Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 295 MÁU CỦA ÔNG NGOẠI guyễn Tích Thời dùng tay áo bịt kín mũi.
Cô nhìn thấy trong phòng rất tối, chỉ có một cửa sổ nhỏ hẹp mơ hồ có ánh sáng lọt vào.
Bên trong bốc mùi khó ngửi, sau đó là tiếng xào xạc.
Đột nhiên, có một người phụ nữ bước ra từ trong bóng đêm: "Con, con của tôi...” Một dáng người gầy trơ xương ập vào mắt Nguyễn Tích Thời.
Mái tóc dài hơn eo, buộc đơn giản ở sau lưng, chiếc áo mỏng mặc trên người đã rách te tua, có thể nhìn thấy xương lộ ra qua chỗ hở.
Nếu không phải bà ta đang nói chuyện và đang thở, có lẽ sẽ khiến người khác tưởng rằng đây chính là một bộ xương khô.
Khi nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, bước chân lảo đảo của bà ta dừng lại, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
"Sao hôm nay lại sạch sẽ thế này?" Tế Tể chậc chậc nói: "Lần trước bà ta liều mạng ôm chặt Du Du không buông, người đàn bà này bị điên rồi, nếu không có ông đây, chắc lần đó Du Du không thể thoát được!” “Bà ta coi Du Du là con của mình." Nguyễn Tích Thời nhìn bà ta, dùng suy nghĩ bình tĩnh nói: "Chấp niệm của bà ta là đứa con, có lẽ chỉ khi gặp chuyện liên quan đến đứa trẻ, bà ta mới trở nên điên cuồng!” Vì thế, lần trước cô mới nhờ dì Tân dùng chuyện này để bàn giao dịch với Triệu Nhứ Nhi.
Cô đến gần Triệu Nhứ Nhi: "Tôi là Nguyễn Tích Thời, có lẽ dì Tân đã nhắc với bà về tôi chứ?" “Nguyễn...
Tích Thời?” Giọng nói của Triệu Nhứ Nhi khàn khàn, chậm rãi lên tiếng.
Giọng điệu của bà ta hơi quái dị, cộng thêm giọng nói khó nghe giống như đang cưa gỗ khiến trong lòng người khác khó chịu: "Thì ra, cô là Nguyễn Tích Thời” Bà ta nhìn về phía Nguyễn Tích Thời bằng đôi mắt lõm sâu tràn đầy âm trầm: “Cô bằng lòng gặp tôi là đã suy nghĩ kĩ rồi?” “Tôi có thể đồng ý với điều kiện lần trước bà nói với dì Tần." Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói: "Nhưng bà cần trả lời tôi một câu hỏi trước.” Đối mặt với ánh mắt của Triệu Nhứ Nhi, Nguyễn Tích Thời hỏi: "Cái chết của ông ngoại tôi có liên quan đến bà đúng không?" Triệu Nhứ Nhi sửng sốt, khoé miệng khẽ rướn lên.
Bà ta đã gầy trơ xương, gò má hóp xuống thật sâu, nụ cười này khiến khuôn mặt bà ta vặn vẹo đến kì lạ: "Tại sao cô cho rằng cái chết của ông ngoại cô có liên quan đến tôi?" “Chắc bà biết huyền thuật chứ?" Nguyễn Tích Thời vừa nhắc tới huyền thuật, sắc mặt Triệu Nhứ Nhi khẽ thay đối: "Tôi nhìn thấy khắp nơi trong dãy nhà trong đều có âm khí." "Sao cô biết?" Môi Triệu Nhứ Nhi run lên: "Chẳng lẽ cô cũng...” Bà ta chợt nghĩ tới điều gì đó, con ngươi u tối giật giật: "Suýt nữa tôi quên mất, cô là cháu gái của Nguyễn Hà Sơn, máu ông ta có thể, máu cô có thể nhìn thấy cũng không có gì lạ” Nguyễn Tích Thời đã nắm bắt được từ nhạy cảm: "Máu gì?” "Đúng vậy, máu.” Triệu Nhứ Nhi như rơi vào hồi ức: "Máu của ông ta thực sự có rất nhiều tác dụng...” “Cho nên các người giết ông ngoại là vì máu của ông ấy?" Mặt Nguyễn Tích Thời phủ đầy băng giá, ngón tay cầm súng trong tay áo siết chặt: "Máu của ông ngoại tôi có tác dụng gì?" “Không phải bọn tôi đâu." Nét mặt Triệu Nhứ Nhi thay đổi, nhất thời là châm chọc, sau đó lại biến thành căm hận: "Chúng tôi cần máu của ông ta, có tác dụng gì chứ?” “Tôi thấy người đàn bà này bị điên thật rồi!" Tế Tể khẽ nói: "Cô còn mong đợi có thể biết gì từ miệng bà ta?” Nguyễn Tích Thời vẫn nhìn Triệu Nhứ Nhi chằm chằm: "Triệu Nhứ Nhi, rốt cuộc là ai cần máu ông ngoại tôi?
Có phải bà và Chương Trấn Giang cùng nhau hại chết ông ấy không?" Nghe thấy tên Chương Trấn Giang, Triệu Nhứ Nhi đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Triệu Nhứ Nhi đổ dồn vào khuôn mặt lạnh như băng của Nguyễn Tích Thời, như đang nhìn cô, lại giống như đang nhìn người khác.
