Chương 180 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 180 ANH CÁ CỦA PHÓ VÂN ĐÌNH TRỞ VỀ iễu Tương Tương dựa vào đứa bé trong bụng lấy lại quyền quản lý gia | đình lần nữa.


Đuôi lông mày, khóe mắt Liễu Tương Tương đều ánh lên vẻ vui mừng nhưng bà ta vẫn kìm nén cảm xúc, yếu đuối nói: "Chỉ sợ lão gia làm như thế, em Tân biết sẽ không vui." “Có gì mà không vui, cô ta là vợ lẽ, vốn chỉ quản lý tạm thời thôi” Chương Trấn Giang nói rất chính nghĩa: "Em mới là bà cả nhà họ Chương, nên phụ trách quản lý gia đình.” Một câu này của ông ta đã lần nữa khẳng định địa vị vững chắc của Liễu Tương Tương trong cái nhà này, đồng thời cũng làm lung lay danh tiếng “bà hai” của dì Tân.


Lúc này Liễu Tương Tương không nói gì nữa.


Bà ta để Chương Trấn Giang đút hai miếng đồ ăn, trông thấy Nguyễn Tích Thời đi tới thì lại đột nhiên trưng ra vẻ mặt buồn bã.


Chương Trấn Giang vội vàng hỏi: "Em sao vậy, có phải lại không thoải mái hay không?" “Không có." Giọng Liễu Tương Tương hơi nghẹn ngào: "Chỉ là em trông thấy Tích Thời thì nghĩ đến Đình Đình.


Cũng không biết bây giờ con bé đang ở đâu, có chịu khổ hay không, em rất lo cho con bé.” “Em đừng khổ sở, lát nữa anh sẽ phái người đi tìm Đình Đình." Chương Trấn Giang lập tức nói, để dỗ Liễu Tương Tương vui vẻ, ông ta đã ném hết những oán hận trước đó với Chương Đình ra sau đầu trong nháy mắt: "Bây giờ em không thể xúc động được, nhỡ động thai thì phiền toái, Đình Đình nhất định không sao đâu!” "Vâng." Liễu Tương Tương gật đầu, nhẹ nhàng rúc vào trong ngực Chương Trấn Giang, ánh mắt đảo qua khuôn mặt nhỏ đang ủ rũ của Nguyễn Tích Thời.


Kể từ khi bị đuổi ra ngoài lần này, bà ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.


Nguyễn Tích Thời tuyệt đối không phải quả hồng mềm, sở dĩ bà ta và con gái rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, phần lớn “công lao” trong đó đều là của Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời hận bọn họ, cho nên muốn đuổi bọn họ ra khỏi nhà họ Chương.


Nhưng bây giờ chỉ bằng một đứa nhỏ chưa chào đời, bà ta đã trở lại, còn lấy lạiquyền quản gia.


Trong lòng Liễu Tương Tương rất đắc ý.


Nguyễn Tích Thời thoáng nhìn ánh mắt bà ta, chỉ cụp mắt mỉm cười.


Bà ta chỉ tạm thời bò lên được mà thôi, một người quá mức khinh địch, cuối cùng sẽ ngã thảm hại hơn.


Nguyễn Tích Thời cũng không ngại để bà ta tạm thời nhảy nhót thêm hai ngày.


Nhưng dựa vào chuyện này, Nguyễn Tích Thời cũng nhận ra Liễu Tương Tương hiểu rất rõ Chương Trấn Giang, biết điểm yếu của Chương Trấn Giang nằm ở đâu.


Chắc chắn không phải bây giờ bà ta mới biết mình mang thai, có thể bà ta đã quanh quẩn ở gần biệt thự nhà họ Chương từ sớm để chờ đợi cơ hội.


Đêm qua khi bị Chương Vi đánh, cô ta hét lớn như thế, nhất định bên ngoài cũng có thể nghe thấy, nếu không thì sao có thể trùng hợp đến mức như vậy.


Muốn triệt để đuổi Liễu Tương Tương đi thì phải đụng tới súng, nếu không thì không phải chuyện dễ dàng.


Trong lòng Nguyễn Tích Thời đang nghĩ ngợi chuyện này.


Rốt cuộc phải làm thế nào thì mới có thể khiến Liễu Tương Tương triệt để không quay đầu lại được?


Nhưng cô còn chưa nghĩ thông suốt việc này thì đến tối, phủ Tổng tư lệnh bên kia đã điện thoại tới mời cô ngày mai đến phủ Tổng tư lệnh ăn sáng.


Ngày mai cũng đâu phải ngày lễ gì, đột nhiên tìm cô ăn cơm, Nguyễn Tích Thời sinh lòng cảnh giác.


Sáng sớm hôm sau, xe của phủ Tổng tư lệnh tới đón cô.


Nguyễn Tích Thời vừa bước vào đã nhìn thấy Tổng tư lệnh và phu nhân Tổng tư lệnh đang nói chuyện với một người đàn ông ngồi trên xe lăn.


Trông thấy chiếc xe lăn quen thuộc này, Nguyễn Tích Thời thầm giật mình.


“Tích Thời, cháu đến rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn thấy cô, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt.


Nghe phu nhân Tổng tư lệnh nói, người đàn ông mặc áo khoác xanh nhạt đang ngồi trên xe lăn cũng quay lại.


Gó lẽ vì sức khỏe kém nên sắc mặt tái nhợt hơn người thường, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, ẩn chứa sự ấm áp và chân thành.


Ánh mắt của anh ấy rơi vào trên mặt Nguyễn Tích Thời, ánh mắt ấy ấm áp như ngọc.


Là anh cả của Phó Vân Đình, Phó Minh Tu.


