Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 157 VỢ SẮP CƯỚI CỦA ANH mình cưới Nguyễn Tích Thời.
Mặc dù biết hai chân Phó Minh Tu tàn tật, cơ thể ốm yếu, thậm chí còn không có tham vọng với vị trí Tổng tư lệnh nhưng bà ta vẫn muốn tính toán thay con mình.
P hu nhân Tổng tư lệnh đổi ý, bà ta muốn con trai cả Phó Minh Tu của Nguyễn Tích Thời sẽ là cánh tay đắc lực cho con trai.
Florence là một đất nước tuyệt vời nhưng con trai cả của bà ta ở đó quá lâu rồi, đã đến lúc nên trở về.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, người nghe máy không phải là Phó Minh Tu mà là nhân viên của viện điều dưỡng.
Họ cho biết Phó Minh Tu đã đi giao lưu ở trường học khác, phải mười ngày nửa tháng nữa mới về.
Chuyện này vẫn thường hay xảy ra.
Tuy sức khỏe không tốt nhưng Phó Minh Tu rất thông minh.
Vì không thể đến trường như người bình thường, anh ta đã tự học và đỗ vào trường đại học tốt nhất Florence, thường xuyên được cử đi giao lưu với các trường khác với tư cách là sinh viên xuất sắc.
Phó Minh Tu là niềm tự hào của bà ta.
Không được nghe giọng con trai, phu nhân Tổng tư lệnh lại hơi thất vọng.
Xem ra phải đợi một thời gian nữa mới có thể nói chuyện này với Phó Minh Tu được.
Con trai cả của bà ta vốn rất hiếu thuận, chắc chắn sẽ đồng ý thôi.
ñ Chiều thứ Sáu tan học, Nguyễn Tích Thời nói với Phó Vân Đình rằng thứ Bảy cô sẽ đi tái khám cho bà cụ Cung.
Sáng hôm sau, cô đã thấy xe của Phó Vân Đình đậu bên ngoài dinh thự họ Chương.
Cửa xe vừa mở, cô như một cánh bướm sà vào lòng Phó Vân Đình: "Sao anh lại đến đây?" Phó Vân Đình ôm chặt lấy cô.
Thân hình nhỏ nhắn của cô chìm khuất trong chiếc áo khoác của Phó Vân Đình, trông hệt như gấu túi bám vào thân cây.
Có vẻ như Phó Vân Đình rất thích tư thế này, anh khẽ cười: "Không phải em nói hôm nay sẽ đến phủ Đốc quân à?
Anh cũng có việc cần báo cáo với Đốc quân nên tiện đường đến đón em luôn.” “Việc gì vậy?
Có phải về mấy con rối lần trước không?” Nguyễn Tích Thời tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.
Phó Vân Đình gật đầu: "Mấy người được đưa đến bệnh viện đã tỉnh lại rồi.” “Tỉnh rồi ư?" Nguyễn Tích Thời bật dậy: "Họ nói gì?
Có nhìn thấy kẻ xấu đứng sau không?” Thấy cô hăng hái như vậy, Phó Vân Đình chợt buồn cười: "Sao em lại nóng lòng hơn cả anh vậy?" Tất nhiên là cô sốt ruột rồi, không chỉ cô mà Tế Tế cũng rất sốt ruột.
Nó không dám xuất hiện, chỉ liên tục hét trong đầu cô: "Mau hỏi tên này xem kẻ kia ở đâu, chúng ta lập tức xông qua hút sạch gã!” Giọng điệu nghe giống hệt phản diện trong tiểu thuyết võ hiệp.
Nguyễn Tích Thời sửa lại lời nó, chúng ta chỉ đang thay trời hành đạo thôi, vừa liếm đôi môi hồng nhạt nói: "Dù sao đối phương cũng làm bị thương nhiều người như vậy, nếu bắt được thì tốt quá!” “Không đơn giản như vậy đâu." Phó Vân Đình nói: "Họ kể hoàn toàn không nhìn thấy kẻ đó trông như thế nào, chỉ nhớ đang đi trên đường bình thường thì đột nhiên mất ý thức, khi tỉnh lại đã ở trong bệnh viện rồi.” “Vậy tức là không có manh mối gì hả?” Nguyễn Tích Thời chán nản cúi đầu.
