Chương 226 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 226 CÔ MẶC BỘ NÀY NHÌN RẤT ĐẸP ô ấy đang đi một đôi giày cao gót nhỏ bằng da cừu, chân đứng không vững, suýt chút nữa ngã ngã xuống đất.


Theo bản năng, Tiêu Kỳ đỡ lấy cô ấy.


Tống Ngọc Sương giật mình ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt đẹp trai của Tiêu Kỳ.


“Không sao chứ?” Tiêu Kỳ nhìn cô ấy.


Mặt Tống Ngọc Sương chợt nóng lên, vội vàng đẩy anh ta ra: “Tôi không sao” Tim cô ấy vẫn đập thình thịch, vội vén tóc ra sau tai, xoay người đi soi gương như để che giấu.


Dáng người xinh đẹp của Tống Ngọc Sương được phản chiếu trong gương.


Cô ấy đang mặc một chiếc sườn xám trắng có viền ren, mái tóc dài như một cây liễu rủ tươi tốt giữa mùa hè.


Khuôn mặt trắng như tuyết còn hơi ửng hồng khiến cô ấy bớt lạnh lùng và thêm một chút mềm mại đáng yêu.


Cô ấy nhìn vào gương, thấy Tiêu Kỳ đi tới phía sau mình thì lập tức hốt hoảng dời ánh mắt đi, không khỏi nắm lấy hai bên sườn xám.


“Cô mặc bộ này trông rất đẹp” Tiêu Kỳ không ngần ngại khen ngợi cô ấy.


Anh ta nhìn Tống Ngọc Sương với ánh mắt tán thưởng.


Cô ấy quả thực rất đẹp, chẳng trách trước đó, khi mấy người đàn ông ở quán rượu khi tán gẫu với nhau đã nói, nhắc đến người đẹp thành Vân thì kiểu gì cũng sẽ có tên của Tống Ngọc Sương.


Nói xong, Tiêu Kỳ đột nhiên tiến lại gần cô ấy.


Hô hấp của Tống Ngọc Sương trở nên dồn dập.


Cô ấy không nhìn thẳng vào gương, nhưng vẫn thoáng thấy bóng dáng anh ta ngày càng gần hơn.


Anh ta muốn làm gì?


Trong đầu Tống Ngọc Sương lập tức lóe lên đủ loại suy nghĩ.


Tiêu Kỳ đi đến phía sau cô ấy.


Hai người rất gần nhau.


Dường như Tống Ngọc Sương cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Chi Trái tim cô ấy bắt đầu mất kiểm soát, đập thình thịch vào những chiếc xương sườn yếu ớt trong lồng ngực, giống như muốn nhảy ra ngoài.


Tiêu Kỳ đưa tay về phía vai cô ấy.


“Tích Thời, tôi cảm thấy cái này cũng rất hợp với cô, cô thử một chút đi” Giọng nói của Cung Hân Du đột nhiên truyền đến.


Người Tống Ngọc Sương run lên một cái, bỗng nhiên hoàn hồn.


Cô ấy lập tức quay lại.


Tay Tiêu Kỳ rơi vào khoảng không.


Hai người đứng đối diện nhau.


Tiêu Kỳ cúi đầu nhìn tay mình, anh ta hơi nhíu mày, sau đó ngẩng đầu chỉ vào vai Tống Ngọc Sương: “Phần vai của cô chưa được ổn lắm” “Hả?” Tống Ngọc Sương sửng sốt, quay đầu nhìn lại vai của mình mới phát hiện quả thực chỗ đó đang bị nhăn.


Cô ấy nhanh chóng vuốt phẳng quần áo, lại cảm thấy có chút xấu hổ.


Vừa rồi cô ấy đã tự mình đa tình, còn tưởng rằng Tiêu Kỳ muốn làm gì đó chứ...


Cô ấy ho nhẹ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rồi quay người bước nhanh về phía Nguyễn Tích Thời.


“Cô thử nó một chút đi mà.” Trên người Cung Hân Du đang mặc một chiếc váy và cầm trên tay một chiếc giống hệt, đang nài nỉ Nguyễn Tích Thời để cô thử.


Ngay lúc Nguyễn Tích Thời đau đầu thì Tống Ngọc Sương đã kéo cô lại, đứng giữa hai người và lạnh lùng nói với Cung Hân Du: “Cô thích mặc gì thì mặc, không phải ai cũng có gu thẩm mỹ giống cô đâu” Nói xong, cô ấy quay sang nói với Nguyễn Tích Thời: “Nhà này không có gì đẹp cả, cậu theo giúp tớ thay quần áo rồi đến nhà khác dạo một vòng đi” Vừa nói, cô ấy vừa kéo Nguyễn Tích Thời vào phòng thử đồ.


Cung Hân Du muốn đi theo nhưng bị Tiêu Kỳ ngăn lại.


“Anh làm gì đấy?” Cung Hân Du nhíu mày: “Tại sao anh lại nhiều lần ngăn cản tôi?” “Tôi mới là người phải hỏi câu này?” Tiêu Kỳ trầm giọng.


Đối mặt Cung Hân Du, anh ta không nhẹ nhàng như với Tống Ngọc Sương lúc vừa rồi, ngược lại còn hơi hung hãn: “Cô đi theo hai người họ để làm gì?” Vừa rồi trên đường, anh ta bắt gặp Cung Hân Du theo hai cô, bây giờ lại thấy Cung Hân Du đối đầu với Tống Ngọc Sương khắp nơi, anh ta không thể không nghi ngờ mục đích của Cung Hân Du.


