Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 244 LẤY MÁU CỦA DU DU áng hôm sau, Nguyễn Tích Thời đi học như bình thường.
Trước khi đi, cô dặn dò Du Du không được ra khỏi nhà rồi mới rời đi.
Phó Vân Đình đến đón cô như thường lệ, trên đường đi, Nguyễn Tích Thời nói với anh về Du Du: "Anh có thể cử vài người trông chừng thằng bé được không, em sợ thằng bé chạy lung tung ra ngoài.” "Sao em chỉ lo cho mỗi thằng bé vậy?" Giọng của Phó Vân Đình trầm thấp, anh ôm Nguyễn Tích Thời vào lòng: "Anh ghen rồi đấy.” Nguyễn Tích Thời bật cười: "Anh đang ghen với một đứa trẻ con à?" “Bất kể là ai, chỉ cần có thể phân tán sự chú ý của em, anh đều sẽ ghen.” Phó Vân Đình vừa nói vừa xoa bàn tay nhỏ mềm mại của cô.
Nguyễn Tích Thời mỉm cười, nghiêng đầu hôn lên má anh.
Sắc mặt Phó Vân Đình mới dịu đi một chút, nhưng lại nghe Nguyễn Tích Thời hỏi: "Vậy anh đã tìm được người nhà của thằng bé chưa?" “Chưa tìm thấy." Phó Vân Đình hừ cười một tiếng: "Biển người mênh mông như vậy, lại không có ai báo án, ai biết người nhà thằng bé ở đâu.” “Không có ai báo án à?" Nguyễn Tích Thời nhíu mày: "Theo lý mà nói, con mình mất tích, đáng lẽ phải báo cảnh sát chứ?” “Có thể thằng bé là một đứa trẻ mồ côi." Phó Vân Đình nói.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Chắc không phải đâu, hôm qua em thấy trên yếm của thằng bé thêu như thường lệ không giống như may bằng máy, chắc chắn là thêu tay, hơn nữa đường kim mũi chỉ cũng không được đẹp, chắc chắn không phải là tiệm may bên ngoài.” Vậy thì chỉ có thể là tự làm.
Nguyễn Tích Thời suy nghĩ.
Phó Vân Đình thấy cô vẫn đang nghĩ về chuyện của cậu bé kia, anh hạ tấm ngăn xuống, hôn cô để cô tạm thời quên đi chuyện đó.
Đến khi vào lớp, Nguyễn Tích Thời gặp Tống Ngọc Sương, cô mới kéo cô ấy lại hỏi: "Gần đây cậu có gặp Tiêu Kỳ không?” “Tiêu Kỳ?" Tống Ngọc Sương ngẩn người, trên mặt thoáng đỏ ửng kỳ lạ: "Sao cậu đột nhiên hỏi về anh ấy?” "Mình có chút việc muốn tìm anh ta.” Nguyễn Tích Thời hạ giọng: "Là về chuyện huyền thuật.” Nghe nói là về chuyện huyền thuật, Tống Ngọc Sương mới nghiêm túc lại: “Nhưng mà anh ấy mới rời khỏi thành Vân rồi.” Trùng hợp vậy sao?
Nguyễn Tích Thời mím môi: "Anh ta đi đâu vậy, có nói khi nào về không?” “Chuyện đó thì không” Tống Ngọc Sương lắc đầu: "Ban đầu anh ấy nói tuần này sẽ đến nhà tớ, nhưng hai ngày trước anh ấy gọi điện đến nói là có việc gấp phải đi xa, một thời gian nữa chắc không về được nên không đến nữa.” Đúng lúc này có việc.
Nguyễn Tích Thời vốn định hỏi Tiêu Kỳ về chuyện của Du Du, xem ra phải chờ anh ta về rồi hỏi sau.
Chuyện về hoa văn, Nguyễn Tích Thời đành phải tạm gác lại.
Tan học, cô đi mua vài bộ quần áo trẻ con rồi về nhà.
IDu Du ngoan ngoãn ở trong phòng chờ cô.
Cậu bé thấy Nguyễn Tích Thời về thì bổ nhào về phía cô: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi!” “Chị đi mua quần áo cho em đấy.” Nguyễn Tích Thời nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu bé nhưng lại nghe thấy Du Du kêu lên.
Nguyễn Tích Thời sững sờ, buông tay cậu bé ra, mới nhìn thấy trên ngón tay của cậu bé xuất hiện một vết thương nhỏ.
Vết thương này không lớn, nếu Nguyễn Tích Thời không để ý có thể sẽ không phát hiện ra.
Ánh mắt cô bỗng lạnh đi: "Vết thương này là thế nào?" “Đây không phải vết thương, là bác sĩ kiểm tra cho con." Du Du ngoan ngoãn nói: "Hôm qua bà kia nói bà ấy là bà nội của mẹ, bà ấy nói thấy Du Du bị thương, có thể sẽ bị nhiễm trùng nên tìm bác sĩ đến kiểm tra cho Du Du, rồi lấy máu.” "Lấy máu?" Ánh mắt Nguyễn Tích Thời trầm xuống.
Tại sao bà cụ Chương đột nhiên lại muốn lấy máu của Du Du?
