Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 181 CÁI NÀY GỌI LÀ NÓI THẬT từng nói là Nguyễn Tích Thời, ngay cả Phó Minh Tu cũng hơi giật mình.
Phu nhân Tổng tư lệnh lại giải thích: "Gần đây thành Vân không yên ổn, tài xế lái xe phía trước, không nhìn thấy tình hình ở ghế sau, một cô gái như Tích Thời quả thực không an toàn, tóm lại con có thể chăm sóc một chút.” "Phu nhân nói có đạo lý” Tổng tư lệnh gật đầu nói: "Minh Tu, con đưa Tích Thời đi học đi.” “Con hiểu rồi” Phó Minh Tu nhẹ nhàng nói, ngón tay dài di chuyển xe lăn, chuyển hướng sang Nguyễn Tích Thời bên này: "Cô Nguyễn, tôi đưa cô đi học.” "Vậy thì phiền anh rồi.” Nguyễn Tích Thời khẽ nói, ánh mắt lại đảo qua phu nhân Tổng tư lệnh.
Hôm nay phu nhân Tổng tư lệnh rất kỳ lạ.
Nếu như gọi cô tới đây để xem bệnh thì còn có thể nghe được, nhưng phu nhân Tổng tư lệnh luôn chán ghét cô, sao có thể cho Phó Minh Tu đưa cô đi học?
Chẳng lẽ trong lòng lại có âm mưu gì.
Nguyễn Tích Thời ngẫm nghĩ.
Cô và Phó Minh Tu cùng nhau ngồi lên xe.
Cửa xe bên phía Nguyễn Tích Thời mở ra nên khi xe di chuyển, gió thổi qua cửa sổ.
Phó Minh Tu không nhịn được ho khan hai tiếng, vội đưa tay phải lên che miệng lại.
Nguyễn Tích Thời đưa tay đóng cửa kính xe.
“Cảm ơn cô Nguyễn.” Phó Minh Tu nói xin lỗi: "Từ khi tai nạn xe cộ, cơ thể tôi không được tốt.” “Tôi biết, thời tiết thay đổi thì anh sẽ bị ho khan.” Nguyễn Tích Thời vô thức nói, khi nói xong mới ý thức được mình vừa lỡ miệng.
Ở kiếp trước, Phó Minh Tu vốn bị như vậy, cô quên mất bây giờ bọn họ vừa mới biết nhau.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng thì không thu hồi lại được, Phó Minh Tu sững sờ: "Sao cô Nguyễn lại biết bệnh của tôi?" “Cái này...
Tôi nhìn ra được." Nguyễn Tích Thời bịa chuyện: "Sắc mặt anh trắng bệch, chắc là do khí huyết thiếu hụt lâu ngày tạo thành, cho nên khi chuyển mùa hoặc thời tiết lạnh sẽ dễ bị ho khan." “Thì ra là thế” Phó Minh Tu nhìn Nguyễn Tích Thời, ánh mắt sáng lên: "Xem ra mẹ nói không sai, cô Nguyễn thật sự là thần yˆ “Không dám nhận là thần y“ Nguyễn Tích Thời lại nói: "Chỉ là học y thuật thô thiển mấy ngày mà thôi.” “Cô Nguyễn quá khiêm tốn rồi” Phó Minh Tu đặt tay lên hai chân của mình, thấp giọng nói: "Tôi đã ngồi xe lăn mười lăm năm, tôi vẫn luôn hy vọng mình có thể đứng lên, nếu cô Nguyễn có thể giúp, Minh Tu vô cùng cảm kích." “Tôi sẽ nỗ lực hết sức.” Nguyễn Tích Thời đáp.
Một người thanh cao như Phó Minh Tu mà phải ngồi xe lăn cả một đời đúng là quá đáng thương.
Phó Minh Tu nghe vậy thì thu tay lại, cười yếu ớt nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Cảm ơn cô Nguyễn." Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, xe đã đến cổng trường nữ sinh Minh Đức.
Qua cửa kính xe, Nguyễn Tích Thời trông thấy Tống Ngọc Sương đang nói chuyện với ai đó, Nguyễn Tích Thời nhìn kỹ, đúng là Tiêu Kỳ.
Sao Tiêu Kỳ lại đến trường học?
Đến tìm Tống Ngọc Sương?
“Là tên họ Tiêu kia, cô nhóc, mau đi hỏi anh ta chuyện đồ án đi!" Tế Tế chợt hô lên.
Nguyễn Tích Thời bị Tế Tế dọa giật nảy, thân thể không khỏi run lên, nghe Phó Minh Tu ấm giọng hỏi: "Cô sao vậy?” "À, không sao, tôi trông thấy hai người quen thôi." Nguyễn Tích Thời nói.
Phó Minh Tu nhìn theo mắt cô: "Kia là Ngọc Sương phải không?” Lúc này Nguyễn Tích Thời mới nhớ ra Phó Minh Tu cũng là anh họ của Tống Ngọc Sương: "Đúng vậy.” "Đã rất lâu không gặp, tôi sắp không nhận ra rồi.” Phó Minh Tu khẽ thở dài: “Thời gian trôi qua thật nhanh." Anh ấy nói: "Tôi cũng xuống chào hỏi Ngọc Sương với cô.” "Được." Nguyễn Tích Thời gật đầu.
Phó Minh Tu mở cửa xe, ấn một nút bấm bên cạnh.
Xe của Phủ Tổng tư lệnh là xe thiết kế đặc biệt, bên cạnh cửa xe có một bàn đạp có thể hạ xuống, bàn đạp đủ rộng cho một chiếc xe lăn, Phó Minh Tu ngồi lên xe lăn có thể đi thẳng xuống.
