Chương 161 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 161 THANH MAI TRÚC MÃ CỦA PHÓ VÂN ĐÌNH guyễn Tích Thời đỏ mặt bước xuống giường, đi đến trước tủ quần áo.


Vừa mở cửa tủ ra, cô đã sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.


Bên trong treo chứa đầy những chiếc sườn xám.


Trắng, xanh lá, xanh dương, đủ màu sắc khiến người ta hoa cả mắt.


Có phải đây là những chiếc sườn xám mang về từ Lĩnh Nam mà Phó Vân Đình nói lần trước không?


Sao lại nhiều đến thế này?


Nguyễn Tích Thời khẽ vuốt ve những chiếc sườn xám.


Mỗi chiếc đều được thêu bằng lụa tơ tằm thật, hoa văn trên áo được thêu tỉnh xảo.


Quả nhiên như lời Phó Vân Đình đã nói, tất cả đều đẹp vô cùng.


Ở phía bên kia tủ treo những chiếc áo khoác mà Nguyễn Tích Thời đã mua cho anh, cùng với vài chiếc áo ngoài màu đen và quân phục.


Sự kết hợp giữa cứng cáp và mềm mại bất ngờ tạo nên một sự hài hòa lạ kỳ.


Nguyễn Tích Thời nhìn mà trong lòng dạt dào cảm xúc.


Cô bỗng nảy sinh một cảm giác về mái ấm, sống mũi chợt cay cay.


Thực ra từ khi còn rất nhỏ, cô đã từng mong ước có một gia đình trọn vẹn như những đứa trẻ khác trong làng.


Nhưng sau khi lớn hơn một chút và nghe mẹ kể về những chuyện đã qua, cô không còn hy vọng nữa.


Vậy mà giờ đây, cô bỗng nhiên lại bắt đầu mong đợi.


Sau khi kết hôn với Phó Vân Đình, gia đình của họ sẽ như thế nào nhỉ?


Chắc chắn sẽ ấm áp và hạnh phúc lắm.


Khóe môi Nguyễn Tích Thời vô thức nở nụ cười.


Cô chọn một chiếc sườn xám màu xanh nước biển, búi nhẹ mái tóc lên.


Ánh sáng chiếu nghiêng qua càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tạo nên một đường nét mê hoặc lòng người.


Cô soi gương, thấy hài lòng mới đẩy cửa bước ra ngoài.


Vừa ra khỏi phòng, cô đã ngửi thấy mùi thơm phức.


Phó Vân Đình đang nấu ăn trong bếp.


Lăntrước/ khi đến biệt thự côn phó Vân Đìnhtcổ chí duc inichdordoisnhindiv hương vị ấy vẫn còn lưu luyến mãi.


Nghe thấy tiếng động phía sau, Phó Vân Đình không quay đầu lại: "Em ngồi xuống đợi một lát, sắp xong rồi.” Nguyễn Tích Thời khẽ dạ một tiếng, bước đến bàn ngồi xuống, vừa vặn đối diện với bóng lưng của Phó Vân Đình trong bếp.


Cô chống cằm nhìn dáng vẻ bận rộn của anh.


Vừa đẹp trai lại còn biết nấu ăn, lại đối xử với cô đặc biệt tốt, sao cô lại may mắn gặp được một người đàn ông như vậy chứ?


Cô thật sự quá hạnh phúc!


Nguyễn Tích Thời nhìn đến ngẩn ngơ, cho đến khi Phó Vân Đình bưng ra một tô mì thơm phức.


Hành lá điểm xuyết cùng trứng chần, thêm một miếng thịt lớn, cộng với những sợi mì mảnh, đủ cả màu sắc, hương thơm và hương vị, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta thèm ăn.


Bụng Nguyễn Tích Thời không kìm được kêu ùng ục.


“Nghĩ em chắc đã đói nên anh không làm gì phức tạp.” Phó Vân Đình đặt một tô nh nh, "Đã rất ngon rồi.” Nguyễn Tích Thời ăn sột soạt, vẫn cố gắng nói chuyện với anh, miệng phồng lên.


Phó Vân Đình nhìn đôi môi long lanh nước của cô mở ra khép lại, cổ họng không khỏi siết chặt.


Anh cúi đầu xuống ăn mì, nước dùng nóng hổi trượt vào miệng, vẫn không bằng ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng anh.


Cuối cùng cũng ăn xong bữa ăn khó khăn này, Phó Vân Đình vừa định nói đưa Nguyễn Tích Thời về thì nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài.


Ánh mắt anh hơi trầm xuống.


Anh và Nguyễn Tích Thời trao đổi ánh nhìn.


Mới xảy ra chuyện xả súng, giờ cả hai đều rất cảnh giác.


“Phó Nhất, ra xem thử.” Phó Vân Đình trầm giọng nói.


Phó Nhất vẫn đứng canh bên cửa sổ, quan sát bên ngoài, vội vàng bước đến cửa.


Chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng “bịch bịch bịch” vang lên bên ngoài, kèm theo giọng nói của một cô gái: "Phó Vân Đình, anh có ở trong đó không?” Nghe thấy giọng nói này, Phó Vân Đình hơi cau mày.


Phó Nhất hơi do dự, cuối cùng vẫn mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.


Dưới ánh nắng, mái tóc nhuộm màu rượu vang của cô gái như được phủ một lớp ánh vàng óng ánh.


Phía sau buộc bằng một chiếc nơ đỏ xinh xắn, hai lọn tóc nghịch ngợm thổi bay bên tai.


Trên người mặc một chiếc váy liền màu rượu vang kiểu mới mua từ trung tâm thương mại, đi đôi giày da trắng nhỏ đang thịnh hành, trông vừa sành điệu lại toát lên vẻ khí chất của một thiên kim nhà giàu.


