Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 230 BẰNG CHỨNG rong lúc đang ăn tối, cảnh sát đến biệt thự nhà họ Chương.
Khi biết Chương Vi và Nguyễn Tích Thời đều bị tình nghỉ có liên quan đến việc âm mưu hại con trai của Tổng tư lệnh Phó, Chương Trấn Giang bàng hoàng.
“Có phải các anh đã nhầm lẫn gì không?" Chương Trấn Giang không dám tin: “Con gái tôi đã đính hôn với Thiếu soái Phó rồi, chúng tôi đã là thông gia với phủ Tổng tư lệnh, làm sao có thể hại cậu cả nhà họ Phó chứ?” “Chúng tôi mời cô Nguyễn cùng đến đồn cảnh sát, sau khi điều tra mới có thể biết được.” Cảnh sát nghiêm mặt nói.
Dì Tần nhìn về phía Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô đặt đũa xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cảnh sát: "Không sao, tôi sẽ đi cùng mọi người.” "Tích Thời!" Chương Trấn Giang lo lắng.
“Cha, cha đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu." Nguyễn Tích Thời còn an ủi ngược ông ta.
Cảnh sát lại đi lục soát trong phòng một lượt, lấy ra vài lọ thuốc từ trong phòng Nguyễn Tích Thời, cùng mang chúng đến đồn cảnh sát.
Chương Trấn Giang không yên tâm, cũng đi theo.
Dì Tần nhìn bọn họ rời đi.
Xuân Hạnh ở bên cạnh lo lắng hỏi: "Cô hai sẽ không sao chứ?” “Yên tâm đi, nhìn dáng vẻ của con bé, chắc chắn đã có sự chuẩn bị từ trước.” Dì Tân nhẹ nhàng nói: "Cô hai là người thông minh, sẽ không để mình rơi vào tình thế nguy hiểm đâu.” Trong mắt bà ta lóe lên tia sáng nhợt nhạt: "Nói không chừng, đây còn là cơ hội tốt để loại bỏ cô cả.” ñ Nguyễn Tích Thời cùng Chương Trấn Giang vào đồn cảnh sát.
Những người trong đồn cảnh sát đều quen biết Nguyễn Tích Thời.
Phó Vân Đình đã từng dẫn theo Nguyễn Tích Thời đến đây, họ biết cô Nguyễn này là vợ sắp cưới chưa vào cửa của Thiếu soái Phó, anh rất thích cô vợ sắp cưới này nên cảnh sát đối xử với Nguyễn Tích Thời khá lịch sự.
Song Chương Vi thì không may mắn như vậy.
Cô ta đang bị cảnh sát thẩm vấn.
Thấy Chương Trấn Giang đi vào, cô ta khóc lóc: "Cha ơi...” Chương Trấn Giang nhìn thấy nhưng không động lòng trước nước mắt của Chương Vĩ, ông ta chỉ cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Phu nhân Tổng tư lệnh cũng có mặt, sắc mặt của bà ta khó coi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Nguyễn Tích Thời vừa mới bước vào, ánh mắt đó quả thực chỉ muốn giết chết cô.
Cảnh sát đưa ghế mời Nguyễn Tích Thời và Chương Trấn Giang ngồi xuống, sau đó hỏi Nguyễn Tích Thời: "Cô Nguyễn, cô có biết chuyện cậu cả nhà họ Phó bị trúng độc không?" “Cậu cả bị trúng độc?" Nguyễn Tích Thời tỏ vẻ ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?” Khuôn mặt nhỏ ngây thơ của Nguyễn Tích Thời tràn đầy vẻ kinh ngạc, dường như hoàn toàn không biết chuyện này.
Cảnh sát chỉ có thể giải thích từ đầu: "Phó Minh Tu bị trúng độc do ngâm thuốc tắm, loại thuốc tắm này là do cô Chương mang đến.” Nghe thấy cảnh sát nói vậy, cả người Chương Trấn Giang run lên một chút, không thể tin nổi nhìn về phía Chương Vĩ.
Cô ta bị chập mất sợi dây thần kinh nào à, thế mà lại dám bỏ thuốc độc cho cậu cả nhà họ Phó?
Cô ta muốn hại chết cả nhà à?
Trong lòng Chương Trấn Giang tràn ngập sợ hãi và tức giận.
“Tuy nhiên hiện tại cô Chương chỉ ra và xác nhận rằng, chai thuốc này là do em gái cô ấy, cũng chính là cô Nguyễn đây bào chế.” Cảnh sát lại nói, anh ta nhìn Nguyễn Tích Thời: "Không biết chai thuốc này có liên quan gì đến cô Nguyễn không?" “Tôi không có." Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Sao tôi lại đầu độc cậu cả chứ?” “Cô còn muốn giả vờ đến khi nào!” Phu nhân Tổng tư lệnh không nhịn được mở miệng, nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời lạnh giọng hỏi: "Chương Vi không biết y thuật, nếu không phải cô thì làm sao cô ta có chai thuốc độc này?” “Phu nhân, lời này của bà không đúng rồi.” Chưa đợi Nguyễn Tích Thời nói chuyện, Chương Trấn Giang đã lên tiếng trước: “Thuốc độc có thể kiếm ở bất cứ đâu, tại sao có thể khẳng định là của Tích Thời?" Chương Trấn Giang hiếm khi thông minh như vậy.
Nguyễn Tích Thời liếc ông ta.
Phu nhân Tổng tư lệnh nghe vậy nheo mắt lại: "Ý của ông là, thuốc này do Chương Vĩ tìm người khác bào chế?" Bà ta vừa nói vừa nhìn Chương Vi.