Khoé môi bà ta từ từ nhếch lên: "Cô muốn biết à, được thôi, chỉ cần cô bằng lòng giúp tôi một việc, tôi sẽ kể cho cô biết.” Mặt Nguyễn Tích Thời sa sầm: "Tôi đồng ý với yêu cầu của bà.” "Nhưng tạm thời cô chưa làm được yêu cầu đó." Triệu Nhứ Nhi nhìn cô.
Nguyễn Tích Thời khẽ mím môi, đầu ngón tay chạm vào khẩu súng lạnh như băng: "Bà muốn tôi làm gì?" “Chỉ cần cô có thể giúp tôi lên làm bà Chương là được!" Triệu Nhứ Nhi hất cằm lên, trong đôi mắt hõm sâu dường như có ánh lửa: "Chỉ cần cô có thể khiến tôi danh chính ngôn thuận trở thành vợ của Trấn Giang, tôi sẽ kể cho cô nghe chuyện của ông ngoại cô!” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nhìn nét mặt chờ mong của bà ta, ngón tay cầm súng hơi thả lỏng: "Được!" "Vậy thì tốt quá!” Độ cong trên khoé miệng cô ta càng lúc càng sâu hơn, nụ cười khiến da đầu người ta tê dại: "Tôi sẽ chờ tin tốt của cô.” Trong mắt cô loé ra tia sáng nhạt.
Tạm thời hai người đạt được thoả thuận.
Nguyễn Tích Thời quay người rời khỏi nhà gỗ.
Khi đi tới cửa, cô nhìn thấy lá bùa trên mặt đất, nghĩ tới gì đó, cô quay đầu lại hỏi Triệu Nhứ Nhi: "Đúng rồi, ai bố trí lá bùa này cho bà?” Triệu Nhứ Nhi hơi sửng sờ.
Bà ta chậm rãi bước qua, nhìn thấy lá bùa trên mặt đất thì thân thể run lên dữ dội.
Bà ta không thể tin nổi mở to hai mắt: "Là cô đưa lá bùa này cho...” Nói dứt lời, bà ta đột nhiên giơ tay lên, duỗi tay về phía cửa.
Một nửa cánh tay lộ ra dưới ánh mặt trời.
Thân thể Triệu Nhứ Nhi run rấy.
Mười chín năm qua, đây là lần đầu tiên bà ta vượt qua ranh giới này.
Triệu Nhứ Nhi chăm chú nhìn ánh nắng trên cánh tay, nhón chân nhẹ nhàng di chuyển, sau đó lại rút chân về.
Bà ta buông tay xuống rồi nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Tôi muốn Chương Trấn Giang tự mình đến đón tôi ra ngoài!” Nói xong, bà ta không nhìn lá bùa trên mặt đất nữa mà xoay người trở về căn phòng tràn đầy tăm tối.
Nguyễn Tích Thời cũng quay người rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, cô dán tấm bùa kia lại, trở về nhà lên tầng hai tìm dì Tân.
Ra khỏi biệt thự nhà họ Chương, họ lại đến đường phía đông một chuyến.
Đường phía đông có một đạo quán, trong đó có rất nhiều đạo sĩ.
Cô tới đây tìm một người quen.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, dì Tân chủ động đến phòng của Chương Trấn Giang.
“Lão gia, thuốc của anh." Dì Tân bưng thuốc tới.
Chương Trấn Giang nhận lấy uống sạch sẽ, bị đắng đến nhíu mày, được dì Tần nhét một cục kẹo mứt vào trong miệng.
Tay mềm mại mang theo hương thơm xẹt qua môi ông ta khiến lòng Chương.
Trấn Giang ngứa ngáy, nắm lấy tay bà ta: "Sao hôm nay em lại bưng thuốc đến?” “Em gặp vú Trương ở tầng dưới, nói lão gia đang uống thuốc, trong lòng em rất lo lắng” Dì Tân thuận thế ngồi xuống, dựa vào lòng Chương Trấn Giang: "Lão gia, rốt cuộc sức khoẻ anh bị sao thế?” “Không có gì, là bệnh vặt thôi." Chương Trấn Giang trả lời qua loa.
"Lão gia không sao thì tốt rồi!” Dì Tân móc một lá bùa được xếp thành hình tam giác từ trong ngực ra: "Đây là bùa bình an em đã đến đạo quán cầu phúc cho lão gia, nhất định có thể phù hộ cho lão gia bình an khoẻ mạnh.” “Em có lòng rồi.” Chương Trấn Giang đưa tay nhận lấy nhưng thấy dì Tần khẽ nhúc nhích, trong tay áo lại có một lá bùa khác rơi xuống.
"Đây là cái gì?" Chương Trấn Giang nhìn về phía lá bùa rơi xuống chăn.
Dì Tần định đưa tay nhặt lấy, nhưng Chương Trấn Giang lại nhanh hơn một bước, ông ta nhìn thấy hai chữ "Cầu con”.
“Đây là bùa em xin cho chính mình.
Nghe nói đạo quán ở đường phía đông cầu con rất linh nghiệm nên em đến xin một lá.
Em biết lão gia rất muốn có con trai, em hy vọng có thể sinh thêm con nối dõi cho lão gia..." Chương Trấn Giang nhìn chằm chằm lá bùa trên tay, đột nhiên suy nghĩ.
Đúng rồi, đạo quán.