Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 260 CẬU CÓ ĐI KHÔNG?
Chương 260: “Không cần phải chào hỏi sao?" Thấy anh nhanh chóng khóa cửa, Nguyễn Tích Thời hơi ngạc nhiên.
Theo quy trình, tiếp theo sẽ là "làm khó cô dâu”, cũng chính là màn chọc phá động phòng.
“Chào hỏi cái gì?" Phó Vân Đình hừ lạnh một tiếng: "Nếu để đám nhóc kia bắt được cơ hội, còn không biết chúng sẽ bày trò gì nữa.
Anh không muốn lãng phí cảnh đẹp đêm nay vào mấy chuyện đó.” Đang nói thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
“Này, người đâu rồi?" “Đừng bảo đã vào phòng tân hôn rồi đấy nhé?” "Đi, gõ cửa.” Vừa nói, đã có người thực sự đi lại gần.
Nguyễn Tích Thời lập tức căng thẳng nhìn Phó Vân Đình: "Họ..." Còn chưa nói hết lời, cô đã bị Phó Vân Đình bịt miệng lại.
Bàn tay ấm áp mang theo hơi rượu thoang thoảng luồn vào mũi Nguyễn Tích Thời.
Cô khẽ chớp lông mĩ.
Người bên ngoài đi ngang qua cửa phòng của họ nhưng lại không mở cửa mà đi tới căn phòng bên cạnh: "Lạ nhỉ, không có ở đây?” "Người đi đâu rồi?” “Đi tìm nữa đi, ngày thường Thiếu soái nghiêm khắc với chúng ta như vậy, hôm nay nhất định không thể tha cho anh ấy, phải khiến anh ấy nhìn thấy cô dâu mà không ăn được mới được.” "Đúng vậy.” Tiếng bước chân lộn xộn dần đi xa.
Lúc này Phó Vân Đình mới quay đầu lại, thấy Nguyễn Tích Thời đang cười nhìn anh.
Anh giải thích: "Anh đã chuẩn bị sẵn phòng tân hôn ở bên kia nhưng thực tế lại chuẩn bị riêng phòng này." Như vậy thì không ai có thể tìm thấy họ.
Nguyễn Tích Thời gật đầu, rồi chỉ vào tay anh vẫn đang bịt miệng cô.
Phó Vân Đình buông tay.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời dưới ánh đèn lấp lánh, chứa đầy ý cười: "Anh sợ họ đến vậy à?" "Đúng." Phó Vân Đình nhìn cô cười, nhướn mày, đột nhiên bế cô lên: "Anh sợ họ để anh nhìn thấy mà không ăn được.” Anh cố tình nhấn mạnh ba chữ "không ăn được”, giọng điệu kéo dài đầy mờ ám, bước nhanh đến giường.
Anh đặt Nguyễn Tích Thời lên giường, rồi cũng leo lên, cúi xuống hôn cô.
"Anh gấp làm gì.” Nguyễn Tích Thời bật cười, đẩy anh ra: "Trên người toàn mùi Tượu, cởi áo khoác ra trước đã” “Đúng là cô nhóc khó tính.” Phó Vân Đình bất đắc dĩ nói, đành phải ngồi dậy cởi áo khoác.
Nguyễn Tích Thời vội vàng nhân lúc này, trong lòng nói với Tế Tế: "Cậu ra ngoài đi." Tế Tế: "Tại sao tôi phải ra ngoài?” “Không biết “phi lễ chớ nhìn” à?" Nguyễn Tích Thời nói: "Tối nay là đêm tân hôn của tôi mà.” Tể Tế hừ một tiếng: "Nếu ông đây không ra ngoài thì sao?” Nó đột nhiên nhen nhóm hy vọng: "Vậy cô sẽ không động phòng nữa đúng không?" Nguyễn Tích Thời: "...
Không” Cô híp mắt lại, mang theo vẻ đe dọa: "Vậy tôi sẽ không bắt ma nữa” “Cô!” Tế Tế nhảy dựng lên: "Cô dám!” "Tôi có gì không dám chứ, dù sao bây giờ chú Âm Huyết của tôi đã được giải, không cần phải bắt ma nữa." Nguyễn Tích Thời bình thản nói: "Dù sao thì tâm trạng tôi không tốt, thì không muốn động đậy, mà không muốn động đậy thì lười bắt ma” Tế Tế tức đến mức mặt đỏ bừng.
Đang nói, Phó Vân Đình đã nhanh chóng cởi áo khoác, ôm lấy Nguyễn Tích Thời.
“Đúng rồi, em còn có chuyện muốn nói với anh.” Nguyễn Tích Thời thấy Tế Tế vẫn chưa đi, nhanh chóng nói trước khi Phó Vân Đình kịp làm gì.
