Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 323 BA CÔ CON GÁI guyễn Tích Thời tỉnh lại từ trong cơn sốc.
“Lửa cháy từ đâu ạ?” Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Chuyện đó thì tôi không rõ, chỉ biết lửa bùng lên bất ngờ, thậm chí còn lan sang mấy nhà bên cạnh.
May mà nhà tôi ở xa, nếu không thì cũng bị thiêu rụi rồi!” Cụ già lắc đầu nói.
Đột nhiên cháy à...
Nhìn vào phần tường đổ nát còn sót lại, Nguyễn Tích Thời cảm thấy lạnh người Hàng mi dài cong khẽ rung rinh, cô chợt hỏi: “Nhà họ Đỗ không còn ai sống hết hả cụ?
Vậy cháu nên trả số tiền này cho ai đây?” “Không hẳn thế” Cụ già thấy cô chân thành, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nhớ ông Đỗ có ba cô con gái đều sống ở nơi khác.
Hôm xảy ra chuyện, hình như cả ba đều không có mặt ở nhà nhưng nhiều năm qua cũng chẳng thấy bọn họ quay về” Nguyễn Tích Thời hơi ngẩn ra: “Ba cô con gái?” “Đúng vậy, số phận thật trớ trêu.
Ông Đỗ chỉ có một thằng con trai và ba cô con gái, vậy mà người chết lại là thằng con trai.
Nhà họ Đỗ xem như tuyệt hậu rồi!” Cụ già thở dài nói.
Ba cô con gái...
Đỗ Bích Cầm, bà Tống và còn một người nữa, đó là ai?
Nguyễn Tích Thời khẽ siết ngón tay: “Vậy cháu trả tiền lại cho bọn họ cũng được, cụ có biết bây giờ bọn họ đang sống ở đâu không?” “Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, tôi cũng không rõ nữa.” Cụ già nói: “Tôi chỉ biết ngày xưa ông Đỗ từng nói, một cô con gái của ông ấy đi theo chồng, chuyển chỗ ở hết lần này đến lần khác.
Còn cặp sinh đôi thì hình như đã đến thành Vân.” Sinh đôi?
Nguyễn Tích Thời cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại.
Sự thật mà cô luôn suy đoán trước đó, dường như giờ đây sắp được phơi bày rồi.
Cô siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay cố gắng giữ vẻ bình tĩnh không lộ cảm xúc: “Vậy thì tốt quá, cháu cũng sống ở thành Vân.
Cụ có biết tên của bọn họ không?
Sau khi trở về cháu sẽ tìm bọn họ!” “Tôi nhớ một người tên là Đỗ Bích Thi, còn một người là Đỗ Bích...
Cầm, đúng rồi, Đỗ Bích Cầm!” Cụ già cười, vừa phe phẩy chiếc quạt mo vừa nói: “Tuy hai cô bé đó là sinh đôi nhưng tính cách khác nhau.
Một người thì trầm lặng, chín chắn đến mức không giống tuổi của mình còn người kia thì năng động nghịch ngợm như khỉ.
Không biết cây táo trước cửa nhà tôi đã bị con bé ấy hái bao nhiêu lần rồi!
Mỗi lần tôi mắng thì con bé còn cãi lại tôi!” Miệng cụ già nói vậy nhưng mắt lại cười híp lại: “Cô thử nghĩ mà xem, Đỗ Bích Thị, cái tên nghe thật có học thức, vậy mà lại trở thành một cô bé nghịch ngợm, lắm trò.
Suốt ngày con bé ấy cứ bày trò quậy phá, làm cháu gái tôi cũng học theo!” Cụ già nhìn cây táo, như hồi tưởng lại chuyện cũ, gương mặt hiện lên vẻ hoài niệm: “Nhưng lúc đó thật sự rất náo nhiệt, không như bây giờ, mọi thứ đã thay đổi cả rồi!” Cụ già lắm nhằm hồi lâu thì chợt nhận ra người đứng trước mặt là một người xa lạ nên nói: “Xin lỗi nhé, già rồi nên hay lắm lời” Nguyễn Tích Thời lắc đầu.
Cô không hỏi thêm gì nữa.
Hỏi thêm nữa thì e rằng sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Giờ đã biết được tên, ít nhất cũng có chút manh mối rồi.
Nguyễn Tích Thời mím môi, chào tạm biệt cụ già rồi rời đi.
Cô quay lại từ cửa hàng, những binh lính vẫn đang đứng gác cách đó không xa.
Nguyễn Tích Thời không còn tâm trạng đi dạo nữa mà quay về nơi đóng quân.
Cô ngồi trong phòng mà lòng cứ rối bời.
Nhớ đến những lời mà Đỗ Bích Cầm đã nói khi gặp ác mộng trước đó, Nguyễn Tích Thời đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó.
Nếu suy đoán này là đúng thì mọi hành động của Đỗ Bích Cầm đều có thể được giải thích hợp lý.
