạo, ngang ngược, vì vậy dù cậu có làm sai hay không thì cũng tốt nhất vẫn nên chủ động xin lỗi, kiểu gì cô ấy cũng bỏ qua thôi” Cung Ngọc Dao dịu giọng khuyên bảo: “Vợ chồng lúc nào chẳng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hà cớ gì phải vì một phút nóng giận để rồi hối hận cả đời, đúng không?” Nói đoạn, cô ta vươn tay chọn lấy một bó hoa hồng đỏ mà cô bé bán hoa đưa tới: “Tôi thấy bó hoa này cũng đẹp lắm nè, cậu thấy sao?” Cô ta ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình.
Gương mặt vốn tầm thường chẳng có gì đặc biệt, giờ nhờ có hoa hồng đỏ làm nền mà thoạt nhìn yêu kiều thêm vài phần.
Phó Vân Đình liếc bó hoa trong tay cô ta: “Đúng là rất đẹp” Rõ ràng anh đang khen hoa nhưng Cung Ngọc Dao lại có cảm giác như đang tán dương mình, đôi mắt cụp xuống, như thể thấy hơi xấu hổ.
“Hai người đang làm gì đấy hả?” Chợt, giọng Nguyễn Tích Thời truyền tới.
Bàn tay đang định móc tiền của Phó Vân Đình khựng lại.
Anh quay đầu, nhìn thấy Nguyễn Tích Thời mặt hằm hằm tức giận nhìn họ.