Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 158 BÀ TA ĐANG LỢI DỤNG MÌNH LÁj V ợ sắp cưới?" Đốc quân ngạc nhiên.
Nếu bàn về lĩnh vực quân sự, Đốc quân có thể nói cả buổi không thôi, nhưng về những chuyện lông gà vỏ tỏi thường ngày của vợ con, ông hoàn toàn mù tịt.
Bình thường phu nhân Đốc quân cũng không nhắc đến những chuyện này để khỏi làm phiền ông.
Vì vậy, Đốc quân chẳng hề hay biết chuyện Phó Vân Đình đã có vợ sắp cưới.
Ông bỗng nảy sinh chút tò mò: "Cậu đã có vợ sắp cưới rồi à?
Nào, dẫn tôi đi xem thử, tôi muốn biết cô gái nào có thể cưa đổ được người đàn ông như cậu!” “Chắc ngài đã gặp cô ấy rồi.” Phó Vân Đình khẽ cười: "Mấy ngày trước, cô ấy còn đến khám bệnh cho mẹ ngài đấy.” “Ồ?" Đốc quân ngạc nhiên: "Ý cậu là cô Nguyễn?" Phó Vân Đình gật đầu.
Đốc quân giật mình: "Chẳng trách mẹ cậu lại dẫn cô Nguyễn đến, thì ra cô Nguyễn là vợ sắp cưới của cậu!” Ông vừa nói vừa thở dài: "Nếu biết cô ấy là vợ sắp cưới của cậu sớm thì tôi đã không nghĩ ngờ tài chữa bệnh của cô ấy rồi, khiến mẹ tôi phải chịu đựng thêm Ông không tin tưởng bà Phó.
Vợ ông từng nói, phu nhân Tổng tư lệnh họ Phó trông bên ngoài dịu dàng nhã nhặn đấy nhưng thực chất lại là người chỉ ham cái lợi trước mắt.
Ai mà biết được bà ta dẫn người đến khám bệnh cho mẹ ông rốt cuộc là thật lòng hay chỉ để bày tỏ sự quan tâm của mình trước mặt họ thôi.
Đương nhiên ông không dám mạo hiểm.
Nhưng Phó Vân Đình thì khác, Đốc quân rất tần thưởng anh.
Dù người đàn ông này tàn nhẫn nhưng anh luôn có quy tắc riêng.
Thậm chí, Đốc quân còn cho rằng Phó Vân Đình xuất sắc hơn cả Tổng tư lệnh, tương lai không thể đoán định được.
Vì vậy, nếu là vợ sắp cưới của Phó Vân Đình, ông đương nhiên sẽ tin tưởng hơn nhiều.
Phó Vân Đình lại nói: "Thực ra tôi cũng không ngờ y thuật của Tích Thời lại giỏi đến vậy.
Trước đây, cô ấy chỉ chữa khỏi thói quen hay gặp ác mộng của mẹ tôi.
Lần này cô ấy đến khám cho bà cụ Cung, mẹ tôi cũng không nhắc đến.
Mãi đến lần trước khi tôi đến báo cáo với ngài, tình cờ gặp Tích Thời mới biết." Nghe vậy, ánh mắt Đốc quân tối đi.
Ông là người thông minh, lập tức hiểu ra tất cả.
Bà Phó hoàn toàn không biết y thuật của Nguyễn Tích Thời giỏi đến mức nào.
Việc bà ta dẫn Tích Thời đến khám bệnh cho mẹ ông không phải để chữa khỏi bệnh cho bà cụ, cũng không phải để lấy lòng mà là có mục đích khác.
Mẹ ông và bà Phó không thù không oán, ông và Tổng tư lệnh cũng luôn hòa thuận, khả năng duy nhất là bà ta muốn mượn tay ông để trừ khử Nguyễn Tích Thời.
Nếu mẹ ông uống thuốc của Nguyễn Tích Thời mà chết, chắc chắn ông sẽ tức giận đến mức giết cô.
Bà ta đang lợi dụng mình!
Bà Phó quả thật đã tính toán rất kỹ.
Đốc quân vô cùng tức giận, bà Phó này đúng là ả đàn bà ác độc.
Đồng thời, ông cũng nảy sinh chút thương xót với Nguyễn Tích Thời.
Cô bị tính toán như vậy, nếu y thuật không giỏi, có lẽ giờ đã oan ung mất mạng rồi.
