Chương 305 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 305 NGUYÊN NHÂN PHÓNG HỎA iêu Vân Tích nhìn chằm chằm bà vú Hứa Bình: "Trước kia bà không T dám nói, sao bây giờ lại nói?” Hứa Bình nắm chặt góc áo: "Bởi vì tôi không thể để cho phu nhân bị hiểu lầm!” Hứa Bình ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân Tổng tư lệnh: "Mặc dù tôi chỉ là một người làm nhưng trong những năm qua, lúc nào phu nhân đối xử rất tốt với tôi và con trai Hứa Miễn Hòa.


Tôi không thể mặc cho phu nhân bị oan uống dù đã biết rõ việc này là do con trai mình làm!” Bà ta lộ vẻ đau khổ: “Nói thật với mọi người, con trai tôi đánh bạc ở bên ngoài Ôm tiền không phải một hai lần.


Từ khi nghiện cờ bạc, nó rất hay trộm tiền ở chỗ sau đó bị tôi phát hiện và đánh nó, bắt nó dừng lại.


Ai biết nó lại trở nên tồi tệ hơn, lại đi trộm tiền của người khác!” “Sau khi biết nó trộm tiền của nhiều người trong phủ tôi đã mắng nó và bắt nó trả lại tiền nhưng nó nói với tôi rằng nếu không trả tiền cho bọn cờ bạc thì người ta sẽ chặt tay nó!


Tôi rất sợ, nó là đứa con trai duy nhất của tôi, tôi cũng chẳng còn cách nào khác nên chỉ có thể tạm thời để nó cầm tiền đi, định sau này sẽ trả lại tiền cho họ, nhưng tôi không ngờ...” Hứa Bình vội vàng nhìn về phía Tổng tư lệnh: "Đây hoàn toàn là lỗi của tôi và con trai.


Xin lão gia đừng đổ oan cho phu nhân!” Tổng tư lệnh nhìn Hứa Bình, khẽ nhíu mày hỏi con trai Hứa Bình là Hứa Miễn Hòa: “Có phải vậy không?” Hứa Miễn Hòa liếc nhìn mẹ rồi lại nhìn về phía phu nhân Tổng tư lệnh, môi mấp máy hai cái: "Đúng, tôi nói dối...” “Anh đánh rắm!" Giọng Tiêu Vân Tích lạnh lùng, cô ấy đi lên túm lấy cổ áo anh ta: "Vừa rồi anh không nói như thế!” Hứa Miễn Hòa mở to mắt, sợ hãi: "Tôi...


tôi!” "Mợ Trịnh." Phu nhân Tổng Tư lệnh cắt ngang lời Hứa Miễn Hòa, ấm ức nói: “Cậu ta đã thừa nhận mình trộm tiền rồi, tại sao cô vẫn không chịu tin?" “Chỉ bằng mấy câu của bọn họ thì làm sao có thể chứng minh là thật hay giả?” Tiêu Vân Tích ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn về phía phu nhân Tổng tư lệnh rồi hất Hứa Miễn Hoà ra: "Thật ra tôi lại cảm thấy chứng cứ ngân phiếu này đáng tin cậy hơn!” Tổng tư lệnh trầm ngâm mấy giây.


Ông ta nói với tổng thống: "Ngài Tổng thống, xưa nay Hứa Bình là người thành thật.


Theo những gì tôi thấy thì bà ta không giống như đang nói láo, không bằng phái người trong phủ đi điều tra một chút xem đây có phải sự thật không, ngài cảm thấy thế nào?” Tổng thống nhướn mày và yêu cầu binh lính điều tra.


Tiêu Vân Tích lặng lẽ nhìn bọn họ.


Cô cảm thấy thời điểm bà vú này xuất hiện quá trùng hợp, giống như đang giúp phu nhân Tổng tư lệnh thoát tội vậy.


Một lúc sau, binh lính quay lại và mang theo vài người hầu.


Người lính dẫn đầu dừng lại trước mặt tổng thống và nhỏ giọng nói vài câu, tổng thống cau mày nhìn về phía Tiêu Vân Tích.


Lòng Tiêu Vân Tích chợt trầm xuống.


Chỉ nghe thấy tổng thống ừ một tiếng, người lính dẫn đầu bèn nói với mấy người làm: "Các cậu nói đi!” “Vâng, đúng là chúng tôi biết chuyện Hứa Miễn Hòa đánh bạc." Một người làm đạo: "Anh ta rất hay đánh bạc, đánh cược mười lần thì có chín lần thua, sau đó quay lại chỗ chúng tôi để vay tiền” “Lúc đầu chúng tôi nể tình mẹ anh ta là người lớn tuổi nên cũng cho vay mượn một ít, ai biết anh ta càng cược càng nhiều nên chúng tôi cũng không dám cho mượn nữa!” "Sau đó anh ta bắt đầu đi ăn trộm tiền và bị chúng tôi bắt được nhiều lần!” "Đúng vậy, mười đồng mà hôm nay tôi mới để trong túi cũng mất rồi!


Nói không chừng lại là thằng nhóc này ăn trộm!” Đám người làm nhao nhao tố cáo Hứa Miễn Hòa.


Hứa Miễn Hòa cúi đầu không dám nói chuyện.


"Vậy các người có biết chuyện phu nhân bị mất tiền không?" Tổng tư lệnh hỏi.