“Nhưng mà mẹ ơi, con cảm thấy bà ấy trông rất hung dữ, con hơi sợ” Du Du nhỏ giọng nói: "Mẹ, bà ấy thật sự là bà nội của mẹ ạ?” “Đúng vậy” Nguyễn Tích Thời ở trước mặt Du Du, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Nhưng không phải bà nội nào cũng sẽ đối xử tốt với con cháu, cho nên sau này bất kể bà ấy bảo Du Du làm gì, Du Du đừng quan tâm là được." "Dạ." Du Du gật đầu như hiểu như không.
Nguyễn Tích Thời thầm tính toán.
Khi Du Du thay quần áo xong thì cũng đến giờ ăn tối, cô dẫn cậu bé xuống tầng.
Bà cụ Chương cũng ở dưới, thấy họ đi xuống thì quay đầu nhìn vú Vương.
Vú Vương khẽ gật đầu, quay người vào bếp.
Một lát sau, vú Vương và vú Trương cùng nhau đi ra, mang bát đũa cho mọi mgươa.
Vú Vương đặt một tách trà bên cạnh Nguyễn Tích Thời.
Ánh mắt Nguyễn Tích Thời sâu xa, dừng lại trên mặt vú Vương.
Vú Vương luôn chỉ phục vụ cụ chủ, sao hôm nay lại giúp vú Trương?
Nguyễn Tích Thời cúi đầu nhìn vào tách trà.
Tách trà này thoạt nhìn không khác gì những cái tách thường ngày.
Chỉlà...
Ngón tay cô khẽ chạm vào mép tách trà.
Cạnh tách trà này có mấy vết nứt nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ không thấy được, song những vết nứt ấy đủ để làm xước tay.
Cô liếc nhìn tách trà bên cạnh Du Du, không phát hiện ra vấn đề gì.
Có vẻ chỉ có tách của cô là cố tình bị làm vỡ.
Nghĩ đến những lời Du Du nói lúc nãy, ánh mắt của Nguyễn Tích Thời chợt lóe lên.
Bà ta muốn lấy máu của cô?
Bà cụ Chương đã lấy máu của Du Du, giờ lại muốn lấy máu của cô, rốt cuộc bà ta muốn làm gì?
Nguyễn Tích Thời suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra.
Cô bật cười trong lòng.
Không ngờ bà cụ Chương lại có ý định như vậy.
Nguyễn Tích Thời buông tay, không chạm vào tách trà nữa.
Suốt bữa tối, bà cụ Chương đã nhìn Nguyễn Tích Thời hơn hai mươi lần.
Đến khi ăn xong, Nguyễn Tích Thời kéo Du Du lên lầu, sắc mặt của bà cụ Chương khó coi, buông đũa xuống.
Dì Tần cũng lên lầu.
Vú Vương đi đến chỗ Nguyễn Tích Thời ngồi ăn, cẩn thận cầm tách trà lên, lắc đầu với bà cụ Chương.
“Có vẻ như cách này không được.” Bà cụ Chương trầm giọng nói: "Phải nhanh chóng nghĩ cách khác, nếu không máu của đứa trẻ sẽ mất tác dụng.” Đó là điều bà cụ đã trằn trọc suy nghĩ cả đêm qua, cuối cùng cũng là vú Vương đưa ra ý kiến.
Thử máu để nhận thân.
“Đây là phương pháp cổ xưa nhưng rất hiệu quả." Vú Vương nói: "Chỉ cần một giọt máu là có thể biết cô hai và đứa nhỏ kia có phải người một nhà hay không” Vì vậy, chiều nay vú Vương đã gọi bác sĩ đến, giả vờ kiểm tra cho Du Du rồi lấy một ít máu ở ngón tay của cậu bé.
“Hay là tối nay đến thẳng phòng của cô hai đi, chỉ cần một giọt máu là đủ rồi.” Vú Vương nhỏ giọng nói: "Dù sao không phải bây giờ chìa khóa phòng đều nằm trong tay cụ À?” "Cũng chỉ có thể làm vậy thôi.” Ánh mắt của bà cụ Chương lóe lên một tia tàn nhẫn: "Việc này giao cho bà.” Đến tối, Nguyễn Tích Thời đã đi ngủ từ lâu.
Vào nửa đêm, vú Vương cầm chìa khóa lẻn vào phòng của Nguyễn Tích Thời.
Bà ta cầm một cây kim nhỏ và một cái bát không.
Bà ta lặng lẽ đi đến bên giường, thấy Nguyễn Tích Thời đang ngủ say.
Cô ngủ rất ngon, hoàn toàn không hề hay biết vú Vương đã vào phòng.
Vú Vương rút cây kim ra, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, khi bà ta đang chuẩn bị lấy máu thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói kỳ lạ: "Bà đang làm gì vậy?” Vú Vương giật mình suýt chút nữa hét lên.
Âm thanh này từ đâu vậy?
Bà ta hoảng sợ nhìn quanh.
Trong căn phòng tối om, ngoại trừ Nguyễn Tích Thời đang ngủ say trên giường thì không có bóng người nào khác.
Vú Vương cho rằng mình nghe nhầm.
Nhưng khi bà ta vừa lấy lại bình tĩnh, định quay đầu lại, thì đột nhiên có một luồng khí lạnh phả vào tai bà ta, “Ông đây đang nói chuyện với bà đấy..." Giọng nói lạnh lẽo vang vọng trong bóng đêm, thật kỳ lạ.