Phó Vân Đình nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt Đốc quân, trong mắt lóe lên một tia sáng nhỏ.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người làm nói: "Lão gia, phu nhân mời ngài qua chỗ cụ chủ một chuyến.” "Được, tôi biết rồi.” Đốc quân thu liễm tâm trạng, nhìn Phó Vân Đình: "Chúng ta qua đó đi” Hai người cùng đi về hướng dãy nhà trong.
Chưa vào đến phòng bà cụ, họ đã nghe thấy tiếng cười vang vọng từ bên trong.
Khi bước vào, chỉ thấy Nguyễn Tích Thời và phu nhân Đốc quân ngồi cạnh nhau, cả hai đang trò chuyện với bà cụ.
Bà cụ Cung cười rất vui vẻ, đã lâu lắm rồi Đốc quân mới thấy mẹ mình thoải mái như vậy.
Khuôn mặt vốn lạnh lùng nghiêm nghị của ông ta nhuốm vẻ dịu dàng: "Mẹ." “Con đến rồi à!" Bà cụ Cung nói, thấy Phó Vân Đình: "Thiếu soái Phó, cháu cũng đến rồi.” “Cháu đến tìm Đốc quân để báo cáo vài việc” Phó Vân Đình rất lễ phép với người lớn tuổi: "Sức khỏe của bà đã khá hơn chưa?” “Khá hơn nhiều rồi, nhờ cô Nguyễn đây.” Bà cụ Cung nhìn Nguyễn Tích Thời đây từ ái, Nguyễn Tích Thời mỉm cười với Phó Vân Đình.
“Mẹ, mẹ còn chưa biết, cô Nguyễn này chính là vợ sắp cưới của Vân Đình đấy!” Đốc quân cười nói.
“Thật không?" Bà cụ Cung ngạc nhiên.
Bà cụ nhìn sang Nguyễn Tích Thời, thấy cô ngượng ngùng gật đầu mới nở nụ cười nói: "Tốt lắm, Thiếu soái Phó là đứa trẻ tốt, cháu cũng vậy, hai đứa rất xứng đôi.” Nguyễn Tích Thời bị nói đến mức đỏ ửng mặt.
Trước đây cô chủ động nhắc đến hôn ước giữa mình và Phó Vân Đình trước mặt ông Tống là vì muốn giảm bớt sự đề phòng của họ đối với mình, đồng thời tránh những nghi ngờ không cần thiết.
Cô không hiểu rõ mối quan hệ giữa Đốc quân và Phó Vân Đình nên không chủ động nói ra.
Không ngờ Vân Đình lại đặc biệt đến thông báo một tiếng với họ.
Anh thật tốt.
Nguyễn Tích Thời e thẹn cúi mặt, khóe mắt vẫn liếc thấy sắc mặt của phu nhân Đốc quân có vẻ không được tốt lắm.
Gó lẽ vì lo lắng về việc cô vừa nhắc đến tình trạng của bà cụ Cung, Nguyễn Tích Thời đứng dậy nháy mắt với phu nhân Đốc quân: "Phu nhân, Đốc quân đã đến rồi, vậy cháu và Thiếu soái Phó xin phép về trước ạ!" Dù cô và Phó Vân Đình có mối quan hệ tốt nhưng dù sao anh cũng là người ngoài đối với phủ Đốc quân, cô vẫn phải tuân thủ đạo đức nghề y không thể tùy tiện tiết lộ chuyện của bệnh nhân, cô muốn kéo anh rời đi.
Phó Vân Đình đọc được ý trong ánh mắt cô, biết điều nói: "Đốc quân, vậy tôi nnphepdoiehihoi is Nghe vậy, Đốc quân nhìn về phía Nguyễn Tích Thời, nghĩ bụng chẳng lẽ bệnh tình của mẹ mình còn vấn đề gì, đành gật đầu: "Hôm khác cùng Vân Đình đến dùng bữa nhé!" "Vâng ạ!" Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Phó Vân Đình và Nguyễn Tích Thời đi rồi, phu nhân Đốc quân mới nói: “Lão gia, cô Nguyễn nói tuy mẹ đã khỏi bệnh nhưng nếu không trị tận gốc, sau này vẫn có nguy cơ tái phát” Nghe xong, Đốc quân nhíu mày: "Vậy làm thế nào mới có thể trị tận gốc?" Ông dừng một lát rồi nói tiếp: "Dù thuốc có đắt đến mấy cũng không sao." “Không cần thuốc men." Phu nhân Đốc quân nhìn về phía bà cụ: "Bệnh tâm lý cần chữa bằng thuốc tâm lý, cô Nguyễn nói do mẹ thường xuyên sầu lo nên tâm trạng mới mất cân bằng, dẫn đến bệnh tật.” "Thường xuyên sầu lo?” Đốc quân sửng sốt.
