Chương 252 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 252 NGỌC BÌNH AN guyễn Tích Thời và Phó Vân Đình nhìn nhau.


“Để em đi." Nguyễn Tích Thời xuống giường, mặc áo ngoài đi mở cửa.


Tổng tư lệnh đang đứng ở cửa.


Nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, Tổng tư lệnh hơi ngạc nhiên một chút, rồi mới nói: "Bác có thể vào được không?” “Mời bác vào.” Nguyễn Tích Thời nói: "Vân Đình đang ở trên tầng” Tổng tư lệnh ừ một tiếng, rồi đi theo Nguyễn Tích Thời lên tầng.


“Nhị gia, Tổng tư lệnh đến rồi.” Nguyễn Tích Thời vào trước nói.


Phó Vân Đình hơi ngồi thẳng người dậy: "Cha" “Con đừng cử động lung tung." Tổng tư lệnh giơ tay lên, ánh mắt rơi xuống phần thân trên để trần của anh.


Phần thân trên của anh không mặc gì cả, chỉ lấy chăn đắp lên, có thể thấy băng vải băng bó trên đó.


Sau đó ánh mắt ông ta lại làm như vô tình quét qua tấm chăn, dừng lại một chút, tầm nhìn mới di chuyển trở lại: "Vết thương của con thế nào rồi?” “Con không sao." Phó Vân Đình nói.


"Lần nào con cũng nói không sao.” Tổng tư lệnh trầm giọng nói: "Gân đứt xương gãy cần một trăm ngày, huống chi con còn bị trúng đạn, làm sao có thể khỏi nhanh như vậy được?” Ông ta nhìn Phó Vân Đình: "Con cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ chuyện quan trọng nhất là dưỡng thương cho tốt.


Công việc của con, cha sẽ giao cho người khác làm trước, khi con kết hôn rồi tính sau." Ánh mắt Nguyễn Tích Thời khẽ quét qua khuôn mặt Tổng tư lệnh, đôi mắt hơi lay động.


Phó Vân Đình hơi cau mày nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu đáp: "Vâng" Anh lại hỏi: "Những kẻ tấn công cha lần trước đã bắt được chưa?” Tổng tư lệnh ừ một tiếng: "Đã bắt được rồi, đã gửi đến phủ Quân chính để thẩm vấn." Vai Phó Vân Đình dường như thả lỏng hơn.


Nguyễn Tích Thời nhìn hai cha con họ.


cðicô thô nhìn le phú Văn Dành thơ ng xdt hình yêu chalenabinhy thông chí sẵn sàng đỡ đạn cho ông ta, chỉ là...


Lời nói của Tổng tư lệnh kiếp trước vẫn còn vang vọng bên tai cô.


“Ngu xuẩn, chết cũng đáng!" Nguyễn Tích Thời run lên một chút.


“Cháu Nguyễn, cháu không sao chứ?” Tổng tư lệnh nhạy bén nhận ra sự bất thường của cô.


Nguyễn Tích Thời lấy lại tỉnh thần, nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao ạ!” Cô quay người đi lấy một cái ghế đẩu đến: "Bác ngồi xuống nói chuyện nhé, cháu đi pha cho bác tách trà.” “Không cần đâu." Tổng tư lệnh nói với Nguyễn Tích Thời với vẻ mặt ôn hòa: “Bác chỉ đến xem nó thôi, chắc chắn nó không sao là được rồi.


Bên phủ Quân chính còn có việc, bác phải về trước đây.” Ông ta nói xong dừng lại một chút, dường như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, một lúc sau mới nói với Phó Vân Đình: "Cha biết người trẻ tuổi các con khó mà xa rời nhau nhưng vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình một chút.” Dường như trong lời nói của Tổng tư lệnh có ẩn ý.


Nguyễn Tích Thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.


Tổng tư lệnh đã nói: "Vậy cha đi trước đây.” Nguyễn Tích Thời tiễn ông ta ra đến cửa rồi quay lại phòng, đối diện với vẻ mặt cười như không cười của Phó Vân Đình.


"Sao vậy?" Nguyễn Tích Thời thắc mắc.


Ánh mắt Phó Vân Đình lại rơi xuống người cô.


Nguyễn Tích Thời cúi đầu nhìn xuống, khi nhìn thấy bộ quần áo nam trên người mình, cô mới muộn màng nhận ra.


Khi cô đi ra cửa đã thay quần áo nam, sau khi về cũng không có thời gian thay, vừa rồi mặc quần áo nam đi gặp Tổng tư lệnh.


Chắc chắn Tổng tư lệnh nghĩ bộ quần áo trên người cô là của Phó Vân Đình, thêm vào đó Phó Vân Đình lại để trần nửa thân trên nằm trên giường, rất khó để người ta không liên tưởng lung tung.


