Chương 167 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 167 ĐỤNG PHẢI “NÒNG SÚNG” M ây mù vây quanh người.


Xem ra dạo gần đây, ông Trần khá xui xẻo.


Bà Trần quay lại nói với ông gì đó, sau đấy thì nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, bà cười vẫy tay: “Tích Thời” Nguyễn Tích Thời vội bước đến, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng: “Sao dì lại đến đây?" “Dì đến thăm cháu đó” Bà Trần nói: “Tiện thể đi làm chút việc với chồng dì, đúng lúc cháu cũng ở đây, cháu làm hộ bọn dì đi” “Chú muốn làm gì thế ạ?” Nguyễn Tích Thời nhìn sang ông chủ Trần.


Ông chủ Trần liếc nhìn vợ nhà mình một cái, do dự vài giây mới nói: “Gần đây tiệm gạo đang mở rộng quy mô, thế nên định vay ít tiền” “Vay tiền rất phức tạp, cháu mới học thôi nên chưa biết làm.” Nguyễn Tích Thời hơi ngại ngùng: “Hay là cháu giới thiệu người khác cho chú dì nhé?” Cô vừa nói xong đã nghe thấy tiếng Chương Vi: “Hay là để cháu giúp hai người được không?” Lời Nguyễn Tích Thời định nói mắc ngang họng, quay đầu sang nhìn Chương Vĩ đang bước đến.


Không biết cô ta xuống tầng từ bao giờ, ánh mắt cứ dán chặt trên chiếc áo khoác kiểu tây mới toanh của bà Trần, nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Chào cô chú, cháu là con gái của ông chủ Ngân hàng Hưng Thịnh, cháu tên là Chương Vị, không biết có thế giúp gì cho cô chú?” Nghe thấy là con gái của Chương Trấn Giang, bà Trần nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng: “Khỏi, tôi có người giúp rồi” “Cô nói là em ấy ạ?” Chương Vi liếc sang Nguyễn Tích Thời, mỉm cười: “E là cô chưa biết, em ấy vừa mới đến ngân hàng, còn chưa quen với rất nhiều nghiệp vụ, sợ sẽ lỡ dở thời gian của cô, vẫn là để cháu giúp cô chú cho” Nguyễn Tích Thời chỉ bình tĩnh liếc nhìn cô ta.


Trước đây Chương Vi chưa từng làm việc của ngân hàng, cũng vừa mới lật được vài trang sách, không biết lấy đâu ra dũng khí mà dám múa rìu qua mắt thợ?


Chắc là muốn thể hiện trước mặt Chương Trấn Giang là mình giỏi hơn Nguyễn Tích Thời đây mà!


Nhưng Chương Vi nào hay biết, giờ bà Trần ghét nhất là Chương Trấn Giang.


Dù sao hôm qua họ vừa nói chuyện của Nguyễn Sơ Vận, nhớ lại chuyện trước đây, thế nên họ đang rất đau buồn và phẫn nộ thay cô bạn thân cùng tuổi đã qua đời.


Ngay đúng thời điểm mấu chốt này, Chương Vi đã đụng trúng “nòng súng” của bà Trần.


“Chúng tôi không gấp” Bà Trần nhếch môi, giọng điệu lạnh thấu xương: “Chúng tôi cần một người thành thật, đáng tin giúp, chứ không phải một người mới học được tí đã dựa vào gia thế để mua bản lĩnh” Bà nói không khách khí chút nào.


Mặt Chương Vi cứng đờ.


Bà Trần không thèm nhìn cô ta nữa, lại quay ra dịu dàng nói với Nguyễn Tích Thời: “Vừa nãy cháu muốn giới thiệu ai?” Hai tay Chương Vi siết chặt lại thành nắm đấm.


Cô ta chưa từng đắc tội người này, tại sao người này lại tốt với Nguyễn Tích Thời như thế, nhưng lại có thái độ cọc cằn với cô ta?


“Là anh Long trước đây dì từng nhắc đấy ạ!” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời nhìn về phía Long Hà đang đứng đó không xa, con ngươi hơi lay động: “Giao dịch viên Long là một người lanh lợi, cũng vừa hoàn thành chuyện mà những người khác không thể làm được xong, nhất định sẽ giúp chú dì giải quyết chuyện vay vốn?


“Đúng nhỉ, cậu giao dịch viên Long đấy được phết!” Bà Trần quay sang nói với chồng: “Trước đây lúc em gửi tiết kiệm ở đây, cậu ấy cũng xử lý giúp em, hay là chúng ta đi tìm cậu ấy đi?” “Gửi tiết kiệm với vay vốn đâu giống nhau” Ông chủ Trần có vẻ không tin lắm: “Huống hồ, không phải là trợ lý sẽ phụ trách việc vay vốn sao, cậu ta chỉ là một giao dịch viên thì sao được?” Ông ta nói rồi nhìn sang Chương Vi: “Cô vừa nói cô là con gái của ông chủ Chương à?” Về mặt Chương Vi vẫn còn hơi khó chịu, cô ta khẽ gật đầu, giọng điệu cứng nhắc: “Vâng” “Thế tôi có thể gặp ông chủ luôn không?” Ông chủ Trần hỏi, giọng điệu mang theo chút gấp gáp.


“Được chứ!” Chương Vi đáp lời không chút do dự: “Cô chú đợi chút, cháu đi ngay đây!” Cô ta nói xong thì đắc ý nhìn qua Nguyễn Tích Thời, quay người đi lên tầng tìm Chương Trấn Giang.


