Chương 264 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 264 DỖ TỂ TẾ Z s A nh mắt của Phó Vân Đình bỗng tối sầm lại.


Nguyễn Tích Thời nhìn theo hướng nhìn của anh thì thấy những vết đỏ trên cơ thể mình, mặt cô bừng đỏ, vội vàng dùng áo che đi.


“Như này là...


Sáng sớm ra đã quyến rũ anh à?" Giọng Phó Vân Đình trầm khàn.


"Ai thèm quyến rũ anh chứ!" Nguyễn Tích Thời cả thẹn đáp: "Anh đừng nhìn nữa là được!” Nói xong cô trùm chăn kín người, núp vào trong chăn để mặc quần áo.


"Sao lại không được nhìn chứ?" Phó Vân Đình giả vờ không biết gì: "Chúng ta đã là vợ chồng rồi mà, với lại, có chỗ nào trên người em mà anh chưa thấy đâu?" Bàn tay nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời hơi run, suýt chút nữa thì cô xỏ nhầm ống tay áo.


Cái tên lưu manh thô tục này!


Phó Vân Đình nhìn bộ dạng luống cuống của cô thì bật cười ha hả.


“Thôi được rồi, anh không trêu em nữa.” Tâm trạng Phó Vân Đình rất vui vẻ: “Dù anh đang muốn làm vậy lắm nhưng e là ban ngày không có thời gian rồi.” Nguyễn Tích Thời mặc quần áo xong xuôi, cô bung chăn ra bước xuống giường: “Đúng rồi, còn phải đến tiệc cưới nữa chứ.” Tiệc cưới kéo dài ba ngày, cô dâu và chú rể đều phải có mặt.


Cô đi tới trước mặt Phó Vân Đình, anh lại nói: "Còn một chuyện nữa cần nói với em.


Sáng nay người của anh tới báo rằng bà nội em gặp chuyện rồi.” “Bà nội á?" Trong mắt Nguyễn Tích Thời thoáng hiện lên một tia sáng: "Bà ấy làm sao?" “Họ nói nhìn thấy mấy bác sĩ vào nhà em từ sáng sớm, lúc đến hỏi thăm mấy bác sĩ đó thì họ bảo bà nội em bị hôn mê.


Nhưng cha em đã dặn dò không được tiết lộ chuyện này ra ngoài." Phó Vân Đình đáp.


Cách làm này Chương Trấn Giang cũng có thể hiểu được.


Nguyễn Tích Thời vừa mới kết hôn mà bà nội của cô đã gặp chuyện ngay lập tức, nếu để kẻ có tâm biết được e là sẽ có những lời dị nghị, nói gì đó không tốt lành.


Nhưng Phó Vân Đình thấy Nguyễn Tích Thời vô cùng bình tĩnh: "Có vẻ em không ngạc nhiên lắm nhỉ?" “Làm nhiều việc xấu, ắt sẽ gặp báo ứng thôi.” Trong mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên một tĩa tĩnh ranh: "Đi thôi nào.” Khóe môi Phó Vân Đình khẽ nhếch, anh cũng không hỏi thêm gì nữa, cùng cô ra khỏi phòng.


Hai người đi về phía bàn tiệc, đi được nửa đường, Nguyễn Tích Thời mới sực nhớ ra một chuyện quan trọng hơn: "Hôm nay lẽ ra em phải dậy sớm để chào cha mẹ anh chứ!” Phó Vân Đình nhướn mày, gật đầu nghiêm túc.


“Làm sao giờ?” Nguyễn Tích Thời lo lắng: "Lỗi anh hết đấy, sao không gọi em dậy?" “Đến giờ này rồi, em mới nghĩ đến chuyện phải làm sao à?" Phó Vân Đình cười nói: "Sáng nay em ngủ như chú heo con ý, anh chẳng nỡ đánh thức em dậy.” "Anh còn chọc em nữa!" Nguyễn Tích Thời tức giận phồng má lên.


Chẳng phải tối qua do anh hại hết à, khiến cô mệt đến mức cả ngón tay cũng chẳng nhấc lên nổi!


"Được rồi mà, đừng lo lắng nữa” Phó Vân Đình vươn tay nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời, trong lòng bàn tay anh truyền đến hơi ấm khiến cô an tâm: "Cha mẹ sẽ không trách em đâu.” “Thật không?" Nguyễn Tích Thời vẫn không tin.


“Thật, có lẽ họ còn đang quay cuồng trong công việc ấy chứ.” Phó Vân Đình thản nhiên đáp: "Huống chi chúng ta sau này đâu có sống chung với cha mẹ, em không cần để ý họ nghĩ gì đâu.” Nguyễn Tích Thời “ừm” một tiếng, đã bị Phó Vân Đình kéo tới phòng tiệc.


Tổng tư lệnh đã có mặt nhưng không thấy phu nhân Tổng tư lệnh.


Từ xa lại thấy Chương Trấn Giang đang uống rượu cùng một nhóm quan chức quyền quý, mặt mũi ông ta đỏ bừng, say khướt, hoàn toàn không giống người có mẹ đang bị bệnh nặng.


Thấy họ đến, Tổng tư lệnh nở nụ cười: "Tỉnh rồi à?” Nguyễn Tích Thời có chút ngại ngùng, nhỏ giọng gọi: "Cha ạ!” “Đói rồi phải không?” Tổng tư lệnh ôn tồn nói: "Đi ăn gì đó trước đi” Trên người ông ta đã có mùi rượu, xem ra ông ta đã đến đây từ sớm và uống vài ly rồi.


