Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 227 DI CHÚC iêu Kỳ nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: "Việc này thì có liên | quan gì đến Cung Hân Du?” Tống Ngọc Sương khẽ "Ồ" một tiếng, cảm thấy Tiêu Kỳ đang giả bộ.
Thấy ánh mắt của cô ấy, Tiêu Kỳ hơi nhướn mày: "Nếu không muốn, cô có thể trả lại cho tôi.” Anh ta vừa nói vừa giơ tay về phía Tống Ngọc Sương.
Tống Ngọc Sương rụt tay ra sau theo bản năng, nhìn nụ cười nhếch mép trên mặt Tiêu Kỳ, cô thẹn thùng nói: "Anh cũng không cần nó nữa mà, ném đi thì đáng tiếc quá!” Cô ấy tỏ ra bất đắc dĩ: "Tôi đành nhận vậy” Ý cười thoáng qua ánh mắt Tiêu Kỳ, lúc này anh ta mới thu tay lại.
Tống Ngọc Sương buông lỏng dây túi, nhìn khuôn mặt Tiêu Kỳ, trong lòng cảm thấy vừa phức tạp lại ngọt ngào.
"Cô Tống?" Một giọng nam vang lên từ phía sau phá vỡ bầu không khí mập mờ này.
Ánh mắt Tiêu Kỳ lướt ra phía sau cô ấy thì thấy một người đàn ông bước ra khỏi biệt thự nhà họ Tống.
Tống Ngọc Sương cũng nghe tiếng quay đầu, trông thấy người kia đi đến trước mặt mình: "Cô là cô Tống phải không?” Tống Ngọc Sương gật đầu, lại hỏi: "Anh là?" “Tôi là Lưu Dập." Người đàn ông tự giới thiệu bản thân, ánh mắt lướt một vòng trên gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Sương, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Tôi nghe bác Tống nói hôm nay cô đột ngột phải ra ngoài có việc, còn tưởng rằng sẽ không thể gặp được cô, không ngờ chúng ta lại có duyên như thế!” Khi nghe thấy cái tên này, sắc mặt Tống Ngọc Sương hơi thay đổi.
Lưu Dập nói xong, lại nhìn sang Tiêu Kỳ: "Vị này là?” “Tiêu Kỳ.” Tiêu Kỳ lời ít mà ý nhiều.
*A, hoá ra là anh Tiêu." Lưu Dập mỉm cười, song ánh mắt lại hiện lên vẻ thù địch khó hiểu giữa những người đàn ông: "Nghe danh đã lâu." Tiêu Kỳ nghe vậy khẽ nhếch môi: "Đã lâu?
Anh biết tôi?” Lưu Dập: "..” Dĩ nhiên Tiêu Kỳ không hứng thú với mấy lời khách sáo này, sau khi làm khó Lưu Dập thì quay sang nói với Tống Ngọc Sương: "Tôi đi đây.” "Đợi đãi" Tống Ngọc Sương túm lấy cánh tay Tiêu Kỳ.
Tiêu Kỳ khó hiểu dừng bước.
Trong mắt Tống Ngọc Sương như có gợn sóng lắc lư, đột nhiên cô ấy tiến lại gần anh ta một bước, kéo cánh tay thân thiết dựa vào người anh ta: "Anh không đi vào chào hỏi cha mẹ em một chút à?” Tiêu Kỳ: "Hả?" “Em biết rồi, có phải anh lo lắng cha mẹ em còn đang giận anh phải không?” Giọng Tống Ngọc Sương rất dịu dàng, như đang làm nũng: "Là em không tốt, em không nên nổi giận với anh, nói xấu anh trước mặt cha mẹ.
Anh yên tâm, khi nào về em sẽ giải thích rõ ràng với họ!” Tiêu Kỳ nheo mắt: "Em nói xấu anh trước mặt họ?” Khó trách trước kia mỗi tuần Tham mưu trưởng Tống đều gọi anh ta đến nhà làm khách, muốn anh ta đánh cờ với mình, mấy tuần nay lại không nhắc tới một chữ.
