Chương 168 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 168 ĐÃ KHAI QUANG ® hương Trấn Giang nghĩ ngờ: “Có gì mà không ổn?” “Trước đây con thấy trên sách có nói, mỗi người ở ngân hàng đều được phân công riêng, Long Hà là giao dịch viên, mà trách nhiệm của giao dịch viên là kéo khách đến gửi tiền tiết kiệm, còn chuyện vay vốn phải do trợ lý chịu trách nhiệm.” Nguyễn Tích Thời nghiêm túc nói: “Vừa nãy khi ở dưới tầng, ông chủ Trần đã nhắc đến chuyện anh ấy là giao dịch viên, nếu bây giờ để anh ấy dùng thân phận giao dịch viên để đi tiếp ông chủ Trần, e là sẽ khiến ông chủ Trần nghĩ ngờ năng lực làm việc của anh ấy, từ đó sẽ ảnh hưởng đến ngân hàng chúng ta” Nghe đến ảnh hưởng ngân hàng, vẻ mặt Chương Trấn Giang thay đổi: “Con nói cũng có lý” Ông ta nghĩ một lúc rồi nhìn về phía Long Hà: “Thế này đi, đúng lúc còn thiếu một chân trợ lý, cậu tạm thời nhậm chức trợ lý đi.


Nếu cậu có thể giải quyết chuyện ông chủ Trần thì sẽ cho cậu vị trí đó luôn” “Cẩm ơn ông chủ!” Long Hà vội chắp tay nói: “Tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ông chủ” Ánh mắt anh ta lại liếc nhìn qua Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời nói: “Thế cha ơi, con đưa anh ấy xuống tìm ông chủ Trần nhé?” “Đi đi” Chương Trấn Giang khoát tay.


Nguyễn Tích Thời nhìn sang Long Hà một cái rồi đi xuống tầng.


Long Hà vội bước theo sau.


Chương Vi nhìn họ rời đi, vẻ mặt lại càng khó coi, ngón tay siết chặt, không nhịn được mà nói với Chương Trấn Giang: “Cha, sao cha lại không đồng ý giao chuyện này cho con?


Cho dù giờ con không biết thì cũng có thể học mà!” “Khách hàng chứ không phải trò chơi, ai có thời gian cho con từ từ học?” Chương Trấn Giang trầm giọng, ánh mắt nhìn cô ta đầy thất vọng: “Con có thể học theo Tích Thời chút không hả, trưởng thành chút đi!” Lại còn bắt cô ta học theo Nguyễn Tích Thời?


Mặt Chương Vi đã đen như đít nồi, mối hận với Nguyễn Tích Thời chôn giấu trong lòng giờ lại điên cuồng sinh trưởng như cỏ dại.


Cô ta đã tính là nước sông không phạm nước giếng với Nguyễn Tích Thời rồi nhưng Nguyễn Tích Thời lại dám nhắm vào Ngân hàng Hưng Thịnh.


Ngân hàng Hưng Thịnh này đang là họ Chương, cô ta mới là người thừa kế duy nhất của Ngân hàng Hưng Thịnh, cô ta sẽ không cho phép bất cứ ai động vào đồ của cô tai Cô ta nhìn trân trối theo bóng lưng Nguyễn Tích Thời và Long Hà.


Nguyễn Tích Thời đưa Long Hà đi vào phòng chờ.


Mỗi phòng chờ đều được ngăn cách với nhau, đây cũng là thiết kế theo ý của ông ngoại, chuyên để thiết đãi những khách hàng có năng lực tài chính hoặc là có gì không muốn người khác nghe thấy cũng có thể bàn ở đây.


Về chuyện làm ăn, ông ngoại thực sự có tài, bảo sao năm đó Ngân hàng Hưng Thịnh lại lớn đến thế.


Chỉ đáng tiếc, từ sau khi ngân hàng rơi vào tay Chương Trấn Giang, nó chỉ đang miễn cưỡng hấp hối.


Thấy họ đến, ánh mắt ông chủ Trần rơi lên vẻ bình tĩnh của Long Hà.


Nguyễn Tích Thời nói: “Ông bà Trần, trợ lý Long đến rồi” “Trợ lý Long?” Bà Trần bất ngờ nhìn Long Hà: “Cậu thăng chức thành trợ lý rồi àm Long Hà bình thản liếc qua Nguyễn Tích Thời, nói: “Vâng thưa bà Trần” “Thế thì vừa khéo luôn.” Bà Trần quay sang nhìn chồng: “Thế là trợ lý Long có thể giúp chúng ta vay vốn đó!” “Thế thưa ông bà Trần, cháu xin phép ra ngoài trước đây” Thấy họ đã bắt đầu thảo luận điều khoản, Nguyễn Tích Thời biết điều lui ra.


“Bà xã à, không phải em nói đến tìm cô Nguyễn đó sao, anh còn muốn bàn bạc thêm chút, em đi tìm cô Nguyễn đó nói chuyện, uống trà đi” Ông chủ Trần nói với vợ.


Bà Trần liếc nhìn ông ấy, ánh mắt thoáng vẻ khó hiểu nhưng rất nhanh đã che giấu đi, cầm lấy túi rồi đứng dậy: “Cũng đúng, ở đây chán quá rồi, đàn ông các anh cứ bàn bạc làm ăn đi, em ra ngoài dạo chút” Bà ấy nói xong rồi đứng dậy đi ra.


Đợi bà ấy rời đi, cơ thể vốn căng thẳng của ông chủ Trần mới thả lỏng, nói với Long Hà: “Thực ra, tôi vay vốn là vì nguyên nhân khác...” Nguyễn Tích Thời vừa tìm được một chỗ trong góc để ngồi xuống, cô đang lấy tấm bùa trống ra vẽ vời thì nhìn thấy bà Trần bước ra khỏi phòng chờ.


