Chương 237 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 237 TÔI SẼ KHÔNG BỎ QUA BÀ CỤ CHƯƠNG B à cụ Chương vừa từ bên ngoài trở về.


Chuyện cháu gái đính hôn với Thiếu soái đủ để bà cụ khoe khoang với những người bạn chơi bài, còn khoa trương nói như thể chẳng mấy chốc mà bản thân sẽ giàu có tột bậc, quyền thế ngập trời, khiến những người đó phải ghen tị một phen.


Được những người này tầng bốc, bà cụ Chương càng nói càng hăng say, ngay cả hôm nay đánh bài thua tiền cũng không hề bận tâm, vui vẻ trở về.


Vừa đến dưới lầu, bà cụ Chương đã loáng thoáng thấy một bóng người trèo tường vào phòng Nguyễn Tích Thời.


Bà cụ giật mình, vội vàng vào nhà.


“Chẳng lẽ biết nhà chúng ta sắp kết thông gia với phủ Tổng tư lệnh nên đến cướp bóc?" Bà cụ Chương càng nghĩ càng sợ, hỏi vú Vương: "Có cần báo cảnh sát không?” “Nhỡ đâu nhìn nhầm thì sao?” Vú Vương nhỏ giọng nói: "Sắp đến ngày cô hai thành thân với phủ Tổng tư lệnh rồi, thời điểm này không thể có lời đồn đại gì được.


“Cũng đúng." Bà cụ Chương gật đầu: "Vậy phải làm sao giờ?” “Hay là lên xem thử?" Vú Vương hỏi.


"Sẽ không có nguy hiểm gì chứ?” Bà cụ Chương do dự.


“Chúng ta chỉ đứng ở cửa, không vào trong." Vú Vương nói.


Hai người hạ thấp giọng, đi về phía phòng Nguyễn Tích Thời.


Tiếng bước chân bên ngoài dần dần đến gần.


Tim Nguyễn Tích Thời đập mạnh, cô nhìn Phó Vân Đình.


Phó Vân Đình lại thản nhiên, thậm chí còn mỉm cười, nói bằng khẩu hình: "Sợ gì, chúng ta sắp thành vợ chồng rồi.” Nguyễn Tích Thời thẹn thùng đẩy anh một cái.


Thấy Nguyễn Tích Thời thật sự giận, Phó Vân Đình mới buông tay đang ôm eo cô ra.


Anh cúi đầu, môi đặt bên tai cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: "Khoảng thời gian này anh có việc bận, đợi em thi xong sẽ đưa em đi chơi sau nhé!” Nói xong, anh sải bước đến cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy xuống.


Nguyễn Tích Thời vội vàng chạy đến đóng cửa sổ lại, kéo rèm cửa.


Cô vừa kéo rèm xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài: "Tích Thời, ngủ chưa?" Nguyễn Tích Thời bình tĩnh lại, nhanh chóng cởi áo khoác ngoài, xõa tóc ra, trông như sắp đi ngủ, rồi mới đi mở cửa.


Đúng là bà cụ Chương và vú Vương đứng ngoài cửa.


“Bà nội?" Nguyễn Tích Thời vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Có chuyện gì không ạ?” Bà cụ Chương dò xét nhìn vào trong phòng nhưng không thấy ai: "Vừa rồi không có ai đến à?" Nguyễn Tích Thời ngơ ngác lắc đầu: "Không có.” Bà cụ Chương lại nhìn giường và cửa sổ một lượt, rồi mới nói: "Không có là tốt rồi, muộn rồi, đóng cửa sổ cẩn thận, ngủ sớm đi." Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn gật đầu.


Nhìn bà cụ Chương rời đi, cô đóng cửa lại, vẻ ngoan ngoãn trên mặt lạnh nhạt lv phần: "Tế Tế" Cô khẽ gọi.


“Vẫn như cũ, hiểu rồi!” Tế Tế khoanh tay, lắc lư bay ra ngoài.