“Tôi muốn làm gì, không phải việc của anh” Không hiểu sao Cung Hân Du lại thấy hơi sợ Tiêu Kỳ, nhưng lại không cam lòng yếu thế nên cứng cổ mạnh miệng nói.


Tiêu Kỳ nhìn cô ta rồi lạnh lùng cười một tiếng, trong mắt hiện lên một tia tức giận: “Ông đây nhìn thấy cô thì khó chịu, thì không vui đấy” “Anh” Cung Hân Du bị anh ta chọc cho phát điên.


Đúng lúc này, Tống Ngọc Sương và Nguyễn Tích Thời từ phòng thay đồ đi ra.


Tống Ngọc Sương nhìn thấy hai người họ đứng cùng nhau, thậm chí Cung Hân Du còn đang đỏ mặt thì chút ngượng ngùng khi nãy lập tức tan thành mây khói, cô ấy đặt bộ quần áo đã thay xuống và kéo Nguyễn Tích Thời rời đi.


“Này này này, hai người đừng đi...” Thấy các cô đi, Cung Hân Du cũng không buồn đấu võ mồm với Tiêu Kỳ nữa mà vội chạy theo các cô.


Tiêu Kỳ nhíu mày, ánh mắt rơi vào sống lưng thẳng tắp của Tống Ngọc Sương rồi cũng đi theo.


Họ đi dạo quanh khu mua sắm vài vòng, mãi đến khi trời tối, Tống Ngọc Sương mới đề nghị về nhà.


“Tích Thời, để tớ đưa cậu về.” Khi đến bãi đỗ xe, Tống Ngọc Sương nói.


“Hai người không tiện đường” Cung Hân Du nói theo: “Nguyễn Tích Thời, phủ Đốc quân cùng đường với biệt thự nhà họ Chương, cô ngồi xe của tôi đi” Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Sương trở nên lạnh lùng.


Sao chuyện gì Cung Hân Du này cũng phải đối đầu với cô ấy như vậy?


Thỏ sứ đã như vậy, bây giờ đưa Nguyễn Tích Thời về nhà cũng như thế.


Cung Hân Du không có thù gì với cô ấy chứ?


Bầu không khí bỗng nhiên lạnh đi.


Ngay lúc các cô đang giằng co mãi không xong thì nghe thấy giọng nói dịu dàng.


của Nguyễn Tích Thời: “Hai người đừng cãi nhau nữa, tôi đi trước đây” Họ quay lại thì nhìn Nguyễn Tích Thời đã ngồi lên xe kéo đi xa.


Tống Ngọc Sương và Cung Hân Du trừng mắt nhìn nhau: “.” Tống Ngọc Sương không nói hai lời, quay đầu lên xe nhà mình.


Hình như phía sau có tiếng Cung Hân Du truyền đến nhưng Tống Ngọc Sương không để ý.


Cô ấy lên xe rồi mới quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Tiêu Kỳ đang nói gì đó với Cung Hân Du.


Hai người họ đúng là “không thể tách rời”.


Tống Ngọc Sương quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữa.


Xe nhanh chóng đến nhà họ Tống.


Vừa xuống xe, Tống Ngọc Sương đã nhìn thấy một chiếc xe khác đang dừng lại phía sau mình.


Người xuống xe lại là Tiêu Kỳ.


“Tại sao anh lại tới đây?” Tống Ngọc Sương sững sờ, vô thức nhìn vào trong xe anh ta nhưng không thấy Cung Hân Du đâu.


Anh ta không đưa Cung Hân Du về nhà mà chạy đến chỗ cô làm gì?


Tiêu Kỳ đi đến trước mặt cô ấy, trời chiều trải dài bóng anh ta rất dài, như thể bao phủ cả người Tống Ngọc Sương.


Anh ta đưa chiếc túi đóng gói trong tay cho Tống Ngọc Sương: “Cầm lấy” Tống Ngọc Sương run lên, đưa tay nhận lấy: “Đây là cái gì?” “Tự mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao.


Tiêu Kỳ nói.


Tống Ngọc Sương mở túi ra, bên trong chính là con thỏ sứ mà cô ấy đã xem trước đó.


Tống Ngọc Sương ngây ngẩn cả người: “Đây là...” “Khu” Tiêu Kỳ ho nhẹ: “Vừa rồi ông đây thích nên tiện tay mua, nhưng bây giờ lại không muốn nữa.


Tôi nhớ lúc đầu cô muốn mua đúng không, vậy thì đưa cô thôi” Không muốn nữa?


Tống Ngọc Sương nhìn con thỏ nhỏ bên trong túi vẫn còn bọc trong giấy trong suốt màu hồng, đáng yêu ngước mắt nhìn mình.


Còn chưa mở túi đã nói không muốn nữa?


Ánh mắt Tống Ngọc Sương hơi loé lên, cô ấy ngước mắt nhìn về phía Tiêu Kỳ: “Vậy tại sao anh không đưa cho Cung Hân Du?


Hay là Cung Hân Du cũng không cần, cho nên mới cho tôi?”


  • Trước
  • Sau