Phó Vân Đình dừng tay, nhìn cô gái nhỏ mềm mại đang nằm trong lòng mình, sau một lúc mới nói: "Chuyện gì?" "Là về Phó Minh Tu." Nguyễn Tích Thời nói: "Hôm qua em đến chữa vết thương cho anh ấy phát hiện ra chân anh ấy trước đây đúng là đã bị gãy nhưng.
hẳn là đã khỏi từ lâu rồi.” “Khỏi từ lâu rồi à?" Phó Vân Đình nhíu mày: "Khỏi được bao lâu rồi?” “Dựa vào phản ứng cơ bắp của anh ấy, em nghĩ là không lâu sau tai nạn xe, chân anh ấy đã hồi phục." Nguyễn Tích Thời nói.
Phó Vân Đình liếc nhìn cô: "Vậy tại sao trước đó em kiểm tra lại không phát hiện ra?" Nguyễn Tích Thời mím môi: "Tối qua em cũng nghĩ về chuyện này, em cho rằng khả năng lớn nhất là lúc em kiểm tra, anh ấy đã sử dụng thuốc gây tê hoặc một biện pháp nào đó.” “Gây mê?" Trong mắt Phó Vân Đình hiện lên tia âm u.
Nguyễn Tích Thời khẽ gật đầu: "Ừ, nếu gây tê, tất nhiên sẽ không có bất kỳ phản ứng cơ bắp nào, nên em mới nhầm tưởng chân anh ấy chưa lành.” “Thú vị thật” Phó Vân Đình cười: "Xem ra anh trai của anh đã có sự phòng bị từ trước rồi.” Nghe thấy tiếng cười rung lên trong ngực anh, Nguyễn Tích Thời quay đầu nhìn anh: "Tại sao anh không hề ngạc nhiên chút nào?" "Có gì đáng ngạc nhiên." Phó Vân Đình khẽ ngẩng đầu, gáy dựa vào gối: "Bề ngoài anh ấy thì nhã nhặn ôn hòa nhưng trong lòng lại tính toán hơn bất kỳ ai.
Khi còn nhỏ, anh đã không ít lần chịu thiệt dưới tay anh ấy.
Nhưng lần nào chịu thiệt, cuối cùng đều biến thành lỗi của anh, chỉ vì anh ấy bệnh tật yếu ớt nên bất kể xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng luôn là nạn nhân.” Đôi mắt anh giống như mực đen đặc không thể pha loãng: "Cũng vì thế màanh rời khỏi nhà.
Thay vì ở cùng những người luôn thiên vị đứa trẻ khác, chẳng bằng một mình tự do hơn.” Nguyễn Tích Thời nghe những lời của anh, nhìn sườn mặt căng thẳng của anh bên cạnh, trái tim cô như bị một bàn tay lớn bóp chặt.
Cô ôm Phó Vân Đình, tựa đầu nhỏ vào lồng ngực rắn chắc của anh: "Sau này anh sẽ không còn một mình nữa, anh có em.” Phó Vân Đình khựng lại một chút, sau đó khẽ cười, vươn tay ôm lấy cô: "Ừ,anh có em." Dứt lời, bàn tay nóng bỏng chạm vào làn da mềm mại của cô: "Vậy nên bây giờ là đêm tân hôn của chúng ta, đừng bàn chuyện người khác nữa, tiếp tục làm việc của chúng ta thôi.” Cơ thể Nguyễn Tích Thời khẽ run lên, cô vội vàng thúc giục Tể Tế: "Cậu còn không đi, coi chừng tôi không bắt ma nữa đấy.” “Đi thì đi!" Tế Tế giận dỗi hét lên: "Nói như thể ai thèm xem lắm ấy.
Ông đây chẳng thèm!" Nói xong, nó vội vàng chui ra khỏi đầu cô, bỏ đi luôn, không quay đầu lại.
Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm.
Cô chủ động giơ tay, vòng lên cổ Phó Vân Đình.
Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của cô, theo động tác ngẩng đầu, chiếc mũ đội đầu nặng nề cũng rơi xuống, mái tóc đen dài xõa ra, đôi mắt trong sáng ngày thường giờ đây quyến rũ, nhìn anh không chớp.
Hơi thở Phó Vân Đình trở nên nặng nề.
“Thật đúng là một tiểu yêu tĩnh quyến rũ.” Giọng anh khàn đặc.
Anh vươn tay tắt đèn, sau đó một tay giữ chặt eo mềm mại của cô, tay kia nhanh chóng mở cúc áo sườn xám, kéo mạnh xuống, để lộ xương quai xanh.
Cổ họng Phó Vân Đình căng chặt.
Anh đè cô xuống giường.
Nguyễn Tích Thời vẫn mơ hồ nhớ lại cơn đau dữ dội ngày hôm đó.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng cơ thể vẫn không khỏi căng cứng.
Mà Phó Vân Đình lại không xông tới giống như giải chú Âm Huyết lần trước.
"Đừng căng thẳng” Phó Vân Đình thở nhẹ, giọng khàn khàn nói: "Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, em chỉ cần hưởng thụ thôi...” Trong giọng nói của anh dường như mang theo sự mê hoặc, khiến Nguyễn Tích Thời vô thức thả lỏng.
Cảm nhận được cơ thể cô trở nên mềm mại, anh mới tiến tới hôn lên đôi môi mềm ấm của cô, những ngón tay dài thon thả và thô ráp chầm chậm vuốt xuống.