Chương 150 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 150 PHỦ ĐỐC QUÂN guyễn Tích Thời nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn cha, con sẽ học thật tốt." "Ừ: Chương Trấn Giang rất hài lòng với thái độ của cô.


Ông ta cũng không có nhiều thời gian nên buông đũa xuống: "Anh đi tới ngân hàng trước.” Chương Trấn Giang nhìn Nguyễn Tích Thời, hiếm khi để lộ vẻ hiền từ của người cha: "Tiện thể cha đưa con tới trường luôn.” Nguyễn Tích Thời khẽ lắc đầu, gương mặt đỏ lên: "Thiếu soái vừa lúc đi qua bên này nên tiện đường đưa con đi luôn.” “Thiếu soái?" Chương Trấn Giang sửng sốt rồi cười ha ha: "Tốt, đúng là con gái ngoan của Chương Trấn Giang này.” Nụ cười trên mặt ông ta càng đậm, đầu cũng không còn quá khó chịu: "Con phải ở bên Thiếu soái cho tốt” Nói xong ông ta tươi cười rời đi.


Nguyễn Tích Thời nhìn Chương Trấn Giang rời đi thì cũng trở lại vẻ mặt bình tĩnh.


Cô quay đầu nhìn dì Tân: "Cảm ơn.” npYicizz chi púp hi mà thôi I3 Tôn cười hhữ nổi Nguyễn Tích Thời không khách sáo, chỉ cụp mi mắt, ăn miếng bánh cuối cùng nh ng Pgih Dì Tân cũng trở về phòng.


Vừa đóng cửa, Xuân Hạnh đã hỏi ngay: "Vừa rồi phu nhân cố ý giúp cô hai phải không?


Cô hai muốn vào ngân hàng à?” Dì Tân ngồi xuống trước bàn, Xuân Hạnh lập tức rót một chén trà nhài nóng đưa cho bà ta.


Khói trà che hai mắt bà ta, dì Tân nói: "Không sai." “Nhưng tại sao chứ, chẳng lẽ cô hai muốn kinh doanh?" Xuân Hạnh thấy khó hiểu, tuy hiện tại có phụ nữ đi làm nhưng rất ít người làm buôn bán.


Hơn nữa cô hai là người rất trong sáng, tinh tế, không liên quan gì tới mùi tiền.


“Cô quên rồi sao, họ của cô ấy là gì, ngân hàng này vốn là của ai." Dì Tần thản nhiên nói.


Xuân Hạnh sửng sốt, khi phản ứng lại thì che miệng: "Ý phu nhân là?" Cô ta hơi dừng lại rồi nhíu mày: "Nhưng nếu ngân hàng này rơi vào tay cô hai thật, chẳng phải lão gia sẽ mất hết, vậy phu nhân...” “Cô cho rằng Chương Trấn Giang thật sự đáng tin à?" Dì Tân cười giễu, đặt chén trà xuống, cúi đầu xoa bụng mình: "Dù sao đứa bé này cũng là giả, hiện tại Chương Trấn Giang cũng chẳng thể cho tôi một đứa con." Bà ta thản nhiên nói: "Tôi thấy Nguyễn Tích Thời không phải người ác độc, chỉ cần tôi không đối đầu với cô ấy thì cô ấy sẽ chừa đường lui cho tôi.” Xuân Hạnh đi theo dì Tân nhiều năm biết được nỗi khổ của bà ta, cũng biết bà ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi, nên không nói gì nữa.


lã Tối thứ Sáu, Nguyễn Tích Thời nhận được điện thoại của phu nhân Tổng tư lệnh nói là mai cô hãy sang phủ Đốc quân.


Nguyễn Tích Thời không nói cho Chương Trấn Giang biết việc mình sẽ tới phủ Đốc quân, chỉ nói thứ bảy phải đi gặp phu nhân Tổng tư lệnh khiến Chương Trấn Giang vô cùng vui vẻ.


Ông ta cảm thấy mình việc mình trở thành thông gia của Tổng tư lệnh lại gần hơn.


Sáng thứ Bảy, xe của phủ Tổng tư lệnh lái đến trước cổng biệt thự nhà họ Chương, phu nhân Tổng tư lệnh đón cô cùng tới phủ Đốc quân.


Trên đường, phu nhân Tổng tư lệnh bắt đầu nói về chứng bệnh lạ của mẹ Đốc quân: "Thật ra thì nghe cũng không phải bệnh nặng gì.” Bà ta nói: “Chỉ là luôn nói đau dạ dày nên ăn không vào, ngủ cũng không yên, đã tìm vài bác sĩ Tây y lẫn Đông y tới, đều nói là do dạ dày có vấn đề.