"Tôi biết!” Một cô người làm đi theo phu nhân Tổng tư lệnh nói: "Lúc chiều, phu nhân nói số tiền vừa rút ra thiếu mất 1000, tôi còn nhờ người tìm cùng, kết quả không tìm được.” “Đúng thế, tôi cũng đi tìm." Một cô người làm khác nói.


“Được, tất cả đi xuống đi!" Tổng tư lệnh giơ tay lên nói.


Bọn người làm nối đuôi nhau rời đi.


“Bây giờ mọi người đã tin Hứa Miễn Hòa không phải do tôi ra lệnh rồi chứ?” Phu nhân Tổng tư lệnh cắn môi: "Vân Đình là con trai của tôi, hổ dữ cũng không ăn thịt con đâu, hà cớ gì tôi lại cho người đi đốt phủ Thiếu soái?" Bà ta chân thành nói, dường như vành mắt cũng hơi đỏ lên.


Phó Vân Đình phát ra một tiếng xì khẽ.


Tổng tư lệnh ôm bà ta an ủi: "Được rồi, được rồi, tìm hiểu rõ chuyện này là tốt rồi” Ông ta nói với Tổng thống: "Ngài Tổng thống, hiện tại đã có thể chứng thực Hứa Bình không nói láo.


Tờ ngân phiếu này là do Hứa Miễn Hòa ăn trộm từ chỗ phu nhân tôi và không liên quan gì đến phu nhân của tôi cả” “Cũng không hẳn vậy." Tiêu Vân Tích lại nói.


Ánh mắt sắc bén của cô ấy dừng lại trên người Hứa Miễn Hòa: "Không nói chuyện ngân phiếu nữa.


Nếu Hứa Miễn Hòa nói việc anh ta làm không phải do bà Phó ra lệnh, vậy thì tại sao anh ta lại hối lộ thím Lý đi phóng hỏa đốt phủ Thiếu soái?” Hứa Miễn Hòa ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Tích một chút, sau đó cấp tốc dời mắt nhìn về phía mẹ mình.


Hứa Bình thở dài, khàn giọng nói: "Có phải con vẫn oán hận phu nhân vì người đã mắng con lần trước không?” Hứa Miễn Hòa cúi đầu không nói gì.


Hứa Bình trầm giọng, nắm chặt tay con trai: "Mẹ biết trong lòng con vẫn luôn oán hận phu nhân vì người đã nói con không nên thân, còn không chịu cho ngươi vay tiền.


Nhưng phu nhân nói vậy là có nguyên nhân” “Lý do?" Hứa Miễn Hòa run lên một cái, anh ta chậm rãi ngẩng đầu lên.


Anh ta đối diện với ánh mắt của mẹ, giọng nói dần dần cao lên: "Có nguyên nhân gì chứ?


Chẳng phải bà ta coi thường con, cảm thấy con vô dụng cho nên dù con có nói với bà ta là nếu mình không trả tiền thì sẽ bị đám đòi nợ kia chặt tay, chặt chân, bà ta vẫn không chịu cho con vay tiền!” Anh ta hít mũi một cái: "Con chán ghét loại người trịch thượng giống bà ta, chỉ biết chỉ tay năm ngón nói đạo lý.


Tại sao bọn họ có thể sống trong căn nhà lớn, còn con lại chỉ có thể giống một đống bùn nhão?


Cho nên con muốn đốt nhà của bọn họ, con phải vu khống cho bà ta, để bà ta vĩnh viễn phải chịu một vết nhơ không bao giờ gột rửa được!” “Con hiểu lầm rồi!” Hứa Bình lại nói: “Sở dĩ phu nhân nói và làm như vậy là để ngăn cản con đánh bạc, lạc đường biết quay lại!


Thật ra phu nhân vẫn luôn âm thầm giúp đỡ chúng ta, nếu không con đã bị chặt tay chân từ lâu rồi!” Bà ta nhìn về phía phu nhân Tổng Tư lệnh, ứa nước mắt: "Phu nhân có ơn tái tạo với chúng ta!” Bàn tay buông thõng hai bên của phu nhân Tổng tư siết chặt lại.


Bà ta mím chặt môi, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Các người làm tôi...


thất vọng quá!" Nguyễn Tích Thời lướt mắt nhẹ qua bàn tay đang nắm chặt của phu nhân Tổng tư lệnh.


"Vậy chủ ý đốt phủ Thiếu soái là của một mình cậu?" Tổng tư lệnh nhìn Hứa Miễn Hòa và hỏi.


“Vậy thì sao?" Giọng Hứa Miễn Hòa khàn khàn: “Dù sao kế hoạch của tôi đã thất bại rồi, tôi không còn gì để nói cả” "Nhưng suýt nữa cậu đã hại con trai và phu nhân của tôi!” Tổng tư lệnh tức giận nói.


Ông ta đen mặt nhìn chằm chằm Hứa Miễn Hòa như muốn xé anh ta thành từng mảnh: "Người đâu, đưa cậu ta đến đồn cảnh sát cho tôi!” Lập tức có binh sĩ tới giữ chặt Hứa Miễn Hòa.


Hứa Miễn Hòa gục đầu xuống, mặc cho binh sĩ kéo mình ra ngoài.


Hứa Bình nhìn chằm chằm theo hướng con trai rời đi, nước mắt không ngừng rơi xuống.


“Chờ một chút...” Tiêu Vân Tích tiến lên một bước nhưng bị Tổng thống nắm cổ.


tay kéo lại.


  • Trước
  • Sau