“Minh Tu, đây chính là người mẹ vừa nhắc đến, người đã giúp mẹ chữa khỏi bệnh, Nguyễn Tích Thời." Phu nhân Tổng tư lệnh dịu dàng nói, sau đó lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời: "Tích Thời, đây là con trai cả Phó Minh Tu của bác, trước đó vẫn luôn ở nước ngoài, mới trở về đêm qua.” “Cô Nguyễn." Giọng của Phó Minh Tu rất dịu dàng: "Hân hạnh được gặp mặt” Nguyễn Tích Thời nhìn anh ấy, trong thoáng chốc như trở về kiếp trước.


Phó Minh Tu là một người dịu dàng, kiếp trước anh ấy đã giúp cô rất nhiều.


Sau khi cô bị từ hôn cũng là anh ấy xuất hiện, năm lần bảy lượt giúp cô nói chuyện, chứng minh cô không làm sai chuyện gì khiến phủ Tổng tư lệnh chán ghét rồi vứt bỏ mà là Phó Vân Đình lật lọng, chối bỏ cô.


Nếu không ở kiếp trước, chỉ với tiếng nói người đời thôi, cô cũng không thể tiếp tục sống ở thành Vân nữa.


Sau đó anh ấy thổ lộ, nói sẽ cho cô một ngôi nhà ở thành Vân, cô cảm động, lại thêm khi đó trong lòng cũng không thích ai nên đã đồng ý.


Sau khi cô chết, Phó Vân Đình đưa thi cốt cô về, thậm chí Phó Minh Tu còn đến xin nhưng lại bị Phó Vân Đình đuổi ra ngoài.


Cũng kể từ đó, cô biến thành quỷ hồn ở chung một năm rưỡi với Phó Vân Đình, cô mới bắt đầu hiểu rõ Phó Vân Đình và yêu anh.


Bây giờ trong lòng cô đã không thể chấp nhận những người khác.


Cũng may đời này, Phó Vân Đình chắc chắn sẽ không từ hôn nữa, chuyện này cũng sẽ không xảy ra nữa.


Chỉ là cô vẫn nhớ ở kiếp trước, phải qua một thời gian ngắn nữa anh ấy mới trở về.


“Rất vui được gặp anh." Nguyễn Tích Thời cụp mắt che giấu cảm xúc, nhẹ giọng đáp lại.


Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn hai người bọn họ, trong mắt lướt qua một tia ánh sáng nhạt: "Tích Thời à, hôm nay bác gọi cháu tới ăn sáng, thứ nhất là để các cháu làm quen một chút, thứ hai là vì muốn làm phiền cháu một chuyện.” Bà ta hơi ngừng lại: "Khi còn bé, chân của Minh Tu đã bị tổn thương, suốt nhiều năm như vậy cũng không có chuyển biến tốt đẹp, bác biết cháu hiểu y thuật, cho nên muốn nhờ cháu xem giúp Minh Tu." Hoá ra là như vậy!


Mới vừa rồi Nguyễn Tích Thời còn đang suy nghĩ, ở kiếp trước Phó Minh Tu từ nước ngoài trở về, phu nhân Tổng tư lệnh cũng không nói cho cô, sao đời này lại cố ý bảo cô tới.


Hoá ra là nguyên nhân này.


Ở kiếp trước, phu nhân Tổng tư lệnh không biết chuyện cô hiểu y thuật, hiện tại biết, chắc chắn là bà ta muốn điều trị cho con trai của mình.


Nguyễn Tích Thời cũng không nói nhiều, cô đi tới trước mặt Phó Minh Tu: "Tôi có thể xem chân của anh trước một chút được không?" Mặc dù cô không thích phu nhân Tổng tư lệnh nhưng Phó Minh Tu đã giúp cô, nếu như có thể, cô cũng muốn giúp Phó Minh Tu chữa khỏi chân, xem như báo đáp ơn nghĩa đời trước của đối phương.


Phó Minh Tu gật đầu: "Phiền cho cô Nguyễn rồi.” Nguyễn Tích Thời ngồi xổm trước mặt Phó Minh Tú, thuận theo xương đùi, sờ từ bắp chân đến đầu gối.


“Có phải trước đây xương chân của anh bị vỡ vụn không?" Nguyễn Tích Thời ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi.


Phó Minh Tu trầm giọng đáp: "Khi còn bé, tôi bị tai nạn xe cộ, sau đó ra nước ngoài phẫu thuật nhưng vẫn không thể đi lại được.” “Theo lý thuyết thì xương cốt đã lành thì có thể đi lại được mới đúng." Nguyễn Tích Thời tự hỏi: "Có lẽ còn chỗ nào đó có vấn đề.” "Vẫn nên ăn cơm trước đi” Phu nhân Tổng tư lệnh lên tiếng: "Hôm nay cháu còn phải đi học phải không, chuyện xem bệnh không nóng lòng được.” “Đúng vậy, ăn cơm trước đi!" Tổng tư lệnh cũng nói.


Đồ ăn đã được bưng lên.


Nguyễn Tích Thời thấy cũng không còn sớm nên không nói nhiều, đứng dậy cùng Phó Minh Tu lại bàn ăn cơm.


Bữa ăn này diễn ra rất yên tĩnh.


Ngoại trừ Phó Vân Đình, người một nhà Tổng tư lệnh đều tuân thủ quy tắc ăn không nói, ngủ không nói.


Trong cái nhà này, Phó Vân Đình quả thực là một ngoại lệ.


Ăn cơm xong, phu nhân Tổng tư lệnh lại nói với Phó Minh Tu: "Đợi chút nữa con đưa Tích Thời đến trường đi."


  • Trước
  • Sau