Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 275 CÁI BẤY GIĂNG SẲẴN gười hầu cúi đầu: "Thưa, không...
Không có!
Tôi luôn canh giữ ở ngoài, không có ai vào phòng của ngài cả!” "Vậy sao?" Phó Minh Tu nhẹ nhàng nói: "Anh ra ngoài đi.” "Vâng." Người hầu vội vàng lui ra, đóng cửa lại.
Phó Minh Tu nhìn cánh cửa đã đóng chặt, trên khuôn mặt luôn dịu dàng không có bất cứ biểu cảm gì.
Anh ấy cúi đầu nhìn đơn thuốc trong tay.
Đơn thuốc này rõ ràng đã bị đánh tráo rồi.
Rốt cuộc ai có bản lĩnh như vậy, có thể lặng lẽ lẻn vào phòng và tráo đổi đơn thuốc chứ?
Người giấy nhỏ ngậm một tờ giấy, nhảy vào trong tay áo Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời nắm chặt tay áo, nhìn Phó Vân Đình đang nói chuyện với Tổng thống ở đằng xa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Vân Đình quay đầu lại, khi chạm vào ánh mắt cô, trong mắt anh hiện lên ý cười.
Một lát sau, anh nói chuyện xong với Tổng thống, hai người cùng nhau đi về phía này.
“Hôm nay đã làm phiền rồi” Tổng thống trầm giọng nói nhưng vẻ mặt lại ôn hòa hơn trước nhiều: "Tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện của Du Du.
Trong thời gian này, phiền hai người chăm sóc Du Du thêm một thời gian nữa.” Nguyễn Tích Thời kinh ngạc nhìn Tổng thống.
Cô còn tưởng rằng với sự lo lắng của Tổng thống dành cho Du Du, chắc chắn sẽ đưa Du Du đi ngay.
“Còn có tôi nữa." Tiêu Vân Tích cười nói: "Cũng muốn ở lại thêm vài ngày.” Cô ấy vừa nói vừa bước tới, đưa tay ôm lấy Du Du.
"Phiền phức thì đương nhiên không phiền." Tham mưu Tống vội vàng nói: “Chúng tôi nhất định sẽ chăm sóc cậu bé thật tốt!” Tuy nói vậy nhưng trong lòng ông ấy lại thấp thỏm.
Đứa bé này chính là con trai của Tổng thống, hơn nữa lại vừa mới bị bắt cóc, ai biết được bên ngoài còn có những tên bắt cóc khác hay không, có còn ra tay nữa hay không?
Nếu họ không chăm sóc cẩn thận, Du Du lại gặp chuyện gì bất trắc thì...
Tham mưu Tống cảm thấy sau gáy lạnh toát.
"Tham mưu trưởng Tống không cần lo lắng!" Dường như nhìn ra suy nghĩ của ông ta, Tiêu Vân Tích nhướn mày: "Có tôi ở đây, rồi bảo lão Trịnh điều thêm mấy thuộc hạ đáng tin ở lại đây, đảm bảo không ai dám đến, có mọc cánh cũng không bay ra ngoài được!” "Vâng, vâng." Tham mưu Tống gật đầu lia lịa.
Mặc dù Tiêu Vân Tích trông có vẻ rất tiêu sái nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ, ông ta không nghĩ rằng Tiêu Vân Tích có đủ khả năng để đối phó với bọn bắt cóc.
Nhưng dù sao vị này cũng là phu nhân Tổng thống, vẫn phải nể mặt cô ấy.
May mà Tổng thống cũng lên tiếng: "Tối nay cho đám lão Lục ở lại đây đi.” "Mấy người lão Lục rất lợi hại, một địch mười đấy." Tiêu Vân Tích liếc nhìn Tham mưu Tống nói.
Tham mưu Tống thấy Tổng thống không nói gì, coi như ngầm đồng ý, lúc này ông ấy mới yên tâm một chút.
Tuy rằng phủ Tham mưu không thiếu binh lính tỉnh nhuệ nhưng nếu có người của Tổng thống ở đây, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, ít nhất cũng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của phủ Tham mưu.
"Tôi còn phải đến sở cảnh sát một chuyến.” Tổng thống nhìn Tiêu Vân Tích: "Vậy anh đi trước nhé!” “Anh đi đi." Tiêu Vân Tích phất tay không hề lưu luyến.
Tổng thống khựng lại một chút.
Không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, dường như bọn họ nhìn thấy trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tổng thống có hơi...
ấm ức?
"Thưa ngài Tổng thống, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, hay là ngài ở lại dùng cơm tối rồi hãy đi?" Bà Tống lên tiếng.
“Không cần, tôi đến đó ăn cũng được." Tổng thống nói xong lại nhìn Du Du một cái, sau đó mới xoay người rời đi.
Anh ta vừa đi, Du Du đã bập bẹ nói: "Chú kia đi rồi, vậy có phải con cũng không cần rời xa mẹ nữa phải không?” Tiêu Vân Tích sững người, trong phút chốc còn tưởng Du Du đang nói mình.
