Chương 182 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 182 THEO TÔI HỌC LÀM NGƯỜI LẠi hực ra tôi cũng có việc cần phải xử lý, tiện thể đưa cô Nguyễn đến đây." Sau khi Phó Minh Tu nói xong, anh lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, giọng nói ấm áp: "Vì đã đưa đến nơi rồi, tôi sẽ đi trước đây" Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng đáp: "Cảm ơn.” Cô nhìn theo Phó Minh Tu lên xe rời đi, vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Kỳ đang chăm chú nhìn theo đuôi xe với ánh mắt sâu thẳm.


"Anh sao thế?" Nguyễn Tích Thời hỏi.


Tiêu Kỳ thu lại ánh nhìn: "Không có gì." “Tiêu Kỳ, trước đây anh từng quen biết anh Minh Tu à?" Tống Ngọc Sương nhíu mày hỏi.


“Không quen." Tiêu Kỳ trả lời.


“Không quen mà sao vừa gặp đã đối đầu với anh Minh Tu?" Tống Ngọc Sương.


không hiểu.


“Chẳng có lý do gì cả” Tiêu Kỳ nhún vai: "Ông đây không thích nhìn mặt anh ta” Tống Ngọc Sương không còn lời nào: "Anh có thích nhìn mặt ai bao giờ chứ?" Tiêu Kỳ thật sự suy nghĩ một chút, rồi nói: "Ông đây thấy Phó Vân Đình cũng tạm được." Không ngờ Tiêu Kỳ lại nói rằng anh ta thấy Phó Vân Đình thuận mắt, điều này khiến Nguyễn Tích Thời hơi ngạc nhiên.


Bởi vì trước đây Tiêu Kỳ và Phó Vân Đình còn từng động tay động chân vì hiểu lầm.


“Đúng rồi, cuốn sổ tay tôi đưa cho cô, cô đã luyện tập thế nào rồi?" Tiêu Kỳ không để ý nhiều đến chuyện đó nữa, hôm nay cậu ta đến chủ yếu là để quan tâm tiến độ tu luyện của Nguyễn Tích Thời, vì dù thế nào cậu ta vẫn phải dựa vào cô để tìm ra chiếc hộp đen đó.


“Đã bắt đầu luyện rồi.” Nguyễn Tích Thời biết cậu ta quan tâm đến bảo vật gia truyền nên thành thật nói: "Nhưng hiện tại tôi chỉ có thể mở được trang đầu tiên, những trang sau vẫn chưa thấy được.” “Tôi nghe bà nội nói rằng trong cuốn sổ tay nhà chúng tôi có phong ấn, mỗi khi tu vi lên một bậc, sẽ mở ra được một trang.


Nếu có thể luyện hết cả cuốn sổ tay, người đó sẽ trở thành đại sư trong giới huyền thuật!” Tiêu Kỳ nói: "Có điều nghe nói từ đời bà của bà nội tôi trở đi, không ai có thể luyện hết cả cuốn sổ.” “Tại sao?" Tống Ngọc Sương tò mò: "Có phải vì tu vi không đủ không?” “Đúng vậy, nhưng lý do chính là vì huyền thuật sư không nhất thiết phải kết hôn với huyền thuật sư.


Như cha của bà của bà tôi đã kết hôn với một người phụ nữ bình thường, càng về sau, huyết mạch huyền thuật sư càng ít dần, nên dù là thế gia huyền môn như chúng tôi, cũng ít có hậu duệ tài giỏi” Tiêu Kỳ dang tay nói: "Ví dụ như tôi, tuy rằng còn sót lại chút huyết mạch huyền thuật sư nhưng rất ít, chẳng có tác dụng gì, cùng lắm chỉ có thể trừ mấy con ma nhỏ thôi." “Huyết mạch của anh còn có thể trừ được ma nhỏ?" Lúc này Tống Ngọc Sương mới hiểu: "Chẳng trách lần trước tôi bảo tặng anh bùa hộ mệnh, anh nói mình chưa bao giờ đeo.” Hóa ra không phải Tiêu Kỳ ghét cô ấy, không muốn nhận đồ cô ấy tặng mà là vì cậu ta thực sự không cần.


Những buồn phiền mấy ngày qua trong lòng Tống Ngọc Sương bỗng chốc tan biến.


“Chẳng có tác dụng gì đâu, đến trang đầu của sổ tay còn không mở được." Tiêu Kỳ không để tâm: "Vì vậy tôi mới muốn biết bảo vật gia truyền của tôi rốt cuộc lợi hại đến mức nào.” “Tu vi của tôi hiện giờ cũng chưa đủ, đợi tôi bắt thêm vài con ma, chắc là sẽ mở được trang thứ hai." Nguyễn Tích Thời nói.


“Bắt ma?


Bình thường cô hay đi bắt ma à?" Tiêu Kỳ tò mò hỏi.


Nguyễn Tích Thời hơi ngạc nhiên.


Cậu ta không biết ư?


Cô nhìn về phía Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương lắc đầu, ra hiệu cho Nguyễn Tích Thời rằng cô ấy không hề nói cho cậu ta biết.


Đó là bí mật của Nguyễn Tích Thời, cô không nói rằng có thể kể cho người khác nên Tống Ngọc Sương đã không kể.


Nguyễn Tích Thời cảm thấy ấm áp.


Thật tốt khi kiếp này cô có một người bạn như Tống Ngọc Sương, thấu hiểu lòng người và chân thành như vậy.