“Cũng không hẳn.” Phó Vân Đình vừa dứt lời thì thấy Nguyễn Tích Thời lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn anh đầy kỳ vọng: "Tuy họ không nhìn thấy kẻ đó nhưng sau khi điều tra, phát hiện ra tất cả họ đều nhận được một tấm bùa hộ mệnh ở ven đường.” “Bùa hộ mệnh?" Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên: "Trông như thế nào?” “Như thế này." Phó Vân Đình lấy từ trong ngực ra một lá bùa cho cô xem.
Nguyễn Tích Thời lật qua lật lại, không thấy có gì khác thường, trên đó cũng không có linh lực, chỉ là thứ đồ chơi lừa gạt người ta thôi, chẳng có công dụng 8L "Ai thả vậy?" Nguyễn Tích Thời hỏi.
“Vẫn đang điều tra, song đã có một số manh mối rồi.” Phó Vân Đình nói: "Theo miêu tả của họ, là một nữ sinh thả, trên mấy con đường gần trường nữ sinh Minh Đức.” "Trường nữ sinh Minh Đức?" Nguyễn Tích Thời ngạc nhiên: "Là học sinh trường em?" “Có thể." Phó Vân Đình không vội kết luận: "Cũng có thể là giả dạng học sinh." "Vậy đối phương trông như thế nào?" Nguyễn Tích Thời hỏi: "Em ở trong trường tiện hơn, có thế tìm thử, biết đâu lại tìm được đấy!" “Về cơ bản thì miêu tả của họ giống nhau, nói nữ sinh đó có vóc dáng thấp bé, đặc điểm nổi bật nhất là trên mặt có nhiều nốt rỗ." Phó Vân Đình nói.
Thấp bé, mặt rỗ.
Trong đầu Nguyễn Tích Thời bỗng hiện lên một gương mặt.
Chẳng phải cô gái từng nhốt cô trong nhà vệ sinh trước đây rất phù hợp với đặc điểm này à?
“Đang nghĩ gì vậy?" Thấy cô nhìn chằm chằm xuống chân mình, Phó Vân Đình hỏi.
Nguyễn Tích Thời sực tỉnh: "Không có gì, chỉ là em nhớ ra trước đây từng gặp một bạn học hơi giống với mô tả của anh ở trường.
Tuy nhiên trên người cô ta hông c2 kh khôn biếc có phẩn la cô tay không "Cô ta tên gì?" “Em không biết” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: "Để em về trường hỏi thử xem.” Ánh mắt Phó Vân Đình trầm xuống: "Hỏi được thì nói cho anh biết, đừng tự ý hành động” “Em biết rồi.” Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn đáp, thấy ánh mắt nghi ngờ của Phó Vân Đình, cô không nhịn được cong khóe môi: "Nhị gia, anh lo lắng cho em đến vậy sao?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc không yên tâm của Phó Vân Đình, cô không nhịn được ghé lại gần hôn nhẹ lên má anh.
Ngửi thấy hương thơm gần kề, cảm nhận được độ ẩm thoáng qua trên má, Phó Vân Đình đưa tay sờ má: "Cái gì đây?" Con ngươi linh động của Nguyễn Tích Thời đảo một vòng: "Đây là phần thưởng vì anh lo lắng cho em đó!” Phó Vân Đình bật cười thành tiếng.
Cô nhóc này, lúc nào cũng tìm được lý do.
Anh không nhịn được giữ chặt cô bé đáng yêu, thuận tay mở tấm ngăn lên, hôn mạnh lên môi cô.
Không ngờ vừa chạm môi đã bị cô đẩy ra.