“Anh làm gì thế?” Bà Trần hơi bất mãn: “Em đã nói là giao cho Tích Thời rồi mà, sao anh lại giao cho con nhỏ đó làm gì?” “Chỉ cần làm xong chuyện thì giao cho ai chả như nhau!” Dường như ông chủ Trần có hơi sợ vợ nhà mình nên vội giải thích.


“Không giống nhau chút nào nhé, con gái của thằng khốn kiếp đấy, em không muốn con ranh đấy giúp đâu!” Bà Trần “hừ” một tiếng, lại quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời, cháu đi tìm Long Hà đi, cứ nói chú dì muốn cậu ấy giúp.” “Vâng, cháu đi nói với anh ấy ngay” Nguyễn Tích Thời không hề tức giận trước việc ông chủ Trần tìm người khác giúp, vẫn dịu dàng đáp: “Cháu đưa chú dì vào phòng chờ trước nhé, đợi lát nữa cháu sẽ bảo Long Hà đến tìm chú dì” “Cháu đi mau đi, dì biết phòng chờ ở đâu, dì tự đi được rồi.


Dì không muốn gặp cái tên họ Chương đó đâu!” Bà Trần nói rồi kéo ông chủ Trần vào phòng chờ.


Lúc này Nguyễn Tích Thời mới rời đi nhưng cô không đi tìm Long Hà mà là đi lên thẳng tầng hai.


Vừa lên tầng, cô đã nghe thấy Chương Vi đang làm nũng: “Cha, cha đi gặp họ đi mà, họ nói là muốn vay vốn đó, nói không chừng là một khoản lớn đó cha!” “Khoản lớn?” Chương Trấn Giang hỏi: “Họ muốn bao nhiêu tiền?


Muốn vay tín dụng hay thế chấp?” Chương Vi: “...


Con không biết” “Thế người đến vay tên gì?


Đứng tên tài sản gì?” Chương Trấn Giang lại hỏi.


Chương Vi: “7 Thấy hỏi gì Chương Vĩ cũng không biết, Chương Trấn Giang nhíu mày: “Sao con không biết gì hết mà đã làm lỡ dở thời gian của cha, bắt cha đi gặp họ?” “Nhưng mà ông chủ đó nói là muốn gặp cha” Chương Vi cắn môi.


“Người ta nói muốn gặp là cha phải đi gặp à?” Chương Trấn Giang bật cười vì tức: “Ai cũng nói thế, cha đi gặp hết từng người một thì cần những người khác làmgì nữa?” “Gon..” Chương Vì nói không nên lời.


Nguyễn Tích Thời thấy thời gian đã hòm hòm rồi thì mới bước vào: “Cha, hai người đó là ông bà Trần của tiệm gạo Vạn Hòa” Chương Vi vừa nhìn thấy Nguyễn Tích Thời, gương mặt xinh đẹp đã xi cả xuống.


“Tiệm gạo Vạn Hòa?” Chương Trấn Giang ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: “Sao con biết?” “Dì Trần nói ạ.


Dì ấy kể trước đây cũng đến đây gửi tiết kiệm, lúc đó là giao dịch viên Long đã tiếp đón dì ấy, dì ấy rất thích con người anh Long.


Thế nên lần này mới muốn đưa ông chủ Trần đến, nghe nói là vì mở rộng kinh doanh nên mới đến vay vốn.” Nguyễn Tích Thời chậm rãi kế chỉ tiết: “Đúng lúc chị đi đến, chị nói muốn tự mình làm nghiệp vụ cho vay” Nguyễn Tích Thời nói đến đây thì dừng lại, nhìn sang Chương Vi.


Mặt Chương Trấn Giang tối sầm, ông ta nhìn Chương Vị, ánh mắt đã trở nên bất mãn: “Chuyện cho vay không phải học một sớm một chiều là được, lỡ như xảy ra vấn đề gì sẽ hại cả ngân hàng, sao lại xem như trò chơi mà thích đồng ý thì đồng ý thế hả?” Nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Chương Trấn Giang, Chương Vi không khỏi rụt người căng thẳng.


“Nhưng chị đã đồng ý rồi..” Nguyễn Tích Thời lại ngừng lại.


Chương Trấn Giang nhíu mày chặt hơn: “Chắc chắn là chị con không được.


Không phải là họ vừa ý Long Hà hả?


Thế chuyện này giao cho Long Hà đi!” Họ đang nói, đúng lúc có trợ lý đi vào báo cáo, Chương Trấn Giang nói với anh ta: “Đi gọi giao dịch viên Long vào đây” Trợ lý vội xuống tầng gọi Long Hà.


Long Hà đi lên, bước đến trước mặt Chương Trấn Giang.


“Vừa nãy Tích Thời có tiếp khách của tiệm gạo Vạn Hòa, chỉ định muốn cậu xử lý nói là muốn vay vốn” Chương Trấn Giang ngó lơ Chương Vi luôn, chỉ tóm tắt: “Chuyện này giao cho cậu phụ trách đấy” Chương Vi đứng bên cạnh, mặt đã tái xanh vì tức.


Long Hà nghe thế mới nhìn sang Nguyễn Tích Thời.


Nguyễn Tích Thời lại nói: “Cha à, sợ là vẫn không ổn”


  • Trước
  • Sau