Nhưng vì đã nhận bảo vật gia truyền của người ta, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu giếm.


Nguyễn Tích Thời kể cho Tiêu Kỳ nghe về việc cô và Tống Ngọc Sương thường xuyên đi bắt ma sau giờ học.


Tiêu Kỳ nghe xong rất hứng thú: "Sau này nếu rảnh, tôi có thể đi cùng các cô được không?" “Anh muốn đi cùng chúng tôi bắt ma à?" Tống Ngọc Sương ngạc nhiên.


“Muốn mở rộng tầm mắt mà, suy cho cùng tổ tiên tôi cũng là huyền thuật sư lợi hại đấy!" Tiêu Kỳ nói: "Hơn nữa, ở nhà tôi còn có vài bảo vật do tổ tiên để lại, tôi sẽ tìm thử xem, biết đâu lại có thứ Nguyễn Tích Thời dùng được.” “Tôi không có vấn đề gì” Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Tống Ngọc Sương.


Tống Ngọc Sương mím môi, trong tim bất giác dâng lên một niềm vui khó tả, song trên mặt vẫn không để lộ chút nào: "Tôi thế nào cũng được.” Tiêu Kỳ: "Vậy cứ quyết định thế nhé!


Thôi, các cô mau vào học đi, khi nào rảnh tôi sẽ tìm các cô." De Nguyễn Tích Thời vừa gật đầu thì nghe thấy Tế Tế kêu lên trong đầu cô: "Cô nhóc, đừng để cậu ta đi!


Nhanh ngăn lại hỏi về đồ án đi chứ!” "Sắp trễ giờ học rồi.” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh đáp: "Cậu không nghe thấy hả, sau này anh ta sẽ đi bắt ma cùng chúng ta, lúc đó có cơ hội hỏi mà.” Nói xong, cô nhìn theo Tiêu Kỳ rời đi, rồi quay lại nhìn Tống Ngọc Sương vẫn còn đang dõi theo bóng lưng của Tiêu Kỳ.


Nguyễn Tích Thời nở nụ cười trêu đùa: "Luyến tiếc sao?" Tống Ngọc Sương chợt tỉnh, khuôn mặt bỗng đỏ ửng: "Không có!” Cô ấy quay người, che giấu khuôn mặt nóng bừng: "Đi thôi, vào lớp học đi!" Nói xong, cô ấy nhanh chân bước vào trường.


Nguyễn Tích Thời khẽ cười sau lưng cô ấy.


“Cô nhóc, tôi thấy hình như cô ta cũng thích cái thằng nhóc họ Tiêu đó.


Cô còn thân thiết với cô ta thế làm gì, cô nên giết cô ta đi chứ!" Tế Tế lại nhảy vào nói.


Nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Tích Thời biến mất, lông mi khẽ run: "Tại sao phải giết cô ấy?" “Cô ta muốn cướp người cô thích, cô giết cô ta đi, thế thì thằng nhóc họ Tiêu kia sẽ là của mình cô thôi." Tế Tể nói không chút do dự.


Bây giờ nó rất muốn ghép đôi Nguyễn Tích Thời và Tiêu Kỳ để cô không còn ở bên Phó Vân Đình đầy sát khí đó nữa.


Sau đó, nó sẽ điều tra Tiêu Kỳ, nếu cậu ta thực sự liên quan đến người đã phong ấn nó thì nó sẽ giết cậu ta.


Dù gì đàn ông ba chân thì đầy, tìm cho Nguyễn Tích Thời một người khác cũng chẳng khó.


“Không được, đàn ông không thích phụ nữ bạo lực đẫm máu đâu.


Nếu tôi như vậy, họ sẽ không còn thích tôi nữa” Giọng nói của Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng: "Nếu không ai thích tôi, tôi sẽ buồn, mà khi buồn, có lẽ tôi sẽ chẳng còn tâm trí để tu luyện.” “Phiền phức thật, phiền phức thật!” Tể Tể bực bội giậm chân: "Sao mấy người lại nhiều chuyện như thế?” “Thực ra cũng không phức tạp, chỉ là cậu làm ma quá lâu nên đã quên mất con người thế nào rồi." Nguyễn Tích Thời vừa bước vào khuôn viên trường vừa lên tiếng: "Bây giờ cậu đã lập khế ước máu với tôi, chúng ta tâm ý tương thông, cậu cứ theo tôi học cách làm người từ từ, rồi cậu sẽ hiểu lòng người thôi.” “Ông đây cần hiểu làm gì?" Tế Tế khinh thường: "Ông đây bây giờ đã là Quỷ Vương mạnh nhất rồi, không cần phải hiểu lòng người.” “Người ta thường nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.


Nếu cậu hiểu được lòng người, cậu cũng sẽ dễ dàng thao túng lòng người thôi” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lóe lên một tia gian xảo: "Lúc đó, cậu muốn gì chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay” Lời cô nói giống như đóa hoa anh túc mang theo sức hút chết người rơi vào lòng Tế Tế.


Là một Quỷ Vương, điều nó muốn là thống trị thế giới này.


Giết hại, chết chóc, máu me.


Tất cả những điều đó đều để nó có thể trở thành chủ nhân của thế giới này!


Nhưng trong số đấy, ma quỷ lại dễ điều khiển nhất, còn con người thì khó đoán.


Nếu không, nó đã không bị phong ấn trong chiếc hộp đen đó!


Tuy nhiên, nếu có thể kiểm soát con người...


Tế Tế bắt đầu dao động.


  • Trước
  • Sau