Bà ta rất giỏi về chiến thuật tâm lý, nói lời này để kích động Chương Vi.
Quả nhiên cô ta nóng lòng rồi!
“Không phải!
Thuốc này là của Nguyễn Tích Thời đó!" Chương Vi đứng bật dậy, bất chấp ánh mắt muốn giết người của cha, chỉ vào Nguyễn Tích Thời vội vàng nói: "Tôi lấy thuốc từ trong phòng của nó, đây tuyệt đối là thuốc của nó!” Cô ta vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó, lấy từ trong ngực ra một chai thuốc: "Thưa cảnh sát, đây là chai đựng thuốc đó, anh có thể cầm đi so sánh, đây tuyệt đối là chai thuốc của Nguyễn Tích Thời!” Cảnh sát nhận lấy chai thuốc.
Anh ta mở ra những thứ đã lục soát được từ trong phòng Nguyễn Tích Thời ở biệt thự nhà họ Chương, trong đó cũng có vài chai thuốc.
“Mấy chai thuốc này có phải của cô không?" Cảnh sát hỏi.
Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Là của tôi” Côcingdámthừa nha) Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời.
Với sự thông minh của Nguyễn Tích Thời, cô hoàn toàn có thể nói rằng cô không biết gì về những chai thuốc này, có thể chiếc bình này là do người khác đặt vào, đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu Chương Vi.
Nhưng Nguyễn Tích Thời lại thừa nhận một cách dứt khoát như vậy.
Điều này thật vô lý.
Sắc mặt của phu nhân Tổng tư lệnh trở nên lạnh lùng.
Cảnh sát nghe vậy, cầm hai chai thuốc lên xem xét.
Hai chai thuốc này đều được làm bằng chất liệu màu xanh nhạt, trông giống hệt nhau.
Chương Trấn Giang nhìn thấy hai chai thuốc này, trái tim như nhảy lên tận cổ họng.
Không phải thật sự là thuốc do Nguyễn Tích Thời bào chế đấy chứ?
Thế nhưng Nguyễn Tích Thời biết y thuật từ khi nào vậy?
Chương Trấn Giang hoàn toàn không biết chuyện Nguyễn Tích Thời biết y thuật.
Song có vẻ như cả Chương Vi và phu nhân Tổng tư lệnh đều biết.
Chương Trấn Giang bỗng cảm thấy mình chẳng hiểu gì về cô con gái này cả.
Chương Vi thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta nhìn chằm chằm vào hai cái chai đó.
Chỉ cần chứng minh được chai thuốc trong tay cô ta giống hệt với chai thuốc trong phòng Nguyễn Tích Thời là có thể chứng minh cô ta không nói dối.
Tuy rằng chai thuốc này là cô ta lấy trộm từ trong phòng Nguyễn Tích Thời, không phải do Nguyễn Tích Thời bào chế sẵn để đưa cho cậu cả nhưng những điều đó đều không quan trọng, chỉ cần cô ta có thể rũ sạch nghi ngờ là được.
Một khi việc Nguyễn Tích Thời hại Phó Minh Tu được xác thực, Nguyễn Tích Thời hãy chuẩn bị tĩnh thần ăn cơm tù đi, sau này sẽ không còn ai có thể cản đường cô ta nữa.
Chương Vi nghĩ vậy, trong lòng từ căng thẳng và sợ hãi chuyển thành hưng phấn, thậm chí còn có chút mong đợi.
Cuối cùng, cô ta nghe thấy cảnh sát mở miệng: "Hình như chai này làm bằng ngọc phải không” Cảnh sát đang nói về chai thuốc mà Chương Vi đưa ra.
Sau đó anh ta lại nhìn qua nhìn lại chai thuốc của Nguyễn Tích Thời: "Cảm giác chạm vào chai này, không giống lắm...” “Đây là chai thủy tỉnh." Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói: "Loại thủy tỉnh này đã qua xử lý, không chỉ giá rẻ mà còn có thể bảo quản thuốc trong thời gian dài.” “Thì ra là vậy.” Cảnh sát gật đầu: "Như vậy xem ra, chất liệu của hai chai thuốc này khác nhau, không thể chứng minh hai chai thuốc này có mối liên hệ gì." Anh ta lại nhìn về phía Chương Vi: "Cô Chương, cô còn bằng chứng nào khác không?" Như thể bị tạt một gáo nước lạnh, dội từ đầu xuống chân Chương Vĩ.
“Chuyện này là không thể!” Cô ta đứng phắt dậy, giật lấy hai chai thuốc từ trong tay cảnh sát.
Cầm trong tay, cô ta mới cảm nhận được sự khác biệt về cảm giác của hai chai thuốc.
“Cô Chương, cô làm gì vậy?" Cảnh sát nghiêm khắc hỏi.
Lập tức có hai cảnh sát nữa tiến lên, giữ chặt Chương Vĩ, giật lại vật chứng từ trong tay cô ta.
“Các người buông tôi ra!” Chương Vĩ gào lên bén ngọn: "Tôi không nói dối, chai thuốc này thật sự là tôi lấy trộm từ trong phòng nó!” “Mày làm trò đủ chưa?" Chương Trấn Giang không thể chịu đựng nổi nữa, tát mạnh Chương Vĩ một cái.
“Mày không chỉ hại người ta, mà còn dám vu khống cho em gái mình!" Chương Trấn Giang tức giận không thể kìm nén: "Tại sao tao lại có đứa con gái không biết xấu hổ như vậy mày chứ?" Chương Vi bị tát một cái ngã lăn xuống ghế.