Chương 217 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 217 NHẬP ột viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.


M taTrienlaptodsunpkhócthànituiemet Bà ta hoảng sợ đưa tay nắm lấy cánh tay con trai: “Không, cầu xin chú trả con trai lại cho tôi.


Cầu xin chú” Triệu Tự Thành cũng méo mặt.


Triệu Tự Thành nắm chặt tay, nỗi tuyệt vọng tràn ngập càn quét trong ông ta.


Cánh tay của cậu bé giật giật dường như muốn làm gì đó nhưng vì Nguyễn Tích Thời vừa dùng bùa trấn ma nên không thể động đậy tứ chi được.


“Lúc đầu cậu Triệu còn có thể cứu” Đạo sĩ gãy tay kia nói có vẻ tiếc nuối, nhưng khi nhìn về phía Nguyễn Tích Thời thì trong mắt đều là vẻ ác độc: “Đều tại cô Nguyễn này, không biết cô dùng biện pháp gì mà đã chọc giận con quỷ dữ này, chỉ sợ hiện tại cậu Triệu...


“Chỉ sợ cái gì?” Nguyễn Tích Thời vốn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.


Đôi mắt trong veo của cô nhìn vào khuôn mặt đạo sĩ gãy tay, nhìn đến mức khiến ông ta chột dạ: “Tôi chọc giận nó khi nào?” Đạo sĩ gãy tay nuốt một ngụm nước bọt, cứng họng nói: “Sự thật ở trước mắt, cơ thể cậu Triệu đã bị con quỷ dữ này nhập vào, cô còn muốn giải thích gì nữa?” “Cũng vì cậu Triệu đã bị nhập trong thời gian dài nên cơ thể đã dung hợp với hồn ma này” Nguyễn Tích Thời thản nhiên nói: “Cho nên nếu như mạnh mẽ dùng thuật trừ tà thì cũng sẽ có ảnh hưởng với cậu Triệu, nhẹ thì trở nên ngu dại, nặng thì linh hồn cũng sẽ hồn phi phách tán theo.” Cô hời hợt nói mấy chữ khiến mọi người ở đây không khỏi rét run người.


Bà Triệu lại khóc thành tiếng.


Bà ấy nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, nước mắt rơi xuống má rồi chảy vào miệng: “Vậy cô Nguyễn có biện pháp gì có thể cứu được đứa con trai đáng thương này của tôi không?” Nguyễn Tích Thời nhìn về phía cậu bé kia, bình tĩnh nói: “Chỉ có thể để hồn ma này chủ động rời đi thì mới có thể đảm bảo linh hồn cậu Triệu hoàn hảo không chút tổn hại” An Đạo sĩ gãy tay không nhịn được lạnh lùng cười.


Vừa rồi gã nghe cô đạo lý rõ ràng, trong lúc nhất thời đã thật sự cho rằng cô có bản lĩnh, làm nửa ngày chỉ là nói mạnh miệng thôi.


“Con quỷ dữ này đã nhập vào người cậu Triệu, sao có thể chủ động rời đi?” Đạo sĩ gãy tay cảm thấy những gì cô nói đúng là nằm mơ giữa ban ngày: “Ông Triệu, tôi thấy cứ để chúng tôi dùng thuật bắt ma để bắt con quỷ dữ này lại” Triệu Tự Thành do dự.


Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Tích Thời tối sầm lại, cô nhìn về phía kia đạo sĩ gãy tay: “Tôi không quan tâm ông chán ghét tôi đến mức nào, nhất định phải đối đầu với tôi ra sao, nhưng đây là một mạng người, há có thể làm trò đùa” Giọng nói của cô vốn rất dịu dàng, nhưng bây giờ lại đầy nội lực, mang theo một chút lạnh lùng: “Nếu cố chấp dùng thuật bắt ma thì sẽ chỉ hại chết cậu Triệu, cũng để cho hồn ma này triệt để biến thành quỷ dữ, không còn đường lùng Nói xong, cô không để ý đến đạo sĩ kia nữa mà quay đầu nhìn về phía Triệu Tự.


Thành, bình tĩnh nói: “Ông Triệu, sống chết của cậu bé tuỳ thuộc vào suy nghĩ của ông.


Ông tin gã, hay là tin tôi?” Lời nói của cô đã chấn nhiếp Triệu Tự Thành.


Phó Vân Đình nhíu mày.


Không ngờ cô nhóc này hung dữ lên cũng không kém cạnh anh.


Không hổ là người phụ nữ của mình.


Phó Vân Đình tự hào nghĩ.


Triệu Tự Thành nhìn Nguyễn Tích Thời.


Thật ra, trong khoảng thời gian qua, những đạo sĩ này vẫn không thể chữa khỏi cho con của ông ta, Triệu Tự Thành cũng không còn đặc biệt tin tưởng vào họ nữa.


Lần trước, Nguyễn Tích Thời chỉ chỉ điểm một chút về cách sắp xếp khí linh đã có tác dụng.


