Chương 268 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 268 CON TRAI CỦA CHIHO LÀi lêu Kỳ?” Tống Ngọc Sương ngạc nhiên đứng bật dậy: "Anh về từ khi nào thế?” Tiêu Kỳ không trả lời câu hỏi của Tống Ngọc Sương mà bước nhanh đến trước mặt Du Du, không nói không rằng kéo cậu bé lại, kiểm tra từ đầu đến chân một lượt, rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Cháu không sao là tốt rồi!


Cháu có biết mẹ cháu lo lắng đến mức nào không?” Du Du bị Tiêu Kỳ xoay qua xoay lại mà chẳng hiếu gì, cậu bé hốt hoảng rút tay nhỏ khỏi tay anh ta rồi trốn sau lưng Nguyễn Tích Thời: "Chú là ai vậy ạ?" Tiêu Kỳ sững người: "Cậu là cậu của cháu đây mà!” “Cậu?” Gương mặt Du Du ngơ ngác, quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương liếc nhìn nhau, Tống Ngọc Sương không tin nổi hỏi: "Anh nói anh là cậu của Du Du á?” “Đúng vậy." Tiêu Kỳ gật đầu: "Thằng bé là tên là Trịnh Hoan Du, con trai của chị họ tôi" Anh ta lại nói tiếp: "Dạo trước thằng bé bị mất tích, tôi luôn giúp chị tôi tìm kiếm nó.


Hôm qua nhận được thư của cô, cô nói nhặt được một đứa trẻ, tôi cảm thấy mô tả rất giống Du Du nên về đây xem.” Anh ta nhìn Du Du, vui vẻ nói: "Không ngờ thằng bé thực sự ở đây!” Nguyễn Tích Thời nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm của Tiêu Kỳ, ánh mắt thoáng rung động.


Có vẻ như cô đã đoán đúng, Du Du quả thực có liên quan đến Tiêu Kỳ.


Không ngạc nhiên khi trên yếm của Du Du có đồ án đó.


“Thật là trùng hợp!" Tống Ngọc Sương hết nhìn Du Du, rồi lại quay sang nhìn Tiêu Kỳ, cảm thấy họ quả thực có nét giống nhau.


Tiêu Kỳ chìa tay ra với Du Du: "Đi thôi, cậu đưa cháu về nhà.” Nhưng Du Du không những không đưa tay mà còn lùi về sau, trốn ra sau lưng Nguyễn Tích Thời: "Cháu không quen biết chú, cháu không đi!" “Kia Du Du, cháu đang nói gì vậy?” Tiêu Kỳ không hiểu gì.


Nguyễn Tích Thời nắm lấy bàn tay nhỏ của Du Du: "Thực ra, Du Du bị mất trí nhớ” "Sao cơ?" Tiêu Kỳ ngẩn người, nhìn vào gương mặt đầy cảnh giác của Du Du.


“Thằng bé không nhớ gì cả." Nguyễn Tích Thời nói tiếp.


Tiêu Kỳ mất vài giây mới tiêu hóa được sự thật đáng kinh ngạc này: "Sao thằng bé lại mất trí nhớ được?” “Tôi cũng không rõ, hôm đó tôi cùng Nhị gia vào rừng săn thì thấy thằng bé bị bầy sói bao vây." Nguyễn Tích Thời kể lại sự việc ngày hôm đó: "Chúng tôi cứu thằng bé, rồi phát hiện ra thằng bé không nhớ gì nữa.


Chúng tôi đưa thằng bé đi khám, bác sĩ nói thằng bé có thể bị va đập vào đầu dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, không biết khi nào mới có thể nhớ lại.” "Sao lại thế này...” Tiêu Kỳ xoa trán, cảm thấy đau đầu: "Chuyện này mà chị tôi biết chắc chắn sẽ lo chết mất!” Anh ta thở dài: "Nhưng may mà đã tìm thấy người, để tôi gọi điện báo cho chị tôi trước.” “Điện thoại ở kia." Tống Ngọc Sương chỉ cho Tiêu Kỳ.