Cô vội nhét mấy tấm bùa vừa vẽ xong vào trong ngực khi thấy bà ấy bước đến: “Tích Thời, giờ cháu rảnh không?” “Có ạ!” Nguyễn Tích Thời đứng dậy: “Dì Trần có chuyện gì không ạ?” “Cũng không có gì, chỉ là thấy trong đấy bức bối quá!” Bà Trần nói: “Ra ngoài đi dạo với dì đi” Nguyễn Tích Thời không nói gì, chỉ im lặng đi ra ngoài ngân hàng với bà Trần.


Ánh nắng chiếu qua hàng cây ngô đồng to lớn ven đường, mang theo tia ấm áp của ngày thu.


Ánh mắt của bà Trần rơi xuống đám nhóc đang nô đùa ở cách đó không xa: “Hâm mộ bọn nhóc thật, vô lo vô nghĩ” Nguyễn Tích Thời nhìn bà ấy: “Dì có phiền não gì à?


“Ai mà không có phiền não chứ” Bà Trần nhỏ nhẹ: “Chỉ là có phiền não đi nữa thì có một số chuyện, chúng ta cũng chỉ có thể giả vờ như không biết” “Có lẽ đối phương cũng chỉ hy vọng dì có thể không có ưu lo gì như mấy bạn nhỏ đó” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng nói.


Bà Trần quay sang nhìn cô, thấy đôi mắt sáng bừng của Nguyễn Tích Thời, bà cứ như nhìn thấy Nguyễn Sơ Vận trong chốc lát.


Bà mỉm cười: “Cháu giống mẹ cháu thật đấy, trước đây mẹ cháu cũng hay an ủi dì như thế” “Mẹ cháu cũng từng nói, mưa bão gì rồi đều sẽ qua” Nguyễn Tích Thời nói rồi, chợt nhớ ra gì đó nên lấy ra một chiếc bùa tam giác đã gấp xong cho bà ta: “Đây là bùa âm dương ngũ hành hộ thân, đã được khai quang, rất linh nghiệm, có thể giúp mọi việc trôi chảy.


Dì cứ mang theo bên người, nói không chừng có thể biến hung thành lành.” Bà Trần hơi ngây người, sau đó bật cười: “Cảm ơn nhé!


Nhưng mà đồ trân quý thế, cháu cứ giữ lại cho mình đi” “Không sao đâu, cháu vẫn còn” Nguyễn Tích Thời kiên trì.


Bà Trần chỉ coi như đó là lòng tốt của Nguyễn Tích Thời, nhìn tấm bùa không biết kiếm đâu ra trong tay cô, bà do dự trong chốc lát rồi vẫn vươn tay ra nhận lấy.


“Cảm ơn cháu” Bà cầm lấy lá bùa nhỏ, không biết tại sao mà như cầm được một tia ấm áp.


Lúc này, bên Long Hà và ông chủ Trần đã bàn bạc gần xong.


Anh ta không ngờ là ông chủ Trần vay mười nghìn đồng đại dương không phải là vì mở rộng tiệm gạo mà là để bù lỗ.


“Thực ra trước đây việc làm ăn khá tốt, tiệm gạo nhà tôi có rất nhiều khách quen, nhưng không hiểu sao mà gần đây họ không đến nữa.


Quán ăn hay đặt cọc chúng tôi giao gạo cũng đối sang tiệm gạo khác, họ thà bỏ cả cọc vẫn muốn trả đơn của tôi.” Ông chủ Trần thở dài: “Giờ việc làm ăn của tiệm gạo Vạn Hòa ngày càng kém, thậm chí tôi đã không thể nộp tiền thuê nữa, số gạo đã mua về đã dần hư hỏng.


Tôi định mượn ít tiền, bán số gạo đấy với giá rẻ, thu hồn lại ít vốn rồi tính tiếp, sau đấy nộp tiền thuê, còn lại phải xem tình hình mới biết làm sao.” Ông ấy nhìn Long Hà: “Thực ra tôi biết, bên cậu cũng có chỗ khó, trước đây tôi đã từng đến Ngân hàng Hưng Thịnh mượn tiền nhưng người bên cậu từ chối tôi.


Lần này tôi cũng là nghe vợ tôi nói, bà ấy quen con gái ngân hàng, thế nên tôi mới đến thử vậy may, nếu không được thì...” “Ông chủ đừng gấp thế!” Long Hà trầm giọng: “Thế này đi, bởi vì tôi không hiểu lắm về tiệm gạo Vạn Hòa, dù sao mười nghìn đồng đại dương không phải là một con số nhỏ nên tôi phải khảo sát thêm mới quyết định được, không biết ông có tiện không?” EDtroxruerouien che Ông chủ thần thấy Long Hài không từ chối mình thì vui về ra mặt: “Lúc nào đi cũng được!” “Hôm nay tôi còn có chút việc nên để mai đi, tôi sẽ đến thăm hỏi tiệm gạo Vạn Hòa” Long Hà khách khí.


“Được, thế làm phiền cậu rồi” Ông chủ Trần gật đầu.


“Ông chủ Trần khách khí rồi, nếu ông đã tin tưởng tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ dốc hết sức” Long Hà mỉm cười.


“Thảo nào vợ tôi cứ khen cậu mãi” Ông chủ Trần cũng mỉm cười: “Vừa nãy cô Nguyễn cũng luôn miệng nói cậu là người rất đáng tin, xem ra họ nói quả không sai!” Long Hà nghe thế thì hàng lông mày khẽ động.


“Là cô Nguyễn giới thiệu tôi cho ông sao?”


  • Trước
  • Sau