Phó Vân Đình chưa hôn đã, giọng khàn đặc: "Sao vậy?” “Lát nữa chúng ta còn phải đến phủ Đốc quân." Nguyễn Tích Thời giơ tay che môi: "Không thể hôn nữa!” Ánh mắt Phó Vân Đình sâu thắm: "Đến phủ Đốc quân thì liên quan gì đến việc anh hôn em?” “Lần trước anh hôn em đến sưng môi luôn đó." Nguyễn Tích Thời nói lí nhí.
Nếu cô đi cùng Phó Vân Đình vào phủ Đốc quân, mọi người thấy môi cô sưng lên chắc chắn sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.
Ngại lắm!
Lúc này Phó Vân Đình mới hiểu ra, anh không nhịn được bật cười.
Không ngờ bình thường cô nhóc gan to là thế mà vẫn có lúc biết ngượng.
Anh nhìn Nguyễn Tích Thời đầy hứng thú, nhìn đến khi gương mặt nhỏ của cô ửng hồng lên mới buông tay ôm eo cô ra, ngồi về vị trí cũ, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, vậy đợi về rồi tính sau nhé.” Về rồi tính cái gì?
Hôn hả?
Sao người này hôn mà còn đặt lịch trước thế!
Nguyễn Tích Thời ôm gương mặt đỏ bừng, kiềm chế trái tim đang đập thình thịch, mở cửa sổ xe quay đầu hóng gió.
Đến khi xe dừng lại trước phủ Đốc quân, gương mặt nhỏ của cô đã hạ nhiệt.
Cô cùng Phó Vân Đình xuống xe.
Thậm chí không cần thông báo, anh vừa đến, binh lính đã tự giác dẫn anh vào.
Phó Vân Đình đi gặp Đốc quân, còn Nguyễn Tích Thời thì đi gặp bà cụ Cung.
Đốc quân đang xử lý công việc trong phòng sách, nghe thông báo ngẩng đầu lên, thấy Phó Vân Đình đã sải đôi chân dài bước vào.
“Có tiến triển gì rồi à?" Đốc quân hỏi.
"Vâng." Phó Vân Đình kể lại sự việc một lượt.
Đốc quân hài lòng gật đầu: "Làm tốt lắm, tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra kẻ đó!” Sắc mặt ông trông có vẻ tốt hơn mấy ngày trước rất nhiều, bệnh tình của bà cụ Cung chuyển biến tốt đã khiến lòng ông nhẹ nhõm hẳn.
Đốc quân vừa nói vừa đưa cho Phó Vân Đình một tờ giấy in trong tệp hồ sơ: “Cậu xem cái này đi, điện báo từ phía bắc.” Phó Vân Đình nhìn qua tờ giấy, đọc nội dung trên đó, khẽ nhíu mày: "Tình hình chiến sự ở phía bắc căng thẳng đến vậy rồi à?" “Hơn nữa, gần đây có không ít thế lực thù địch từ phía bắc đi đường thủy xâm nhập vào thành Vân." Đốc quân trầm giọng nói: "Cậu là một trong những mục tiêu của họ, gần đây phải cẩn thận.” Phó Vân Đình gật đầu: "Tôi biết rồi.” Đốc quân đứng dậy, bước đến trước mặt anh, vỗ vai anh: "Nhất định phải bảo vệ tốt bản thân.” Ông ta dừng một lát rồi nói tiếp: "Được rồi, không nói những chuyện không vui này nữa.
Hôm nay là thứ bảy, phía Phủ Quân chính hẳn không có việc gì đâu, đã đến rồi thì ở lại ăn cơm luôn đi” "Vậy phải hỏi xem người kia có thời gian không đã.” Phó Vân Đình nói.
“Người kia?" Đốc quân ngẩn ra: "Cậu còn dẫn theo người khác À?" "Vâng." Phó Vân Đình đáp: "Là vợ sắp cưới của tôi.”