Tiêu Kỳ liếc nhìn Du Du một lần nữa rồi mới đi gọi điện.


“Thật không ngờ, cậu bé này lại là cháu của anh ta đấy!" Tế Tế nhìn Du Du: “Thảo nào tôi cảm thấy biểu tượng trên yếm của cậu bé này quen mắt thế, đó chính là biểu tượng mà Tiêu Kỳ đã từng mang ra khoe đấy sao!” Nó nhìn Du Du bằng ánh mắt khác hẳn.


Tiêu Kỳ gọi điện xong quay lại: "Chị tôi nói sẽ đi chuyến tàu sớm nhất để đến đây, nhưng có lẽ đến tối mới tới được.” Anh ta lại nhìn Du Du: "Cháu không quên mẹ mình chứ?" "Tất nhiên là cháu nhớ mẹ rồi!" Du Du nói.


Tiêu Kỳ chưa kịp thở phào thì đã thấy Du Du nắm chặt góc áo của Nguyễn Tích Thời: "Mẹ cháu ở đây này!” Tiêu Kỳ: "„.


Nguyễn Tích Thời cười ngượng: "Lúc gặp tôi, thằng bé đã xem tôi như mẹ nó rồi” Tiêu Kỳ nghe vậy, bối rối nhìn Nguyễn Tích Thời từ trên xuống dưới: "Cô chẳng giống chị tôi chút nào.” “Chị họ của anh trông như thế nào?" Tống Ngọc Sương tò mò.


"Đợi gặp rồi sẽ biết, chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh ngạc đấy!" Tiêu Kỳ nhướng mày nói.


Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương liếc nhìn nhau.


“Vì còn có khách đến, tôi sẽ bảo người giúp việc thông báo cho mẹ, và bảo nhà bếp làm thêm vài món." Tống Ngọc Sương nói rồi định quay đi gọi người giúp việc bên ngoài.


“Không cần, để tôi tự đến thăm hỏi bà Tống." Tiêu Kỳ nói: "Cảm ơn mọi người đã chăm sóc Du Du trong thời gian qua." Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt của Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương bị anh ta nhìn đến đỏ mặt, khẽ ho một tiếng: "Đi thôi.” Nói xong, cô ấy kéo Du Du đi trước.


Tể Tể quen thuộc đi theo sau Du Du.


Nguyễn Tích Thời nhìn theo bóng lưng của Tống Ngọc Sương và Du Du: "Có vẻ Ngọc Sương rất quý Du Du nhỉ?” "Từ nhỏ Du Du đã đáng yêu như vậy mà.” Tiêu Kỳ nói, rồi nhìn thấy Du Du bất ngờ ngoái đầu lại.


Không biết Tế Tể đã nói gì với Du Du nhưng Du Du nhe răng với Tế Tể.


“Không ngờ Du Du cũng nhìn thấy tiểu quỷ này đấy." Tiêu Kỳ đột nhiên nói.


Nguyễn Tích Thời khựng lại.


Cô mở to mắt nhìn Tiêu Kỳ: "Anh vừa nói thấy tiểu quỷ nào cơ?" “Tiểu quỷ theo Du Du đấy, không phải là tiểu quỷ cô nuôi à?" Tiêu Kỳ hất cằm chỉ về phía Tế Tể.


Nguyễn Tích Thời sững sờ!


“Anh...


Nhìn thấy Tể Tế sao?” "Ừ: Tiêu Kỳ gật đầu: "Không chỉ thấy, mà còn nghe được nó nói chuyện." Anh ta nheo mắt nhìn Tế Tế: "Hóa ra nó tên là Tế Tế à, cũng dễ thương đấy” Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Kỳ: "Anh cũng có thiên nhãn sao?" Tiêu Kỳ lắc đầu: "Tôi không có thiên nhãn.” “Vậy tại sao anh có thế nhìn thấy Tế Tế?" Nguyễn Tích Thời thắc mắc.


