Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 294 CHÚNG TA CŨNG SINH MỘT ĐỨA ĐI guyễn Tích Thời bị anh kéo vào trong phòng ngủ.
Thấy Phó Vân Đình như vậy, khoé mắt đuôi mày của Nguyễn Tích Thời đều tràn ngập ý cười: "Ai bảo anh ăn dấm với một đứa trẻ!” "Ai bảo bây giờ trong mắt em đều là thằng nhóc đó!” Phó Vân Đình cởi đồ ra, lộ Ta dáng người cường tráng: "Ban ngày khi ăn cơm, buổi tối khi đi ngủ, thậm chí đi tắm, thằng bé ấy cũng quấn lấy em.” “Nhưng thằng bé là trẻ con mà!" Nguyễn Tích Thời đáp.
“Trẻ con cũng không được!” Phó Vân Đình quay người, kéo Nguyễn Tích Thời đến trước mặt mình: "Em là vợ anh, trong mắt em chỉ có thể có anh!” “Chưa có ai bá đạo như anh!" Tai Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng đỏ lên: "Vậy nếu sau này chúng ta có con thì sao?" "Vậy cũng phải có anh trước, mới có con!" Phó Vân Đình nói trôi chảy: "Nó tuyệt đối không dám cướp người với ông đây!" “Có người làm cha như anh hả?" Nguyễn Tích Thời cười đẩy anh: "Mau mặc đồ vào đi!" Phó Vân Đình nghe lời buông tay ra.
Anh thay một bộ đồ khô thoáng thoải mái, ngồi ở trên ghế để Nguyễn Tích Thời sấy tóc cho mình.
Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô dịu dàng lau tóc cho anh xuyên qua lớp vải.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập yên tĩnh.
“Tích Thời à, em thích trẻ con không?" Phó Vân Đình chợt hỏi.
Nguyễn Tích Thời hơi sửng sốt, trong đầu không khỏi hiện ra một bóng dáng nhỏ bé ngày thường hay nhe răng trợn mắt với cô, ý cười trên khoé môi càng sâu hơn: "Em rất thích.” Có thể sinh một đứa dễ thương giống Tế Tế cũng rất tốt!
Phó Vân Đình hơi nghiêng đầu, cất giọng trầm thấp từ tính: "Chờ sau khi bên phía bắc ổn định, anh rảnh hơn, chúng ta sinh một đứa con nhé.” Anh hời hợt nói, nhưng lại khiến hai má Nguyễn Tích Thời như bị phỏng: "Em, em còn đang đi học, sinh con gì chứ!” “Em còn muốn tiếp tục học sao?” Phó Vân Đình hỏi.
Phần lớn sau khi các cô gái kết hôn đều không đến trường nữa.
Mặc dù hiện nay rất nhiều người có lối suy nghĩ mới nhưng nhiều tập tục, nhất là trên người phụ nữ vẫn theo phong cách lạc hậu.
“Ừm, em muốn nhận bằng tốt nghiệp." Nguyễn Tích Thời trả lời không chút do dự: "Sau này nếu em ra ngoài tìm việc làm, bằng tốt nghiệp rất quan trọng” “Em còn muốn ra ngoài xin việc?” Phó Vân Đình nở nụ cười: "Nếu lời này bị những lão cổ hủ kia nghe được, chắc sẽ tức điên lên mất!” “Vậy anh cảm thấy thế nào?" Nguyễn Tích Thời chớp mắt hỏi.
"Em muốn làm gì cũng được.” Phó Vân Đình thuận miệng nói: "Ai dám nói thêm câu nào, anh sẽ làm thịt người đó.” Nguyễn Tích Thời bật cười thành tiếng.
Câu trả lời của Phó Vân Đình không nằm trong dự đoán của cô.
“Đúng rồi, chờ anh hết bận sẽ nghỉ phép được mười ngày.” Phó Vân Đình nói: “Đến lúc đó em có muốn đi đâu không?" “Muốn đi đâu?" Nguyễn Tích Thời tò mò hỏi: "Anh muốn ra ngoài chơi không?” “Là chúng ta.” Phó Vân Đình sửa lại: "Em quên à, chúng ta vẫn chưa đi hưởng tuần trăng mật.” Hưởng tuần trăng mật là cách nói mới, bây giờ có rất nhiều vợ chồng trẻ sau khi kết hôn sẽ đi "hưởng tuần trăng mật”.
Nguyễn Tích Thời không để ý đến chuyện này, không ngờ Phó Vân Đình còn nhớ.
Khoé môi Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng rướn lên: "Ngoài thôn Thanh Thuỷ và thành Vân ra, em chưa từng đi chỗ khác.” “Vậy em có muốn đi không?” Phó Vân Đình hỏi.
Nguyễn Tích Thời suy nghĩ một lát: "Chi bằng đến thành Lê đi” “Thành Lê?" Phó Vân Đình hơi nhíu mày: "Lần trước lúc em đến tìm anh, chẳng phải mới đi à?" “Nhưng mà lần đó anh bị thương, chúng ta lập tức quay về, cũng chưa đi chơi.” Nguyễn Tích Thời đáp: "Nghe nói thành Lê có rất nhiều phong tục văn hoá khác với chỗ chúng ta.
