Chương 293 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 293 EM TẮM CHO NÓ?


LÀi ế Tế” Nguyễn Tích Thời dùng suy nghĩ hỏi Tế Tế: "Nếu người bị trúng tà thuật, có thể biến thành dáng vẻ như ông ngoại tôi không?" “Cái gì gọi là tà thuật, loại này gọi là dùng huyền thuật sẽ hay hơn biết bao!" Tể Tế lầm bẩm: "Quả thật có một loại huyền thuật có thể khống chế con người thế này!” Nếu như bị khống chế, vậy làm ra chuyện gì đó cũng không kì quái.


Nguyễn Tích Thời mím môi.


Cô nghĩ đến âm khí ở dãy nhà trong, nghĩ đến Triệu Nhứ Nhi.


Nói không chừng ông ngoại biến thành như vậy có liên quan đến Triệu Nhứ.


Nhi.


Cô phải về biệt thự nhà họ Chương gặp bà ta một chuyến.


“Vì thế, ông ngoại cô qua đời thật sự không phải là chuyện ngoài ý muốn?” Giang Thái Hồng lên tiếng hỏi.


Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Giang Thái Hồng, hai mắt ông ấy nhìn Nguyễn Tích Thời chăm chú như thể muốn có được lời khẳng định từ miệng của cô.


Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng lên tiếng: "Cháu cũng tin ông ngoại cháu tuyệt đối không phải là người như vậy, cho nên trong đó nhất định có vấn đề, cháu sẽ tìm ra sự thật.” Giang Thái Hồng đáp rồi tiếp tục im lặng.


Trước kia ông ấy không muốn nghĩ tới chuyện cũ, nhưng bây giờ nhắc lại, nghĩ đến người đã không còn, ông ấy có cảm giác thất vọng mất mát.


Cũng may, lúc này Hà Thục Phân đã quay lại phá vỡ sự buồn bực không nói nên lời trong lòng ông ấy.


Bác sĩ đẩy bà ấy vào cửa, thấy hai người ngồi đối diện nhau, trên mặt Hà Thục Phân lộ ra ý cười.


“Thục Phân." Giang Thái Hồng vội vàng đứng dậy: "Kiểm tra sao rồi?” "Bác sĩ nói bây giờ các chỉ số của tôi đều khôi phục bình thường.” Hà Thục Phân cười yếu ớt trả lời, lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Cô Nguyễn đúng là bác sĩ giỏi.” "Không dám nhận.” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Vậy bà nghỉ ngơi đi, cháu không làm phiền bà nữa.” “Cô Nguyễn đi thong thả” Hà Thục Phân nói với Giang Thái Hồng: "Tôi hơi bất tiện, ông đi tiễn bác sĩ Nguyễn đi.” “Không sao ạ!" Nguyễn Tích Thời nói.


Giang Thái Hồng cũng không nói gì, đi đến chỗ Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời cũng không lên tiếng.


Hai người ra khỏi phòng, Giang Thái Hồng vẫn luôn im lặng.


Hai người lặng lẽ đi tới cửa.


Nguyễn Tích Thời dừng bước: "Ông Giang, không cần tiễn nữa." Môi Giang Thái Hồng mấp máy hai lần.


Ông ấy dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nuốt vào.


“Nếu cháu điều tra được chuyện của ông ngoại, sẽ đến báo với ông” Nguyễn Tích Thời lên tiếng.


Giang Thái Hồng khẽ run lên, nhìn vào hai con mắt trong suốt của cô, cơ mặt ông ấy giật giật, như thể muốn bày ra nét mặt nghiêm túc, nhưng cuối cùng chỉ biến thành một chữ "Ừ.” Nguyễn Tích Thời lên xe.


Vừa quay đầu, cô nhìn thấy bóng lưng quay người rời đi của Giang Thái Hồng.


Lưng ông ấy đã bắt đầu còng xuống, nhưng vẫn đặt hai tay sau lưng, cố gắng đứng thẳng.


Ông ấy là một người quật cường.


Nếu như không điều tra ra sự thật tính tình của ông nội thay đổi, chắc nút thắt trong lòng ông ấy mãi mãi sẽ không thể tháo gỡ.


Nguyễn Tích Thời rũ mắt xuống, thu hồi tầm mắt.


Về đến nhà.


Tâm trạng Nguyễn Tích Thời trở nên tốt hơn, vừa mở cửa thì trông thấy một cục bùn nhỏ lao thẳng vào trong ngực cô!


"Mẹ ơi, mẹ về rồi!” Nghe thấy giọng nói non nớt này, Nguyễn Tích Thời mới nhận ra “cục bùn nhỏ” này là Du Du!


"Ôi, tổ tông nhỏ của tôi!” Thím Lý chạy đến, vội vàng kéo Du Du ra: "Cả người cháu toàn là bùn, đừng làm dơ quần áo của mợ chủ!” “Không sao đâu thím Lý!" Nói dứt lời, Nguyễn Tích Thời nhìn về phía cả người toàn bùn của Du Du: "Em sao thế này?” “Là chị." Tiêu Vân Tích đi tới, trên người và trên tay cô ấy cũng dính đầy bùn: “Du Du nói là nhớ lại trước kia trong nhà có trồng rất nhiều hoa đẹp.


Chị nghĩ có lẽ điều này có ích với việc khôi phục trí nhớ của thằng bé.


Vì thế chị đã hỏi ý Thiếu soái Phó.


Sau khi cậu ta đồng ý, chị đã dẫn Du Du trồng một số loại hoa trong vườn hoa nhà em.” Tống Ngọc Sương cũng đi theo phía sau, xách một thùng bùn với nét mặt rất mới lạ.