Phó Nhất: "Cô Cung." Cung Hân Du không thèm nhìn anh ta, thẳng thừng lướt qua chạy về phía Phó Vân Đình trong nhà: "Thật tốt quá, em biết anh ở đây mà!” Nhìn thấy Phó Vân Đình, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, hỏi dồn dập: "Phó Vân Đình, em nghe binh lính nói với cha là anh bị tấn công, anh không sao chứ, có bị thương không?" Cô ta vừa dứt lời đã nhìn thấy băng gạc trên cánh tay Phó Vân Đình, gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng, vừa định đưa tay chạm vào cánh tay anh thì bị một giọng nói mềm mại bên cạnh Phó Vân Đình ngắt lời.


“Nhị gia, đó là ai vậy?" Nghe thấy giọng nói của Nguyễn Tích Thời, cô gái mở to mắt, vừa lúc Phó Vân Đình quay người, cô ta liền nhìn thấy Nguyễn Tích Thời mặc sườn xám bước đến.


Cô ta đã gặp nhiều cô gái xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ như lần này, vừa nhìn thấy một người, trong đầu đã lập tức hiện lên bốn chữ “người đẹp Giang Nam”.


Hơn nữa, người đẹp này lại còn ở trong biệt thự của Phó Vân Đình.


Trước nay, trong biệt thự của Phó Vân Đình chưa từng có phụ nữ nào cả.


Ngay cả cô ta, nhiều lắm cũng chỉ đến đây tìm anh khi có việc, Phó Vân Đình chưa bao giờ cho cô ta vào trong.


Trong lúc cô gái đang sửng sốt, Phó Vân Đình giới thiệu với Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời, đây là con gái của Đốc quân, Cung Hân Du.” Thì ra là con gái của Đốc quân.


Địa vị này đúng là không tầm thường.


Ánh mắt Nguyễn Tích Thời trầm xuống.


Lúc này Cung Hân Du đã hoàn hồn, ánh mắt đảo qua, nói với Nguyễn Tích Thời: "Cô chính là cô Nguyễn mà cha tôi nói phải không?


Ban nãy tôi ra ngoài, vừa về đến nhà đã nghe binh lính báo cáo với cha là hai người bị tấn công, tôi lo lắng cho anh Vân Đình nên đặc biệt đến xem sao.


Anh Vân Đình?


Trong lòng Nguyễn Tích Thời đổ chuông báo động.


Cách gọi thân mật như vậy, không phải cô gái này thích Phó Vân Đình đấy chứ?


Quả nhiên, Cung Hân Du lại quay sang Phó Vân Đình, giọng ngọt đến mức như sắp vắt ra nước: "Còn nhớ hồi nhỏ anh Vân Đình đánh nhau bị thương đều là em chăm sóc anh đó.


Nghĩ lại lúc ấy, chúng ta đều ở cùng một khu, ngày nào cũng ở bên nhau.


Anh Vân Đình luôn chăm sóc em, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, cũng đến lượt em chăm sóc anh Vân Đình rồi.


Giọng nói như thể bị nghẹn trong cổ họng, không chỉ Phó Vân Đình nghe mà cả Nguyễn Tích Thời nghe cũng thấy ớn lạnh.


Cung Hân Du có lẽ vẫn chưa thấy đủ ghê tởm, lại nhìn về phía Nguyễn Tích Thời nói: “Chắc hôm nay cô Nguyễn cũng sợ hãi lắm, tài xế của tôi đang ở ngoài kia, tôi bảo anh ấy đưa cô về nghỉ ngơi nhé, ở đây có tôi lo cho anh Vân Đình là được rồi" Cô ta vừa nói vừa vươn đôi tay ngọc về phía cánh tay Phó Vân Đình, định kéo anh vào nhà.


Song đầu ngón tay còn chưa chạm tới, Nguyễn Tích Thời đã nhanh hơn một bước, khoác tay Phó Vân Đình.


Bàn tay trắng mịn mảnh mai quấn quanh cánh tay Phó Vân Đình, Nguyễn Tích Thời mỉm cười nhìn Cung Hân Du, giọng nói dịu dàng: "Không ngờ hồi nhỏ Nhị gia lại có một cô em gái từng thân thiết như vậy đấy, mà sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến thế?


Cô yên tâm, tuy bây giờ hai người đều đã lớn nhưng đã từng có mối quan hệ này, tôi và Nhị gia vẫn sẽ chăm sóc cho cô như em gái ruột." Nói xong với Cung Hân Du, cô còn ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình, vẻ mặt như đang tìm kiếm sự đồng ý: "Em nói đúng không?" Trong mắt Phó Vân Đình lóe lên một tia ý nghĩa sâu xa, rồi mới khẽ mở môi mỏng: "Em nói gì cũng đúng.” Nguyễn Tích Thời nở nụ cười ngọt ngào.


Cung Hân Du ngơ ngác.


Tình huống này...


Không đúng.


Theo lẽ thường, mấy cô gái khác nghe thấy những lời cô ta nói trước đó thường đều giận sôi lên cơ mà, sao lại còn nói muốn coi cô ta như em gái?


Cô Nguyễn này, có phải đầu óc bị úng nước không vậy?


Cung Hân Du trợn mắt nhìn Nguyễn Tích Thời: "Cô Nguyễn, cô..." Sao cô có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?


Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyễn Tích Thời ngắt lời: "À phải rồi, tôi và Nhị gia đã đính hôn rồi, nếu cô không phiền thì đừng gọi cô Nguyễn xa lạ như vậy nữa, gọi tôi là chị dâu đi." Chị dâu!


Gương mặt xinh đẹp của Cung Hân Du bỗng chốc cứng đờ.


  • Trước
  • Sau