Triệu Tự Thành suy nghĩ, lại nhìn về phía con trai mặt lạnh lùng của mình, hạ quyết tâm nói với Nguyễn Tích Thời: “Làm phiền cô Nguyễn” “Ông Triệu” Đạo sĩ gãy tay hét lên: “Ông làm như vậy sẽ hại chết cậu Triệu” Nguyễn Tích Thời hoàn toàn phớt lờ gã.


Cô quay đầu nhìn về phía cậu bé, bình tĩnh nói: “Sở dĩ ông có thể nhập vào cậu Triệu là vì cậu Triệu đã đồng ý phải không?” ty Triệu Tự Thành kinh hãi.


Ông ta không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía “con trai” mình, chỉ thấy cậu bé nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, một hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói: “Đúng vậy, thằng bé phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nó nói có thể cho tôi nhập vào người để nhìn thế giới này một chút” Nguyễn Tích Thời gật đầu.


Đúng như cô đoán.


Nếu là người thường bị cưỡng chế nhập hồn thì giữa linh hồn tự thân và hồn ma sẽ xảy ra va chạm kịch liệt, nhưng linh hồn của cậu bé không hề có dấu hiệu vùng vẫy nào, giống như hồn ma này có thể tùy ý điều khiển cơ thể.


“Trước đó ông đây từng nghe nói rằng có rất nhiều trẻ em khi còn nhỏ có khả năng thông linh, chỉ là khi lớn lên, tâm tư phức tạp nên không thể nhìn thấy nữa” Tế Tể nói: “Không ngờ là sự thật” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên.


Cho nên Tể Tế cũng biến thành ma vì lúc nhỏ thông linh?


Người nhà của nó đều mặc kệ nó à?


“Nói như vậy thì con trai của tôi đối xử tốt với chú, sao chú lại ở trong người nó lâu như thế, còn không rời khỏi cơ thể của nó?” Triệu Tự Thành run rẩy hỏi: “Nếu tiếp tục như vậy, con trai tôi sẽ không sống nổi nữa” Cậu bé im lặng.


Nguyễn Tích Thời thay hồn ma trả lời: “Cũng vì ở đã lâu, cho nên không nỡ rời đi” “Đúng vậy” Cuối cùng cậu bé cũng mở miệng: “Tôi ghen tị vì ở trên đời này vẫn có người quan tâm nó, chăm sóc nó, nó có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, nhưng tôi lại lẻ loi một mình, không có gì cả...


Tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi có thể sống như thằng bé thì tốt” “Ai nói không có ai quan tâm ông?” Giọng điệu Nguyễn Tích Thời bình tĩnh ôn hoà: “Nếu như không có ai quan tâm ông, vậy tại sao cậu Triệu lại bằng lòng giao cơ thể cho ông sử dụng?” Cơ thể cậu bé chấn động.


Âm khí trên người cậu bé vẫn là không ngừng dao động, hơi thở trở nên bất .h Nguyễn Tích Thời lặng lẽ vẽ một bùa trừ tà ở dưới ngón tay rồi nói: “Tấm lòng trẻ con là thứ thuần khiết nhất, có một người bằng lòng giao tính mạng của mình vào tay ông còn chưa đủ à?” Bùa trừ tà chậm rãi bay đến người cậu bé, lặng lẽ hòa vào cơ thể cậu bé.


Cơ thể cậu bé run lên, âm khí chảy ra khỏi cơ thể càng lúc càng nhanh.


Nguyễn Tích Thời nhìn thấy cơ thể vốn bị âm khí bao phủ dần dần biến thành ánh sáng trắng.


“Nếu như ông còn không ra thì người quan tâm ông nhất cũng sẽ vì ông mà chết” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói.


Toàn bộ âm khí đều bị rút ra khỏi cơ thể cậu bé.


Trên mặt cậu bé dần dần xuất hiện vẻ thoải mái.


Giống như nghĩ thông suốt điều gì đó, trên mặt cậu bé hiện lên một nụ cười, lại chậm rãi mở miệng: “Cảm ơn” Hồn ma bình tĩnh nhìn Triệu Tự Thành và bà Triệu, giống như còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ biến thành hai chữ “Xin lỗi”.


Cậu bé nhắm mắt lại, một dòng nước mắt chảy ra.


Nguyễn Tích Thời nhìn sợi hồn phách màu trắng bay ra khỏi cơ thể cậu bé, đó là một người đàn ông có khuôn mặt già nua nhưng lưng lại thẳng tắp.


Cuối cùng hồn ma quay đầu lại nhìn họ rồi mới đi về phía cầu vãng sinh.


Nguyễn Tích Thời thở phào nhẹ nhõm.


Âm khí trong không khí đã bị bùa trừ tà của cô hấp thu.


Cậu bé chậm rãi mở mắt ra.


Mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu bé.


Trái tim của đạo sĩ gãy tay như thắt lại trong cổ họng, gã ác độc hi vọng hồn ma vẫn còn trong cơ thể này.


Như vậy thì tất cả mọi người sẽ biết những gì gã nói mới là chính xác.


Cuối cùng, đôi môi khô khốc của cậu bé cử động hai lần rồi mở miệng.


  • Trước
  • Sau