Nhà họ Tống cũng là một gia tộc lớn, giáo dục ra đều là con gái nhà quyền quý, Tống Ngọc Sương chưa từng làm những chuyện như đào bùn trồng hoa bao giờ.


Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Tái hiện lại cảnh tượng trước kia thực sự là một cách tốt để kích thích ký ức.” Cô đưa tay lau sạch bùn trên băng gạc trên trán của Du Du: "Vậy có tác dụng gì không?" ”...


Chưa có." Mặt Tiêu Vân Tích suy sụp.


“Vẫn nên từ từ.” Nguyễn Tích Thời nói: "Hai người đến phòng em thay quần áo trước đi, em dẫn Du Du đi tắm rửa.” "Được." Tiêu Vân Tích gật đầu, đi lên tầng với Tống Ngọc Sương.


Nguyễn Tích Thời nhìn mặt và thân thể Du Du giống như cục than đen, bùn đất đều dính trên cổ, cô bất đắc dĩ lắc đầu: "Chị dẫn em đi tắm.” Cô kéo Du Du lên phòng tắm trên tầng.


Vừa đến cửa phòng tắm thì đụng phải Phó Vân Đình bước ra.


Trên người anh còn vươn hơi nước, có lẽ vì Tiêu Vân Tích và Tống Ngọc Sương đều ở đây, khi anh bước ra đã mặc quầo áo chỉnh tề càng làm nổi bật dáng người cao ráo.


Ánh mắt anh dừng lại trên người đầy bùn đất của Du Du khoảng hai giây rồi hỏi: "Đây là trồng hoa hay là trồng thằng bé?” Nguyễn Tích Thời nở nụ cười khẽ: "Em dẫn thằng bé vào trong tắm trước đã.” Còn chưa kịp đi ngang qua, tay to lớn của Phó Vân Đình đã kéo cô lại, ngăn cản đường đi của cô, không vui hỏi: "Em tắm giúp thằng bé?" “Đúng vậy." Nguyễn Tích Thời gật đầu.


“Các cụ nói nam nữ ba tuổi không chung chiếu, thằng bé đã bốn tuổi rồi.” Phó Vân Đình trả lời.


“Nhưng anh nhìn cả người thằng bé đầy bùn đất, có thể tự tắm rửa sạch sẽ sao?" Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Du Du rồi nói.


Phó Vân Đình nhìn Du Du chằm chằm.


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Du bị dính đầy bùn, chỉ còn một đôi mắt sáng ngời chớp chớp nhìn Nguyễn Tích Thời.


Về ngoài nhỏ tuổi ngoan ngoãn đáng yêu như thế này dễ dàng thu hút người khác.


Ánh mắt Phó Vân Đình tối sầm, chợt đưa tay bế Du Du lên: "Anh tắm cho nó." Nói dứt lời, anh xoay người đi vào trong phòng tắm.


“Anh chú ý vết thương trên đầu thằng bé đấy." Nguyễn Tích Thời bước lên phía inauordặndo.


Trong mắt Nguyễn Tích Thời hiện lên ý cười, nhìn Phó Vân Đình bế Du Du vào phòng tắm.


Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng nước chảy và tiếng binh binh bang bang.


Một lúc lâu sau, hai người mới đi ra, mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ nhưng cả người ẩm ướt đều là nước!


“Hai người...


Đánh nhau trong nước à?" "Anh ta lại bắt nạt Du Du!" Tế Tế không biết xuất hiện từ lúc nào, nổi giận đùng đùng nói với Nguyễn Tích Thời: "Một người lớn bắt nạt con nít, không biết xấu hổ!


Nếu sát khí trên người Phó Vân Đình không nặng nề, nó nhất định sẽ xông vào cắn anh.


Nguyễn Tích Thời rất bình tĩnh, nói bằng suy nghĩ: "Sao Nhị gia lại làm như vậy?” Tế Tế nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Du Du không tỏ ra yếu thế chút nào, hai tay dùng sức cào Phó Vân Đình: "..” Tiêu Vân Tích và Tống Ngọc Sương vừa thay đồ xong đi ra, thấy hai người một lớn một nhỏ toàn thân đều là nước đang tức giận đứng ở đó.


"Tay anh mạnh quá, đau chết mất!" Du Du tức giận nói: "Sau này con không muốn anh ấy tắm cho con!” Cậu bé chạy đến trước mặt Nguyễn Tích Thời: "Sau này, mẹ tắm cho con được không?" Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu nhẹ nhàng kéo tay Nguyễn Tích Thời.


Một ánh mắt nguy hiểm đến từ sau lưng.


Tiêu Vân Tích tự giác kéo Du Du sang một bên: "Con nhìn cả người con đều ướt, đi thôi, đi thay quần áo với mẹ." “Đúng vậy, lỡ như bị cảm lạnh sẽ không tốt.” Tống Ngọc Sương cũng nói, lập tức vừa dỗ vừa đẩy Du Du về phòng.


Tế Tế hừ lạnh, liếc nhìn Phó Vân Đình, sau đó cũng biến mất.


Nguyễn Tích Thời nhìn Phó Vân Đình, trên áo sơ mi trắng đều là nước, dính sát vào lồng ngực cường tráng của anh, hiếm khi trông có vẻ nhếch nhác.


Cô không khỏi bật cười.


“Em còn dám cười!” Phó Vân Đình nhướn mày, bước đến kéo cánh tay cô: "Tất cả là tại em hại!


Em phải chịu trách nhiệm!”


  • Trước
  • Sau