Không thể không nói, Tổng tư lệnh và phu nhân Tổng tư lệnh đã hao hết tâm tư vì con trai cả.
Bàn đạp hạ xuống, Nguyễn Tích Thời cũng xuống xe, Tống Ngọc Sương và Tiêu Kỳ đã nhìn thấy cô từ xa nên bước nhanh đi tới.
“Tích Thời, chúng tớ đang nói đến cậu đó!” Tống Ngọc Sương vừa nói vừa nhìn về phía chiếc xe phía sau cô: "Ấy, anh họ lại đối xe rồi à?" "Không phải...” Nguyễn Tích Thời vừa định giải thích thì nghe thấy tiếng thở nhẹ ở cửa xe bên kia của Phó Minh Tu truyền đến.
Cô ngừng nói, nhanh chóng bước tới thì thấy xe lăn của Phó Minh Tu không hiểu tại sao lại bị lệch, một nửa bánh xe bị kẹt bên ngoài bàn đạp, nếu không phải anh ấy kịp thời nắm lấy cửa xe thì cả người đã rơi xuống rồi.
Nguyễn Tích Thời vội vàng nắm lấy cánh tay anh đỡ người lên, lái xe cũng vội vàng xuống đỡ xe lăn trở lại.
Phó Minh Tu cũng nắm chặt cánh tay của cô, mượn lực ngồi trở về xe lăn.
“Anh không sao chứ?" Nguyễn Tích Thời nhìn sắc mặt anh tái nhợt, lo lắng hỏi.
Phó Minh Tu lắc đầu, khẽ thở ra: "Không sao, cũng may có cô kịp thời chạy tới." “Không sao thì tốt” Nguyễn Tích Thời cũng thở phào nhẹ nhõm, đang định thả tay ra thì mới nhìn thấy tay Phó Minh Tu vẫn đang nắm lấy cánh tay cô.
Nguyễn Tích Thời giật giật cánh tay, muốn để anh ấy buông ra, nhưng hình như Phó Minh Tu vẫn đang choáng váng, ngón tay thon dài nắm chặt cánh tay của cô, không có ý buông ra.
“Hai người đang làm gì vậy?” Tiêu Kỳ đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này thì nhíu mày: "Anh là ai, sao cứ nắm cánh tay cô gái người ta, còn không mau buông ra!” Chiêu Tài, Tiến Bảo đi theo phía sau cậu ta cũng lập tức tiến lên, tư thế như muốn cướp Nguyễn Tích Thời lại bất cứ lúc nào.
Phó Minh Tu hơi dừng lại một chút, sau đó dường như tỉnh táo lại, chậm rãi buông tay ra: "Xin lỗi.” Anh ấy vừa nói vừa nhìn về phía Tiêu Kỳ, đối mặt với ánh mắt bất mãn của Tiêu Kỳ.
“Tiêu Kỳ, anh dữ như vậy làm cái gì, anh Minh Tu cũng đâu cố ý” Tống Ngọc Sương nạt Tiêu Kỳ xong rồi nhìn về phía Phó Minh Tu: "Anh Minh Tu, anh về bao giờ thế, sao không nói trước với em?" "Tối hôm qua anh mới trở về." Phó Minh Tu mỉm cười nói: "Hơi trễ nên không quấy rầy các em nghỉ ngơi.” Vừa nói, ánh mắt anh ấy lại quay sang Tiêu Kỳ: "Vị này là?” "Anh ta là Tiêu Kỳ, con trai bạn tốt của cha em.” Tống Ngọc Sương giới thiệu, cô ấy nhìn Tiêu Kỳ một chút rồi bồi thêm một câu: "Anh ta vẫn thường nói chuyện như thế, anh đừng để ý đến anh ta." "Cái gì gọi là tôi thường nói chuyện như vậy?" Tiêu Kỳ lạnh lùng cười, cãi lại nói: "Ông đây như vậy gọi là nói thật lòng!" "Cậu Tiêu.” Phó Minh Tu khẽ gật đầu xem bọn họ đấu võ mồm, dáng vẻ trông khá hứng thú.
Trên mặt Phó Minh Tu cũng không có vẻ gì là nổi giận, có thể thấy anh ấy hoàn toàn không để bụng những gì Tiêu Kỳ vừa nói.
Tiêu Kỳ trông thấy anh ấy như vậy thì khẽ nhíu mày.
“Đúng rồi Tích Thời, sao cậu với anh Minh Tu lại đi cùng nhau, anh Vân Đình đâu?" Tống Ngọc Sương và Tiêu Kỳ đấu khẩu xong mới nhớ tới chuyện này nên hỏi.
“Nhị gia ra ngoài làm việc rồi, anh ấy nói là mười ngày nửa tháng nữa mới có thể trở về." Nguyễn Tích Thời nói đến đây còn thấy hơi mất mát: "Sáng nay tớ đến phủ Tổng tư lệnh ăn cơm, anh ấy đưa tớ đến đây." “Không phải phủ Tổng tư lệnh còn có tài xế sao, thế nào lại để một người tàn phế đến đưa?" Tiêu Kỳ nhíu mày.
"Tiêu Kỳ!" Tống Ngọc Sương khí nói: "Sao anh có thể nói anh Minh Tu như thế!” “Tôi không hề nói sai." "Anh!" “Ngọc Sương, không sao đâu.” Phó Minh Tu mở miệng, từ đầu đến cuối, trên mặt anh ấy vẫn là nụ cười nhẹ nhàng: "Cậu Tiêu nói cũng không sai, anh đúng làngười tàn phế”