Hóa ra là lý do này!
Tống Ngọc Sương chỉ tìm đại lý do nhưng khi Tiêu Kỳ hỏi ngược lại, cô ấy hơi chột dạ: "Em cũng không cố ý ...” Tiêu Kỳ nhìn cô ấy bằng ánh mắt sâu thẳm.
Hai người nhìn nhau.
Lưu Dập lập tức có cảm giác dư thừa, không nhịn được ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của bọn họ.
Dường như lúc này Tống Ngọc Sương mới tỉnh táo lại, ngượng ngùng nói với Lưu Dập: "Anh Lưu, thật sự xin lỗi anh, lát nữa chúng tôi còn chút việc, không tiễn anh Lưu được.” Lưu Dập vốn còn muốn xum xoe, kết quả chưa kịp nói gì đã bị Tống Ngọc Sương chặn lại, chỉ có thể lúng túng cười gượng: "Ừm, vậy tôi không quấy rầy nữa.
Anh ta nói xong lại liếc bàn tay đang nắm lấy tay Tiêu Kỳ của Tống Ngọc Sương, sắc mặt càng khó coi hơn, bước nhanh rời đi.
Thấy anh ta đi rồi, Tống Ngọc Sương mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt đầy ẩn ý của Tiêu Kỳ rơi trên khuôn mặt của Tống Ngọc Sương, anh ta chợt hỏi: "Giờ chúng ta đi vào à?” "Cái gì?" Tống Ngọc Sương quay đầu lại, khó hiểu nhìn anh ta.
“Không phải cô nói là đi gặp cha mẹ của cô à?" Tiêu Kỳ cười nhếch mép, cụp mắt xuống: "Thế nhưng bây giờ tôi lấy thân phận gì để đi gặp họ đây?" Tống Ngọc Sương dõi theo tầm mắt của anh ta, trông thấy tay mình vẫn đang nắm lấy cánh tay Tiêu Kỳ, sắc mặt nóng bừng lên, vội vàng buông tay ra như thể vừa chạm vào một củ khoai lang phỏng tay.
Gương mặt xinh đẹp của cô ấy ửng hồng: "Tôi, tôi nhớ ra lát nữa có việc phải làm, hay là lần sau anh lại đến đi!" Nói xong, cô ấy quay phắt người chạy vào nhà.
Tiêu Kỳ nhìn bóng dáng ấy, đưa tay chạm vào nơi Tống Ngọc Sương vừa giữ chặt, nụ cười trong đáy mắt càng đậm.
Tống Ngọc Sương bước vào biệt thự nhà họ Tống với gương mặt đỏ bừng.
Cũng may cô ấy không quên rằng mình lén lút chạy ra ngoài nên lẻn về phòng bằng đường vòng.
Vừa bước vào nhà, cô ấy đã cẩn thận lấy con thỏ sứ mà Tiêu Kỳ vừa tặng từ trong túi ra.
Con thỏ sứ trắng bóng, chất phác chân thành nhìn cô ấy.
Tống Ngọc Sương đặt con thỏ sứ ở vị trí dễ thấy nhất trên bàn, đối diện với giường, sau đó nhìn chằm chằm nó mấy giây, không kìm được nụ cười, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.
ñ Nguyễn Tích Thời ngồi xe kéo, trên đường về nhà ghé qua Ngân hàng Hưng Thịnh một chuyến.
Ngay khi bước vào ngân hàng, cô đã cảm thấy công việc kinh doanh tốt hơn bình thường rất nhiều.
Cô đi theo dòng người, vất vả lắm mới tìm được Long Hà, lại nghe thấy có giao dịch viên đến tìm anh ta: "Quản lý tạm thời, khoản tiền này được chỉ hồi tháng Sáu, đến bây giờ vẫn chưa thu hồi, giờ phải xử lý thế nào mới tốt?” Long Hà nhận lấy rồi nhìn thoáng qua: "Trước tiên cho người đi kiểm tra tình trạng kinh doanh vựa gạo nhà này, nếu kinh doanh tốt thì dẫn người đến thẳng đó tính tiền, nếu kinh doanh không ổn thì điều tra rõ ràng nguyên do trước.” "Vâng." Giao dịch viên kia vội vàng quay người đi làm.