Thế nhưng nếu Phó Vân Đình biết được sự thật thì anh sẽ nghĩ thế nào đây?
Cha của anh có biết chuyện này không?
Trong lòng Nguyễn Tích Thời tràn ngập suy nghĩ.
Cô chìm đắm trong dòng suy tư, đến nỗi không hay biết Phó Vân Đình đã vào phòng từ lúc nào.
Chỉ khi nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán thì cô mới giật mình tỉnh lại.
Cô ngẩng đầu lên như bị giật mình và va phải ánh mắt dịu dàng của Phó Vân Đình: “Đang nghĩ gì mà ngơ ngác thế?” Nguyễn Tích Thời đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, cô khẽ lắc đầu: “Không có gì” Cô thấy trên quân phục của anh đầy máu nên nhíu mày.
“Máu của người khác.” Phó Vân Đình thấy nét mặt cô nên giải thích: “Anh chỉ về thay quần áo thôi.
Đã xử lý gần xong đám người gây chuyện với anh rồi.
Vài ngày nữa anh sẽ dẫn em đi dạo chơi ở thành Lê” “Được.” Nguyễn Tích Thời nghe không phải máu của anh thì thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng vẻ mặt em không được tốt lắm.” Phó Vân Đình nhận ra sự khác lạ của cô.
Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp nói mình không sao thì đã thấy ánh mắt anh lóe lên vẻ tỉnh nghịch: “Có phải tối qua mệt quá không?” “Phó Vân Đình!” Nguyễn Tích Thời đỏ mặt.
Sao lúc nào người này cũng nói chuyện...
lưu manh như thế!
Phó Vân Đình cười lớn.
Anh thích nhất là dáng vẻ ngượng ngùng của Nguyễn Tích Thời.
“Anh còn cười!” Nguyễn Tích Thời đứng dậy đấy anh: “Không mau đi thay đồ đi” “Được, anh biết rồi” Giọng anh trầm thấp pha chút ý cười: “Thưa vợ của anh.” Rõ ràng vợ là cách gọi bình thường nhưng nói ra từ miệng Phó Vân Đình thì lại mang một vẻ mập mờ kỳ lạ.
Mặt Nguyễn Tích Thời càng đỏ bừng.
Cô nhìn Phó Vân Đình cởi bộ quân phục dính máu, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi mang bộ đồ dính máu đi.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh.
Nguyễn Tích Thời vẫn bình thản.
Cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra để mùi máu mau tắn đi.
Chuyện nhà họ Đỗ, trước khi điều tra rõ ràng thì vẫn không nên nói cho Phó Vân Đình biết để tránh anh phân tâm.
“Hình như ông đây ngửi thấy mùi máu!” Tế Tế bay ra hít một hơi thật sâu: “Mùi máu nồng như vậy, chắc chắn là có rất nhiều hồn ma.
Nhóc con, mau đi bắt ma đi “Bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm” Nguyễn Tích Thời nói: “Đợi vài ngày nữa an toàn hơn thì tôi sẽ đi” Cô nói xong cũng quay lại giường và lấy cuốn sổ tay ra.
Lần trước sau khi hấp thụ âm khí từ đạo sĩ và Triệu Nhứ Nhĩ, cô cảm thấy tu vi của mình đã tiến bộ vượt bậc.
Trước đó vì phải xử lý chuyện của biệt thự rồi lại vội vàng đi thuyền đến thành Lê nên cô vẫn chưa có thời gian kiểm tra.
Giờ có thời gian rảnh, cô muốn xem tu vi của mình đã đến mức nào.
Cô mở cuốn sổ tay, bất ngờ lật đến trang thứ tư và thứ năm!
“Chú kim quang và chú phá thân..”.
Nguyễn Tích Thời đọc những chữ trên đó: “Thiên địa huyền tông, nguồn cội muôn khí.
Tu luyện muôn kiếp, chứng minh thần thông.
Người có kim quang, chiếu rọi thân ta.” “Lại là cái chú kim quang đáng ghét này!” Tế Tế bỗng nhiên càu nhầu.
Nguyễn Tích Thời chớp mắt: “Cậu biết cái này à?” “Đương nhiên biết chứ!” Tế Tế hừ lạnh: “Kim quang là ánh sáng thần thánh trong đạo, là hào quang của thần.
Kim có nghĩa là cứng cáp không bị phá hủy, người tu đạo phát triển công phu huyền diệu, hào quang bừng sáng đủ xua đuổi tà ma, chém yêu khí và điều khiển thần tướng” Nó nhớ rõ như vậy là vì trước đây nó từng gặp một đạo sĩ biết chú kim quang.
Đó là lần đầu tiên nó thất bại.
Mắt Tế Tế lóe lên vẻ nguy hiểm.
Quả nhiên người nhà họ Tiêu đều có liên quan đến gã đạo sĩ thối năm xưa!