Nguyễn Tích Thời lại nhìn quanh một vòng, Tổng tư lệnh thấy cô nhìn quanh, bèn nói: "Mẹ con đi chăm sóc Minh Tu rồi.


Con cũng biết đấy, Minh Tu vẫn chưa tỉnh lại, mẹ con thật sự không yên tâm.” "Anh cả sẽ khỏe lại nhanh thôi ạ!” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói.


Cô trông rất ngoan ngoãn, không buồn để ý việc phu nhân Tổng tư lệnh trong ngày cưới của họ lại đi chăm sóc người con trai khác.


“Cha tin vào y thuật của con.” Tổng tư lệnh gật đầu, nở nụ cười, rồi quay lại trò chuyện với các vị khách khác.


“Xem ra anh nói đúng." Nguyễn Tích Thời thì thầm với Phó Vân Đình: "Quả thật họ không có thời gian.” Cô cũng thở phào nhẹ nhõm.


Phó Vân Đình cười khẽ, kéo cô sang một bên: "Trước tiên ăn chút gì đã.” Có một bàn tiệc được dành riêng cho họ, không có khách khứa nào ngồi ở đó nên Nguyễn Tích Thời ăn uống thoải mái hơn.


Nguyễn Tích Thời vừa mới ngồi xuống, một bóng dáng nhỏ bé lao vào lòng cô: "Chị ơi!" Nguyễn Tích Thời ôm chặt cậu bé, rồi ngẩng đầu lên thấy Tế Tế lắc lư bước theo sau Du Du.


“Chị ơi, em nhớ chị lắm!" Du Du ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cô nói: "Chị không biết tối qua em gặp chuyện gì đâu, sợ lắm lắm lắm luôn ý!” “Không sao đâu, giờ mọi chuyện đã ổn rồi.” Nguyễn Tích Thời xoa đầu cậu bé nói.


Bà Tống cũng bước đến.


Bà ấy nhìn Nguyễn Tích Thời, cứ ngập ngà ngập ngừng như muốn nói gì đó.


Nguyễn Tích Thời đặt Du Du ngồi lên ghế, chưa kịp nói chuyện với bà Tống thì bị Tống Ngọc Sương kéo sang một bên, cô ấy thì thầm hỏi: "Hôm qua cậu có nhờ người làm nhà cậu đưa Du Du về nhà họ Chương không Tích Thời?” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Không" Tống Ngọc Sương siết chặt tay, khuôn mặt hiện lên vẻ phẫn nộ: "Tớ biết ngay mà, bà người hầu đó dám lừa mẹ tớ!” Cô ấy nắm tay Nguyễn Tích Thời: "Tối qua, người hầu nhà cậu lừa mẹ tớ là cậu nhờ bà ta đón Du Du sang nhà họ Chương.


Mẹ tớ không biết gì nên đã để Du Du bị đưa đi." Cô ấy lập tức bổ sung: "Nhưng sáng nay nghe mẹ tớ kể lại, tớ tức tốc đến nhà họ Chương đón Du Du về ngay, may mà thằng bé không sao đấy” Sắc mặt Tống Ngọc Sương sa sầm: "Cũng không biết kẻ nào đứng sau chỉ đạo, muốn làm gì Du Du!” “Cảm ơn hai mẹ con cậu đã chăm sóc Du Du nhé!" Nguyễn Tích Thời an ủi cô ấy: "Yên tâm đi, tớ đã chuẩn bị trước rồi, họ sẽ không đạt được mục đích đâu." “May mà cậu đã chuẩn bị trước.” Tống Ngọc Sương thở phào nhẹ nhõm: "Tớ sợ chết khiếp luôn đấy!” “Sợ chết khiếp mà dám để người ta dắt nó đi, đúng là đồ đần!" Tế Tể đứng bên cạnh hừ một tiếng.


Nguyễn Tích Thời quay sang nhìn nó, nó lập tức hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo quay đầu đi chỗ khác.


Xem ra vẫn còn dỗi.


Nguyễn Tích Thời có chút bất đắc dĩ.


Sau khi giải thích rõ ràng với bà Tống và Tống Ngọc Sương, Nguyễn Tích Thời mới ngồi xuống, vừa gắp thức ăn cho Du Du, vừa dùng tiếng lòng nói chuyện với Tể Tế: "Tể Tể, cậu còn giận à?" Tế Tế quay đầu nhỏ sang một bên, không nói lời nào.


“Đừng giận nữa mà." Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng dỗ dành nó: "Tối qua không thích hợp cho trẻ con, tôi cũng hết cách rồi, đành phải để cậu ra ngoài thôi.


Hôm qua tôi hơi nặng lời, xin lỗi cậu mà.” Tế Tế: "Hứ!” “Hay thế này, đợi mấy hôm nữa tôi rảnh rảnh thì đi bắt mấy con ma về cho cậu ăn thêm nhé?" Nguyễn Tích Thời thấy xin lỗi không ăn thua, đành chuyển sang HU “Mấy con?" Tế Tế hơi nghiêng chiếc đầu nhỏ.


“Mười con, không không, tận hai mươi con!" Nguyễn Tích Thời đưa ra một con số hấp dẫn.


Trước đây chưa bao giờ cô bắt được nhiều ma đến thế trong một lần.


Tể Tể liếm môi.


  • Trước
  • Sau