Nếu anh đã muốn chờ tình hình bên kia ổn định rồi đi nghỉ, vậy đi hưởng tuần trăng mật ở chỗ nào cũng được nhỉ?” Ánh mắt Phó Vân Đình trở nên sâu thắm: "Cô gái nhà người ta hưởng tuần trăng mật đều muốn ra nước ngoài hoặc đi biển, còn em muốn đến thành Lê." Anh hỏi: "Em nghĩ kĩ chưa?” "Vâng." Nguyễn Tích Thời gật đầu.
“Vậy chờ anh rảnh, anh sẽ dẫn em đến thành Lê." Phó Vân Đình trả lời.
"Vâng.
Nguyễn Tích Thời đã lau khô tóc cho anh, đang định vò vải vứt đi thì bị Phó Vân Đình ôm eo kéo cô ngồi xuống trên đùi anh.
"Vậy chờ sau này em tốt nghiệp rồi chúng ta sinh con." Phó Vân Đình nói: "Hy vọng là con gái giống em.” “Sinh con trai giống anh cũng được mà." Nguyễn Tích Thời cười đáp.
Phó Vân Đình nhìn thấy gương mặt cười duyên dáng của cô, lại tưởng tượng đến cuộc sống sau này, cảm xúc không khỏi dâng trào đè cô xuống giường má ấp môi kề một trận.
Sau một hồi giày vò, nghĩ đến lát nữa còn có công việc, Phó Vân Đình mới lưu luyến thả cô ra.
Nguyễn Tích Thời rời khỏi phòng ngủ chính, đi tới phòng của Du Du.
Lúc này Du Du đã thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái, lại là một cậu bé đẹp trai môi hồng răng trắng.
Nguyễn Tích Thời kiểm tra vết thương cho cậu bé, mặc dù vừa nãy nghịch rất dữ dội nhưng cũng may vết thương không dính nước, cô lại thay thuốc cho cậu bé.
Thấy đã trễ rồi, Tiêu Vân Tích và Tống Ngọc Sương cũng đứng lên rời đi.
Nguyễn Tích Thời tiễn hai cô ấy ra ngoài, lại thấy Tế Tế đang ở trong phòng với Du Du.
Cô không làm phiền họ, trở về phòng mình.
Phó Vân Đình đến phòng làm việc để giải quyết công việc.
Nguyễn Tích Thời đóng cửa lại, móc bản "Ghi chép trừ tà của nhà họ Tiêu" ra rồi ngồi lên giường.
Cô luôn chuyên cần luyện tập, dường như chưa bao giờ lười biếng ngày nào, quả nhiên lần này dễ dàng mở được trang thứ ba.
“Chú tẩy uế" Nguyễn Tích Thời đưa tay chạm vào phần giới thiệu: “Có thể phá giải những thứ dơ bẩn, chú niêm phong chặn cửa, nhưng chỉ có tác dụng ở trong nhà.” Tay cô đột nhiên dừng lại một chút.
Có thể phá giải tất cả chú niêm phong chặn cửa?
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời sáng lên.
Cô âm thầm học thuộc cách vẽ và phương pháp trên đó.
Cô nhắm mắt lại, vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Bây giờ cô đã từ từ tìm ra bí quyết vận dụng linh lực trên người sao cho phù hợp với mình.
Ánh sáng màu vàng trên không trung dần hiện ra rõ rằng.
Nguyễn Tích Thời mở mắt ra, sóng nước trong mắt cũng phát ra ánh sáng.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tích Thời trở về biệt thự nhà họ Chương.
Cô cố ý chọn buổi trưa, đám người làm đều đi nghỉ ngơi, gần đây sức khoẻ của Chương Trấn Giang yếu đi, dường như nằm trên giường không dậy nổi.
Nguyễn Tích Thời đi thẳng tới dãy nhà trong.
Tể Tế đi chung với cô: "Cô không tìm dì Tân kia à?" “Tôi muốn tự mình hỏi Triệu Nhứ Nhi về chuyện của ông ngoại.” Nguyễn Tích Thời trả lời.
Khi đang nói chuyện, Nguyễn Tích Thời đã đến trước nhà gỗ của Triệu Nhứ Nhi.
€8inhìnloibàn đến trước se trong lòng bác da nidac thằng chú gối nổ gi tny đến trước cửa gỗ.
Theo ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay, bùa trên cửa gỗ như hứng chịu một lực va chạm mãnh liệt, từ trên cửa gỗ rơi xuống, nhẹ nhàng rớt xuống mặt đất.
“Cô học được cái này từ khi nào?” Tể Tể kinh ngạc.
“Đêm qua." Nguyễn Tích Thời nói xong, đưa tay đẩy cửa gỗ ra.
Cửa gỗ phát ra tiếng “kẽo kẹt”, bụi bặm bay lên, cửa gỗ bị đẩy ra.