Bà cụ Chương và vú Vương vừa xuống lầu.


“Xem ra là tôi nhìn nhầm rồi..." Bà cụ Chương chưa dứt lời, bỗng thấy một bóng ma bay qua, đột nhiên dừng lại.


“Cụ chủ làm sao vậy?" Vú Vương hoài nghĩ.


Bà cụ Chương kinh hãi tột độ: "Ma!" "Ma?" Vú Vương khó hiểu nhìn xung quanh: "Không có ma, có phải cụ nhìn nhầm không?" Nghe vú Vương nói vậy, bà cụ Chương nghĩ bụng chắc vừa rồi mình nhìn nhầm thôi, còn chưa kịp lấy lại tình thần thì một khuôn mặt ma phóng đại đột ngột xuất hiện trước mắt.


Bên ngoài vang lên tiếng hét thất thanh của bà cụ Chương, tiếp theo là tiếng lăn xuống cầu thang.


“Cụ chủ!” Vú Vương hoảng hốt kêu to: "Mau lên, cụ chủ ngã cầu thang rồi!” Đèn đuốc sáng choang, bên ngoài hỗn loạn.


Tể Tế đã bay về: "Cô nhóc, tôi lại giúp cô một lần nữa rồi đấy, nhớ tập trung tu luyện, đừng có gây thêm phiền phức cho tôi nữa!” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lạnh lùng.


Cô nghe tiếng ồn ào bên ngoài, trong lòng không hề dao động.


Hiện giờ Liễu Tương Tương bị nhốt ở sân sau, Chương Vi bị đưa đến bệnh viện tâm thần, ngoài Chương Trấn Giang ra chỉ còn bà cụ Chương tác oai tác quái ở nhà họ Chương.


Mẹ cô vốn dịu dàng, không nói xấu ai nhưng trong lúc mơ màng hoặc khi sốt mê man, Nguyễn Tích Thời vẫn nghe bà lầm bẩm đôi chút về việc năm xưa bà cụ Chương đã hành hạ bà như thế nào.


Đặc biệt là sau khi ông ngoại mất, ngân hàng và số tiền ông ngoại để lại cho mẹ đều rơi vào tay Chương Trấn Giang, bà cụ càng đối xử tệ bạc với mẹ, cuối cùng cũng là bà cụ đề nghị đưa mẹ về quê.


Vì vậy, cho dù Triệu Nhứ Nhi không yêu cầu, cô cũng sẽ không bỏ qua cho bà cụ Chương!


lã Chủ nhật kết thúc, trở lại trường học, tuần thi sắp đến.


Ngoài các môn văn hóa còn có môn tâm lý học, nghi thức xã giao, cũng như mỹ thuật, vũ đạo, âm nhạc...


Từ ngày thầy trưởng ban chết, Vương Lạc Dung cũng không đến trường nữa, chỉ tính riêng điểm danh, cô ta chắc chắn sẽ bị trượt.


Gòn lại, ngoài Chương Vi bị đưa đến bệnh viện tâm thần, những học sinh khác đều bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng, ngay cả Cung Hân Du cũng không còn bám lấy Nguyễn Tích Thời nữa.


Nguyễn Tích Thời lại rất bình tĩnh.


Thành tích của cô trong lớp không phải xuất sắc nhất nhưng cũng không tệ, không đến mức bị mời phụ huynh hoặc bị phê bình.


Vì vậy cô cũng không quá bận tâm, ngược lại thể hiện rất ổn định, được nhiều giáo viên khen ngợi.


Tống Ngọc Sương cũng không lo lắng, nghe nói Nguyễn Tích Thời sắp kết hôn, cô ấy rất vui mừng, kéo Nguyễn Tích Thời nói nhất định phải mời cô làm phù dâu.