“Chuyện này cũng không lạ gì.


Tuy tôi không hay tu luyện nhưng trong người tôi có dòng máu nhà họ Tiêu nên đôi khi có thể nhìn thấy một vài con ma nhỏ.” Tiêu Kỳ nói một cách hờ hững.


“Vậy là ngay từ đầu, anh đã nhìn thấy Tế Tế." Nguyễn Tích Thời dần hiểu ra từ cơn sốc: "Thế tại sao anh không nói?" “Có gì to tát đâu, nó không hại ai.


Cô không để tâm, tôi cũng chẳng muốn quan tâm." Tiêu Kỳ nhún vai.


Nguyễn Tích Thời nhất thời không nói nên lời.


Hóa ra không chỉ Du Du mà cả Tiêu Kỳ cũng có thể nhìn thấy Tế Tế.


Tiêu Kỳ nghĩ rằng Tế Tế chỉ là một con ma nhỏ bình thường nhưng anh ta không biết rằng thực ra Tế Tế là Quỷ Vương, đến cả những pháp sư bắt ma giỏi cũng không nhìn thấy nó.


Trừ khi, dòng máu nhà họ Tiêu có điều gì đặc biệt.


Nếu vậy, điều này giải thích tại sao cả Du Du và Tiêu Kỳ đều có thể nhìn thấy Tế Tế.


Có lẽ người phong ấn Tể Tế ban đầu thực sự có liên quan đến nhà Tiêu.


Cô vô thức nhìn về phía Tể Tế, may mắn là Tế Tế không nghe thấy lời của Tiêu Kỳ, nếu nó biết Tiêu Kỳ và Du Du có liên quan đến người đã phong ấn nó chắc chắn nó lao vào giết họ ngay lập tức.


“Trừ Du Du ra, Tế Tế không thích tiếp xúc với người khác, nên tốt nhất anh đừng nói cho nó biết là anh có thể nhìn thấy nó." Nguyễn Tích Thời cẩn trọng nói.


"Được." Tiêu Kỳ gật đầu mà không nghĩ ngợi nhiều.


Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm.


Họ vừa trò chuyện vừa đi, chẳng mấy chốc đã tới phòng khách nhỏ.


Bà Tống đang ngồi uống trà và đọc báo, nghe được mối quan hệ giữa Du Du và Tiêu Kỳ, bà ta cũng khá ngạc nhiên: "Không ngờ lại có duyên với nhau như vậy.” Bà ta vừa nói vừa nhìn Tống Ngọc Sương ngồi cạnh Tiêu Kỳ, chợt mỉm cười: “Chả trách Du Du lại thân với Ngọc Sương như thế” “Mẹ này!" Tống Ngọc Sương đỏ mặt: "Mẹ nói gì vậy!” "Được rồi, được rồi, mẹ không nói nữa.” Bà Tống cười trừ, rồi nhìn Tiêu Kỳ: “Nói ra thì, chị họ của cháu bây giờ cũng ở thành Lê phải không?” “Không hẳn ạ, có khi chị ấy ở thành Lê, có khi lại ở thành Vân, tùy thuộc vào chồng chị ấy." Tiêu Kỳ nói.


“Chồng chị ấy á?" Tống Ngọc Sương nhìn anh ta: "Anh rể anh làm kinh doanh hay sao mà đi khắp nơi thế?" “Không hẳn." Tiêu Kỳ lảng tránh.


Thấy Tiêu Kỳ không muốn nói nhiều, Tống Ngọc Sương cũng không hỏi thêm.


Chiều hôm đó, cuối cùng Du Du và Tiêu Kỳ cũng bồi đắp được một chút tình cảm.


Đến chiều muộn, Phó Vân Đình cũng biết chuyện của Du Du và ghé qua.


Khi Tham mưu Tống về nhà, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ.


Mãi đến hơn tám giờ tối, người giúp việc mới vào thông báo rằng chị họ của Tiêu Kỳ đã tới.


  • Trước
  • Sau