Trách sao vừa rồi Tổng tư lệnh có vẻ mặt như vậy, còn nói những lời như thế.


Cái gì mà khó mà xa rời, chú ý đến sức khỏe của mình.


Mặt Nguyễn Tích Thời lập tức đỏ bừng.


Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời đỏ ửng, Phó Vân Đình không nhịn được bật cười lớn, động đến vết thương khiến anh đau đến nỗi nhíu mày lại.


"Anh đừng cười nữa." Nguyễn Tích Thời vội vàng chạy đến giúp anh kiểm tra vết thương, lại bị Phó Vân Đình nắm lấy tay kéo lên giường.


Có người đẹp trước mắt, cơn đau do vết thương dường như cũng nhẹ đi nhiều.


Phó Vân Đình không nỡ để Nguyễn Tích Thời đi, cô đành ở lại biệt thự chăm sóc anh mấy ngày liền.


Khả năng hồi phục của Phó Vân Đình cũng rất mạnh.


Người bình thường trúng đạn, phỏng chừng mười ngày nửa tháng vẫn còn không thể cử động, còn Phó Vân Đình chỉ mất ba ngày đã có thể tự do hoạt động, tuy rằng vẫn không thể làm động tác biên độ lớn nhưng ít nhất việc đi lại rửa mặt gì đó cũng không thành vấn đề.


Nguyễn Tích Thời cũng yên tâm.


Đã rất nhiều ngày cô không về nhà, cũng không biết bà cụ Chương có làm trò gì không, còn có Du Du, không biết ở nhà họ Tống như thế nào rồi.


Hơn nữa, cô cũng đã nghỉ học hơi lâu, bài vở đã sắp bị bỏ lỡ rồi.


Phó Vân Đình cũng biết mấy ngày qua cô không nghỉ ngơi tốt, không giữ cô lại: “Khi nào anh khỏe rồi sẽ đi tìm em.” “Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Nhị gia." Phó Nhất đến cũng cam đoan chắc nịch.


Lúc này Nguyễn Tích Thời mới rời khỏi biệt thự của Phó Vân Đình.


Trước tiên cô bảo tài xế đưa cô đến nhà họ Tống một chuyến.


Tống Ngọc Sương nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, lập tức ôm lấy cô: "Hôm đó cậu gọi điện cho tớ, nói muốn đi tìm anh họ, tớ còn tưởng cậu nghĩ luẩn quẩn không thông, làm tớ sợ muốn chết.” Nghe giọng của cô ấy còn có vẻ thực sự sợ hãi: "Tớ lại sợ cậu có chủ ý gì đó, sẽ làm lộ kế hoạch của cậu nên không dám đến biệt thự nhà họ Chương thám thính tình hình.


May là mấy ngày trước, dượng đã phái người đến nói cho chúng tớ là cậu và anh họ đều không sao.” Cô ấy nắm chặt tay Nguyễn Tích Thời: "Sau này cậu không được tự ý hành động nữa đấy” "Tớ biết sai rồi.” Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn, tích cực nhận lỗi khiến Tống Ngọc Sương không thể nổi giận được.


“Lát nữa tớ đi cùng cậu gặp cha mẹ nuôi nhé!" Nguyễn Tích Thời nói: "Du Du đâu rồi?" “Mẹ tớ đang chơi với Du Du ở trong vườn hoa.” Tống Ngọc Sương kéo cô: "Đi, tớ dẫn cậu đi gặp họ.” Cô ấy kéo Nguyễn Tích Thời đến vườn hoa, quả nhiên nhìn thấy bà Tống đang chơi bóng với Du Du.


Quả bóng làm bằng trúc, Du Du đá qua đá lại, chạy khắp vườn hoa, trông có vẻ Tất vui.


“Mẹ tớ thích trẻ con lắm.” Tống Ngọc Sương cũng mỉm cười: "Du Du đến đây đã mang đến cho bà ấy không ít niềm vui." Cô ấy nói xong lại quay đầu hỏi Nguyễn Tích Thời: "Vẫn chưa tìm thấy cha mẹ của Du Du sao?" Nguyễn Tích Thời lắc đầu.


“Thật là kỳ lạ, thông thường gia đình nào mất con đều sẽ báo cho đồn cảnh sát mà.” Tống Ngọc Sương thuận miệng nói một câu nhưng nó lại khiến Nguyễn Tích Thời chợt nảy ra suy nghĩ.


Cô còn đang suy nghĩ thì bị Tống Ngọc Sương kéo đi về phía Du Du đang chơi đùa.


“Du Du, em xem ai đến đón em này." Tống Ngọc Sương gọi.