Thậm chí cô ấy còn bắt đầu lên kế hoạch cho trang phục phù dâu, chẳng hề để tâm đến kỳ thi.


Thi xong, học sinh được nghỉ liên tiếp hai ngày.


Tống Ngọc Sương mời Nguyễn Tích Thời đến nhà họ Tống chơi rồi cùng nhau đi dạo phố.


Nguyễn Tích Thời nhớ đến lời Phó Vân Đình nói trước đó nên đã khéo léo từ chối.


Cô hơi mong chờ, không biết Phó Vân Đình sẽ đưa cô đi đâu.


Thứ Bảy, Nguyễn Tích Thời ở nhà ăn ngủ, tu luyện cả ngày.


Sáng sớm hôm sau, Phó Vân Đình đến gõ cửa nhà cô.


Nguyễn Tích Thời đã thay một chiếc váy xinh xắn, nghe thấy tiếng gõ cửa thì chạy ra như một chú chim nhỏ vui vẻ.


Phó Vân Đình bị cô ôm chầm lấy, anh lùi lại, nhìn chiếc váy trên người cô: “Hôm nay em không mặc bộ này được, phải thay bộ khác.” “Thay bộ nào ạ?" Nguyễn Tích Thời ngơ ngác.


“Bộ nào gọn gàng, đơn giản nhất” Phó Vân Đình nói.


Lúc này Nguyễn Tích Thời mới chú ý, hôm nay Phó Vân Đình mặc đồ rất đơn cm Dù không biết anh muốn làm gì, Nguyễn Tích Thời vẫn ngoan ngoãn nói: "Vậy emđi thay đồ.” “Nhớ mang theo một chiếc áo khoác dày." Phó Vân Đình nói.


Nguyễn Tích Thời lên tầng thay một bộ đồ đơn giản rồi xuống.


Bên trên là một chiếc áo len cổ lọ màu xanh nhạt, bên dưới là một chiếc quần ống rộng, khoác ngoài là một chiếc áo choàng có viền lông, tóc tết lệch, tóc mái được cắt ngang lông mày, trông như một đóa lan rừng thanh khiết, dịu dàng.


Phó Vân Đình nhìn đến ngơ ngẩn.


Anh biết Nguyễn Tích Thời của anh rất xinh nhưng thấy cô ăn mặc như vậy, trong lòng anh lại càng thêm xao xuyến.


“Đi thôi.” Nguyễn Tích Thời nói.


Hai người lên xe, Phó Vân Đình ôm cô vào lòng, ngón tay thon dài mạnh mẽ lướt nhẹ qua tóc mái của cô: "Em cắt tóc mái khi nào thế?” "Mới cắt ạ” Nguyễn Tích Thời mỉm cười: "Đẹp không?” Thông thường những cô gái đã đính hôn sẽ thay đổi kiểu tóc, ví dụ như để tóc dài, hoặc cắt tóc mái ngang lông mày.


Nguyễn Tích Thời ít khi tết tóc nên cô đã đi cắt tóc vào ngày thi xong.


"Đẹp." Phó Vân Đình cúi xuống hôn lên trán cô: "Như vậy mới chứng tỏ em là của anh." "Ít tỏ vẻ đi” Nguyễn Tích Thời nói vậy nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.


Cô cảm thấy rất mãn nguyện.


Kiếp trước, họ không có cơ hội ở bên nhau, kiếp này lại có thể nằm trong vòng tay anh, chờ đợi ngày được gả cho anh.


Đây là điều mà Nguyễn Tích Thời không dám tưởng tượng khi còn là hồn ma trước đây.


Hai người trò chuyện rôm rả, Nguyễn Tích Thời dậy sớm, xe cứ lắc lư, cô không tự chủ được mà ngủ thiếp đi, không biết đã ngủ từ lúc nào.


Đến khi tỉnh lại, cô khẽ giật mình, bên ngoài cửa sổ là cả một rừng cây!


  • Trước
  • Sau