Nguyễn Tích Thời rất hứng thú: "Quản lý tạm thời?" Long Hà nghe thấy tiếng Nguyễn Tích Thời, quay đầu lại thì nhìn thấy cô: "Cô Nguyễn.” "Không ngờ anh được thăng chức làm quản lý tạm thời nhanh như thế” Nguyễn Tích Thời khẽ mỉm cười: "Chúc mừng anh.” Long Hà không nhiều lời, chỉ nói: "Ở đây nhiều người lắm chuyện, cô Nguyễn, chúng ta sang bên này nói chuyện đi.” Nói xong, anh ta dẫn Nguyễn Tích Thời đến một nơi yên tĩnh rồi mới chắp tay nói: "Tôi có thể lên làm quản lý tạm thời là nhờ cô Nguyễn.
Nếu không phải cô Nguyễn nói cho tôi biết chuyện của Chương Trấn Giang thì tôi đã không thể tìm đúng thời cơ, chủ động giúp ông ta và lấy được tư cách làm quản lý nhanh như vậy” “Chủ yếu là do năng lực của quản lý Long thôi.” Nguyễn Tích Thời không gọi anh ta là quản lý tạm thời mà gọi thẳng quản lý Long.
Ánh mắt Long Hà lóe lên, anh ta nói tiếp: "Trong khoảng thời gian này, tôi đã tiếp cận với một số người quen biết ông cụ Nguyễn trước kia, biết ông cụ từng có một người làm trung thành bầu bạn lâu dài bên cạnh.
Tuy nhiên sau khi ông cụ Nguyễn qua đời, không lâu sau đó người này cũng qua đời.” Qua đời cùng lúc?
Chuyện này quá trùng hợp.
Nguyễn Tích Thời nghĩ: "Vậy ông cụ có để lại gì không?” “Thật ra người làm trung thành này có một đứa con riêng." Long Hà nói: "Tôi đã nhờ một người quen đi tìm anh ta, thăm dò được người làm trung thành đó đã nhắc đến một việc trong lúc vô tình, năm đó lúc ông cụ Nguyễn sinh bệnh đã từng viết một bản di chúc.” “Di chúc?" Nguyễn Tích Thời hơi ngạc nhiên.
Cô không ngờ ông ngoại còn để lại di chúc.
“Bây giờ bản di chúc này đang nằm trong tay ai?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
Long Hà lắc đầu: "Người đó không biết, nói chỉ có ông cụ Nguyễn và cha mình biết chỗ đó.” Hiện tại hai người này đều không có ở đây, bản di chúc ở đâu đã trở thành một bí ẩn chưa có lời giải.
Nguyễn Tích Thời cụp mắt.
Manh mối lại bị cắt đứt.
“Tôi sẽ tiếp tục điều tra chuyện này, nếu có manh mối gì mới thì tôi sẽ nói cho cô." Long Hà nói tiếp.
Nguyễn Tích Thời gật đầu: "Làm phiền anh” Cô nhìn ra Long Hà rất nghiêm túc với việc của ông ngoại và ngân hàng.
Trước đây cô đã nhờ Phó Vân Đình đi điều tra Long Hà, kết quả cũng không khác nhiều so với những gì anh ta nói.
Xem ra tạm thời cô có thể yên tâm giao ngân hàng cho Long Hà.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được di chúc mà ông ngoại để lại, chỉ cần nó không rơi vào tay Chương Trấn Giang thì cô vẫn còn cơ hội tìm lại được.
Nguyễn Tích Thời từ ngân hàng trở về biệt thự nhà họ Chương.
Vừa lên tầng, cô đã nhìn thấy dì Tân đang ở trong phòng mình.