Du Du nhìn thấy họ, đôi mắt bỗng chốc sáng lên, đôi chân nhỏ chạy bịch bịch đến.


"Chị!" Du Du ôm chặt lấy chân cô.


Cậu bé vẫn còn ghi nhớ chuyện Nguyễn Tích Thời bảo cậu bé gọi bằng chị.


Cậu bé ngẩng đầu lên: "Mấy ngày nay chị đi đâu vậy, tại sao không đến đón em?" “Chị đi tìm anh Vân Đình." Nguyễn Tích Thời khom lưng xoa xoa đầu cậu bé: “Chính là anh trai đã cứu em trong rừng lần trước đó, em còn nhớ không?” *Ồ, cái anh đó trông dữ dẫn lắm...” Du Du bĩu môi nói.


“Anh trai đó thực ra rất tốt, lần sau chị sẽ đưa anh ấy đến chơi với em nhé, lúc đó em sẽ biết." Nguyễn Tích Thời cười nói.


Cô nắm tay nhỏ của Du Du, nhìn bà Tống nói: "Thời gian qua đã làm phiền mẹ nuôi chăm sóc Du Du rồi.” “Không phiền đâu, mẹ cũng rất thích đứa trẻ này.” Bà Tống mỉm cười nói: "Con và Vân Đình đều không sao chứ?” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Chúng con đều rất khỏe ạ!” “Không sao là tốt rồi.” Bà Tống an tâm.


Bà ấy lại nghĩ đến gì đó, bảo người làm đi lấy đồ đến đây, là một chiếc khóa ngọc đeo cổ.


“Đây là ngọc bình an mà mấy ngày trước mẹ đến chùa cầu về, mẹ đã cầu cho cả con và Du Du mỗi người một cái." Bà ấy đặt bùa bình an vào trong tay Nguyễn Tích Thời: "Con đeo vào, có thể chuyển nguy thành an đấy.” Nguyễn Tích Thời nhìn ngọc bình an trong tay, thấy quả nhiên trên cổ Du Du cũng đeo một cái, chỉ là ngọc bình an này không có một chút linh lực nào, hiển nhiên bà Tống đã bị lừa.


Tuy nhiên đây là tấm lòng tốt của bà, Nguyễn Tích Thời vẫn nhận lấy, đeo lên cổ: "Cảm ơn mẹ nuôi.” Bà Tống rất hài lòng.


“Vậy con xin phép đưa Du Du trở về trước." Nguyễn Tích Thời nói, cúi đầu nhìn sang Du Du: "Chúng ta về nhà nhé?" Du Du gật đầu, ngoan ngoãn nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời.


“Con tiễn họ ra cửa.” Tống Ngọc Sương nói với mẹ một tiếng, đi theo họ ra đến cửa.


Du Du kéo Nguyễn Tích Thời đi về phía trước hai bước nhưng lại quay đầu nhìn Tống Ngọc Sương với ánh mắt luyến tiếc không nỡ.


“Không nỡ rời xa chị Ngọc Sương à?" Nguyễn Tích Thời bế cậu bé lên xe, thấy cậu bé vẫn nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Sương, cô cười hỏi.


Du Du gật đầu nhỏ: "Dạ!" Nguyễn Tích Thời trêu ghẹo cậu bé: "Vậy em thích chị hay thích chị Ngọc Sương?" “Không giống nhau." Du Du nghiêng đầu nhỏ: "Chị là mẹ, em vẫn luôn rất thích mẹ.


Nhưng chị Ngọc Sương nhìn thuận mắt, em cũng thích chị Ngọc Sương” Nhìn thuận mắt?


Nguyễn Tích Thời chớp mắt.


Sao câu này nghe như nào cũng thấy quen tai thế nhỉ.


Cô còn đang suy nghĩ, Du Du đã gục đầu lên trên đùi cô, đầu nhỏ lắc lư ngủ thiếp di.


Về đến biệt thự nhà họ Chương thì đúng lúc đến giờ ăn tối.


Nguyễn Tích Thời dắt theo Du Du lên tầng thay quần áo, bản thân cũng thay một bộ, cất gọn hành lý rồi mới dắt Du Du xuống tầng ăn cơm.


Vừa mới xuống tầng, cô đã gặp được bà cụ Chương.


Hôm nay bà cụ Chương mới miễn cưỡng xuống đất, bà cụ ngồi trên ghế, bên cạnh đã thay đổi người hầu hạ, đang rót trà cho bà ta.


Nguyễn Tích Thời và Du Du vừa đến nơi, ánh mắt của bà cụ Chương lập tức dừng lại trên chiếc ngọc bình an đeo trên cổ họ.


  • Trước
  • Sau