Nhưng đừng nói tới Đông y, trước đó bác sĩ Tây y đã cắm cho bà ấy cái ống gì đấy từ miệng vào, phía trên đó có cái gương, đâm tới nỗi bà ấy nôn hết đồ ăn ra ngoài nhưng vẫn chẳng tìm ra vấn đề gì.


Nói đến đây, phu nhân Tổng tư lệnh cũng thấy hơi buồn nôn.


Bà ta lấy khăn lau miệng rồi nhìn Nguyễn Tích Thời, nói qua loa: "Cháu biết cách dưỡng sinh, có thể kê cho bà cụ một số bài thuốc bồi bổ sức khỏe, nói không chừng có thể giải quyết được.” “Cháu sẽ cố hết sức.” Nguyễn Tích Thời cười xấu hổ.


Nghe thấy cô đồng ý, mắt phu nhân Tổng tư lệnh lóe lên.


Một tiếng sau, ô tô đến phủ Đốc quân.


Phủ Đốc quân còn hoành tráng hơn phủ Tổng tư lệnh, có một toán lính canh cửa, nghe thấy là phu nhân Tổng tư lệnh tới thì có người dẫn họ vào trong.


Cả đường đi Nguyễn Tích Thời thấy sắc mặt người ở trong phủ rất nặng nề, không khí cả phủ Đốc quân đều trầm lặng, thậm chí ngay cả người làm cũng không dám nói chuyện lớn tiếng.


Đợi vào trong, họ gặp được bà cụ Cung - mẹ của Đốc quân Cung Hoằng Nghiệp, Nguyễn Tích Thời mới biết vì sao không khí trong phủ lại vậy.


Cả người bà cụ Cung tiều tụy, hai má lõm xuống, tròng trắng mắt chiếm hơn nữa, đã dần trở nên đục ngầu, nhìn có vẻ đã gần đất xa trời.


Nhưng bà cụ vẫn có phản ứng, thấy phu nhân Tổng tư lệnh tới thì yếu ớt lên tiếng: "Bích Cầm, cháu tới rồi à.” Phu nhân Tổng tư lệnh thường tới phủ Đốc quân, thứ nhất hai nhà quen biết đã lâu, thứ hai bà ta cũng được xem là bạn tốt của phu nhân Đốc quân.


Mối quan hệ giữa phụ nữ đều liên quan tới lợi ích của cánh đàn ông.


"Cháu đến thăm bác.” Phu nhân Tổng tư lệnh dẫn Nguyễn Tích Thời đi tới — Bà cụ Cung hơi gật đầu, định nói gì nhưng sắc mặt biến đổi, vội giơ tay lên.


Phu nhân Đốc quân nhanh tay lẹ mắt, lập tức lấy khăn tay bên cạnh đưa đến miệng bà cụ, bà cụ cúi đầu ho vài cái, mặt vặn vẹo rồi mới thở gấp nằm lại.


Động tác tay của phu nhân Đốc quân rất nhanh, bà ấy đặt khăn về lại chỗ cũ nhưng phu nhân Tổng tư lệnh và Nguyễn Tích Thời vẫn nhìn thấy trên khăn toàn máu.


Phu nhân Tổng tư lệnh cảm thấy may mắn vì mình tới đúng lúc rồi.


Nhìn bộ dáng của bà cụ Cung có lẽ chẳng chống đỡ được mấy ngày, may mà giờ còn thể nói được, chứ thêm vài nghe e rằng người không chống đỡ được, kế hoạch của bà ta cũng chẳng thể sử dụng.


Nguyễn Tích Thời nhìn bà cụ Cung.


Trước nghe phu nhân Tổng tư lệnh nói bệnh của bà cụ Cung không có vấn đề gì lớn, cả Đông y và Tây y đều không tìm ra, thật ra người sáng suốt vừa nhìn đã biết chuyện chẳng phải vậy.


Còn việc vì sao bà ta nói vậy thì trong lòng Nguyễn Tích Thời đã có dự đoán.


Cô biết phu nhân Tổng tư lệnh định làm gì.


Phu nhân Tổng tư lệnh muốn cô chữa cho bà cụ Cung, dù y thuật của cô có tốt tới đâu, bà ta cho rằng cô cũng chẳng thể cứu một người hấp hối sắp chết.


Người đã chết dù có lý cũng không cãi được.


Phu nhân Đốc quân nói với phu nhân Tổng tư lệnh: "Em có lòng rồi, mẹ thấy em tới cũng rất mừng.” "Sao bệnh của bà cụ lại nghiêm trọng ” Vẻ mặt phu nhân Tổng tư lệnh đầy lo lắng: "Không phải trước đó bác sĩ nói chỉ là bệnh về dạ dày sao, em còn đặc trecsnch Tho 0 0h ch ch 2 bà cu vờ hài thuốc dương 5 22/037 Phu nhân Đốc quân nghi ngờ hỏi: "Tích Thời?”


  • Trước
  • Sau