Nhưng phản ứng lại thì thấy Du Du nghiêng đầu nhỏ nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Tiêu Vân Tích mím môi, lại nở nụ cười, xoa đầu Du Du nói: "Đúng vậy, Du Du rất thích nơi này, chúng ta sẽ ở lại đây, nếu Du Du muốn về nhà với chúng ta, chúng ta sẽ đưa Du Du về, được không?” Gạt bỏ vẻ ngoài tiêu sái, lúc này Tiêu Vân Tích chính là một người mẹ dịu dàng.
Họ lựa chọn để Du Du ở lại đây không phải vì yên tâm về phủ Tham mưu mà bởi vì họ là người cha người mẹ, họ không nỡ nhìn thấy Du Du đau lòng, buồn bã.
Huống hồ còn cần phải điều tra rõ ràng chuyện này.
Du Du ngẩng đầu nhìn Tiêu Vân Tích.
Gó lẽ vì quyết định của Tiêu Vân Tích hoặc cũng có thể là do mối liên kết trời sinh giữa mẹ và con, Du Du nắm lấy tay của Tiêu Vân Tích.
Tiêu Vân Tích trợn to hai mắt.
Sau khi tìm thấy Du Du, đây là lần đầu tiên cậu bé chủ động nắm tay cô ấy!
Bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy lòng bàn tay cô ấy, Tiêu Vân Tích đỏ hoe cả mắt.
Cô ấy hít mũi thật mạnh.
Cô ấy không muốn khóc nhưng lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Đúng lúc này, bà Tống lên tiếng: "Tất cả đói rồi nhỉ, có chuyện gì thì lát nữa nói tiếp, ăn cơm tối trước đã.” “Đúng vậy, ăn cơm tối!" Tiêu Vân Tích nắm chặt tay Du Du: "Đi thôi nào.” Du Du ngoan ngoãn đi theo Tiêu Vân Tích về phía phòng bên.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Tống Ngọc Sương khoác tay Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời vốn định nói gì đó với Phó Vân Đình nhưng vừa quay đầu lại đã bị Tống Ngọc Sương kéo đi.
Sau khi ăn tối xong, Tống Ngọc Sương lại vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi với Tiêu Kỳ, Nguyễn Tích Thời nhân cơ hội kéo Phó Vân Đình về nhà.
Trở về phòng ở dinh thự, Nguyễn Tích Thời mới lấy từ trong tay áo ra thứ mà người giấy nhỏ tha về: "Em bảo người giấy nhỏ lấy cái này từ chỗ Phó Minh Tu về rồi!
Phó Vân Đình đưa tay nhận lấy: "Đơn thuốc Àà?" "Ừ, đã đổi thành cái anh mới viết rồi” Nguyễn Tích Thời ngồi lên giường, cởi giày ra, đôi chân trắng nốn thon dài co lại giãm lên giường, ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình.
Phó Vân Đình nhướn mày: "Chẳng trách hôm đó từ phủ Tổng tư lệnh trở về, em lập tức giục anh viết lại một đơn thuốc y hệt.” “Không phải anh cũng đoán được rồi sao, cho nên hôm nay mới không hề sốt ruột." Nguyễn Tích Thời cong môi cười.
Ý cười trong mắt Phó Vân Đình càng sâu.
Ban đầu anh thích Nguyễn Tích Thời cũng bởi vì cô giống như một con cáo nhỏ, vừa ranh mãnh vừa thông minh.
Cô là người cùng đường với anh.
Anh cầm đơn thuốc đi đến trước ngọn nến trước bàn, châm lửa đốt: "E là bây giờ Phó Minh Tu đang tức chết rồi” "Ai bảo anh ta bày trò trước chứ.” Nguyễn Tích Thời nhìn anh đặt đơn thuốc lên ngọn lửa, ngọn lửa nổ lách tách đốt cháy tờ giấy: "Đổi đơn thuốc này rồi, dù anh ta muốn vu khống anh cũng không được.” Bởi vì đơn thuốc trong tay Phó Minh Tu bây giờ mới đúng là chữ anh tự tay viết.
Cho nên cho dù anh ấy có lấy đơn thuốc này ra cũng vô dụng.
Hơn nữa anh ấy cũng không thể dùng chiêu này lần thứ hai, nếu không cho dù là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra manh mối.
"Mà nói tới đây, cái người anh bắt chước chữ viết ấy, hình như tên là Khúc Hoằng thì phải, anh với ông ta có thù oán gì à?" Nguyễn Tích Thời tò mò hỏi.
Phó Vân Đình đốt sạch trang giấy cuối cùng, đi đến ngồi bên giường, một tay ôm Nguyễn Tích Thời vào lòng: "Không có thù oán gì đâu." "Hả?" Nguyễn Tích Thời vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh, khó khăn ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn anh.
Phó Vân Đình bị dáng vẻ đáng yêu của cô làm cho bật cười, hôn mạnh lên trán cô một cái, rồi mới hài lòng nói tiếp: "Người này là cánh tay đắc lực dưới trướng của cha anh, nhưng anh luôn cảm thấy ông ta có ý đồ khác.” Nghe nói là người của Tổng tư lệnh, tim Nguyễn Tích Thời bất giác đập mạnh.