Ông nhìn mẹ già, thấy giữa đôi lông mày của mẹ mình quả thật hằn vẻ lo âu, bèn khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ mẹ đang lo cho em con sao?" Bà cụ Cung nằm xuống, nhìn ông thở dài yếu ớt: "Trước khi cha con qua đời đã gửi gắm mấy anh em con cho mẹ, dặn mẹ phải dạy dỗ các con nên người.
Giờ các con lớn khôn, đều đã lập gia đình, sự nghiệp thành công, cuộc sống hạnh phúc.
Chỉ có em gái con, từ nhỏ đã ốm yếu, mong mãi mới thấy nó bình an lớn lên, con lại đưa nó đi du học nước ngoài.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, chỉ có mấy lá thư trống rỗng, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy đâu, sao mẹ có thể yên tâm được?
Trăm năm sau làm sao đối mặt với cha các con đây?” “Con đọc thư em gái gửi về nhà rồi." Phu nhân Đốc quân nhẹ nhàng nói: "Em ấy nói đã tìm được người mình thích, người ấy rất tốt, rất quan tâm chăm sóc em ấy, em ấy sống rất hạnh phúc.” Bà cụ Cung cười khẩy: "Hạnh phúc?
Ở nước ngoài có thể hạnh phúc đến mức nào?
Hiện giờ tình hình quân sự không ổn, có thể nổ ra chiến tranh bất cứ lúc nào, ở đây chúng ta còn có thể bảo vệ nó, còn ở nước ngoài, ai bảo vệ người xứ lạ như nó?
Lại còn muốn lấy chồng nước ngoài, không phải muốn chọc tức chết mẹ thì là gì!” Nói đến chỗ kích động, bà cụ Cung không nhịn được ho sù sụ.
Phu nhân Đốc quân vội vàng an ủi bà cụ: "Có lẽ em ấy chỉ mê muội nhất thời, đợi khi nhận ra trong nước tốt hơn chắc chắn sẽ về thôi!
Mẹ phải giữ gìn sức khỏe, nếu không khi em gái về, thấy mẹ vì em ấy mà đổ bệnh sẽ rất tự trách!" “Với tính cách đó của nó mà biết tự trách à?
Không bằng để bà già này đi chết đi còn hơn, may ra còn nhận được hai nén nhang của nó." Bà cụ Cung lắc đầu, vẻ mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt: "Giờ mỗi khi nhắm mắt lại, mẹ đều sợ hãi, sợ tấm ván quan tài của cha các con không giữ nổi nữa.” Đốc quân giúp bà cụ dém góc chăn, trầm giọng nói: "Thôi, mẹ đừng nóng giận nữa.
Hai tháng, trong vòng hai tháng, con nhất định sẽ bắt nó về quỳ trước mặt mẹ." “Hy vọng là vậy.” Bà cụ Cung hừ lạnh, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
ñ Vừa lên xe.
Tấm ngăn vừa hạ xuống.
Tay lớn đã ôm chặt.
Lửa nóng bao trùm.
Quyến luyến khó rời.
Tay nhỏ nhận nhiệm vụ, lén lút hành động.
Tay lớn bám sát theo sau.
Tay nhỏ thất bại, ngậm ngùi quay về.
Bị từ chối liên tiếp nhiều lần, Nguyễn Tích Thời thật sự không thể chịu nổi nữa.
Cô trừng phạt bằng cách cắn mạnh vào môi anh.
Phó Vân Đình đau đớn, đành buông cô ra.
Nhân cơ hội này, tay nhỏ của Nguyễn Tích Thời nhanh chóng tìm được mục tiêu.
"Ưm...” Phó Vân Đình không kìm được rên khẽ.
Nguyễn Tích Thời cười tỉnh nghịch, tay nhỏ vừa định bắt đầu, bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” vang dội, xe cô bị va chạm mạnh!