Chương 141 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 141 NGÀY MAI CÒN MUỐN NỮA KHÔNG?


guyễn Tích Thời giật thót.


Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Phó Vân Đình, suýt thì nói ra chuyện chú Âm Huyết.


Nhưng lời đến bên môi, cô lại nuốt trở về.


Còn chưa chắc có luyện thành công bùa cường dương không, không nên làm anh lo lắng.


Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, chớp mắt nhìn anh: “Không phải em nói rồi sao, em phải tu luyện nhanh để bảo vệ anh đó” Phó Vân Đình nhìn đôi mắt trong veo của cô, con ngươi phản chiếu lại bóng đêm sâu thẳm ngoài u cửa, lúc này anh mới ôm chặt lấy cô, thấp giọng: “Chỉ cần em sống tốt thì đó đã là sự bảo vệ lớn nhất với anh rồi” Giọng của anh trong màn đêm cứ như màu đen nồng đậm không thể hòa tan, khiến Nguyễn Tích Thời đỏ mặt, tim đập dồn dập.


Cả người cô vẫn cuộn tròn trong vòng tay Phó Vân Đình, rõ ràng là âm khí vẫn còn chưa chuyển hóa hết nên cơ thể vẫn lạnh buốt, tuy nhiên nhờ vòng tay này mà cô cảm nhận được một tia ấm áp.


Cô không khỏi rúc thêm vào trong lòng Phó Vân Đình.


Chiếc đầu nhỏ của cô dán chặt lên ngực Phó Vân Đình, trái tim vốn phải chật vật lắm mới bình tĩnh lại của anh giờ đây đã bị cô khơi gợi thêm lần nữa.


Nhưng mà ngọn lửa này và ngọn lửa hồi nãy khi lo lắng cho cô không hề giống nhau.


Phó Vân Đình vốn là ôm lấy cô, còn thấy cô lạnh, giờ thì cảm thấy cơ thể mình nóng bừng lên.


Anh cúi đầu nhưng chỉ thấy chiếc đầu đang rúc trong lòng mình, còn có hơi thở đang phẳng phất ngoài áo anh.


Trước giờ anh không hề sợ lạnh nên bên trong mặc rất mỏng.


Hơi thở Phó Vân Đình trở nên nặng nề.


Nhưng cô nhóc này lại không tự giác chút nào, chắc là thấy chửa đủ ấm nên vòng tay qua ôm lấy eo anh, gương mặt áp sát lên cơ bụng anh.


“Ấm ghê!” Cô nhóc còn hài lòng thốt lên.


Ánh mắt Phó Vân Đình thì đã tối sầm.


Anh rất muốn lật cô nhóc này lại, đánh mông cô mấy cái.


Tuy nhiên, khi nghĩ đến đôi chân lảo đảo của cô, Phó Vân Đình đành đè nén suy nghĩ đó xuống.


Anh đau khổ nhẫn nhịn, còn toàn bộ sức chú ý của Nguyễn Tích Thời lại đặt trên cơ bụng anh.


Nghĩ đến lần trước nhìn thấy, Nguyễn Tích Thời lại vô thức nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ nhắn ấn lên cơ bụng anh.


Người đàn ông của mình có sức hấp dẫn thật đấy.


Muốn xem ghê...


Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp thực hiện suy nghĩ đó, bàn tay nhỏ nhắn đã bị ho Cô bất giác ngẩng đầu lên, trước mắt lại là một mảng tối.


Phó Vân Đình kéo chiếc áo khoác trên người cô, đắp lên hai người, chắn tầm nhìn lại rồi cúi đầu xuống, sau đó mạnh mẽ khóa môi cô.


Nguyễn Tích Thời nhắm nghiền hai mắt.


Xung quanh cô toàn là mùi hương thanh mát trên áo anh.


Nguyễn Tích Thời cảm nhận được tim mình đang đập rất nhanh.


Anh như đang trừng phạt cô, cắn nhẹ môi cô, sau đó lại hôn sâu hơn.


Nguyễn Tích Thời bị hôn đến nỗi hơi thở trở nên gấp gáp, lòng bàn tay cũng đổ.


mồnhôi.


Đến khi xe chậm rãi dừng lại, Phó Vân Đình mới thả môi cô ra, ngồi thẳng nhìn ra cửa sổ: “Đến rồi.” Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp hoàn hồn, cả người cô bị trùm trong chiếc áo khoác, không biết là do bị hôn hay do nóng mà gương mặt cô đã đỏ lựng.


Cô kéo chặt chiếc áo khoác, điều chỉnh hô hấp lại rồi mới nhận ra xe đã dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Chương.


Giờ cô đã đổ mồ hôi nhễ nhại, không thấy lạnh chút nào nữa.


Cô trả chiếc áo khoác lại cho Phó Vân Đình, nhỏ nhẹ nói: “Thế em về trước li Phó Vân Đình nhìn gương mặt đỏ ứng của cô, thấy cô vươn tay ra định mở cửa thì đột nhiên hỏi: “Ngày mai muốn nữa không?” Nguyễn Tích Thời trợn mắt.


“Còn, còn muốn cái gì?” Nguyễn Tích Thời lắp bắp hỏi, ánh mắt không khỏi dừng lại trên đôi môi mỏng của Phó Vân Đình.


Đôi môi Phó Vân Đình khẽ động: “Anh là hỏi, ngày mai còn muốn đi bắt ma nữa không?” Nguyễn Tích Thời: “.” Cô phản ứng lại, đối diện với ánh mắt thoáng nét cười của Phó Vân Đình, mặt cô còn đỏ hơn nữa, kéo mạnh cửa xe: “Em đi đây” Nói xong, cô bỏ chạy hệt như một chú thỏ con, thoáng cái đã chạy vào trong biệt thự nhà họ Chương.


Phó Vân Đình nhìn theo bóng lưng cô, phát ra tiếng cười khe khẽ.


Nguyễn Tích Thời chạy như bay vào phòng, mặt càng ngày càng nóng hơn.


Cô ngồi xuống giường, nhẹ nhàng sờ lên mặt.


Là anh tự nói không rõ ràng, làm người ta hiểu nhầm chứ không phải do cô nghĩ linh tĩnh đâu.


Nguyễn Tích Thời hít một hơi thật sâu, vội nhắm mắt lại, mãi một lúc sau mới khiến tâm trí mình trống rỗng, bắt đầu bước vào tu luyện.


Cô chuyển hóa tất cả những âm khí hút được ở bãi tha ma thành linh lực,linh lực của cô dồi dào hơn bao giờ hết.


Nguyễn Tích Thời không dám dùng nhiều linh lực để thử, chỉ đành thầm cầu nguyện mình có thể vẽ được bùa cường dương trong đêm Trung thu.


Lúc này, ở bãi tha ma, Chương Đình đang bước từ trong ra.


Quần áo cô ta lem nhem bụi đất, còn bốc ra mùi hôi thối khiến cô ta muốn ói mấy lần.


Cô ta đứng giữa gió lạnh, nhớ đến cảnh vừa nãy Nguyễn Tích Thời được Phó Vân Đình dịu dàng ôm trong lòng, trong đôi mắt chợt ngập tràn sự hận thù.


Quả nhiên là Nguyễn Tích Thời đang tu luyện tà thuật.


Cô ta siết chặt hai tay, mãi một lúc sau mới quay người rời đi.


lã Mấy ngày sau, Nguyễn Tích Thời quanh quẩn trong biệt thự nhà họ Chương, đến trường xong lại đến bãi tha ma, còn phải hẹn hò với Phó Vân Đình, yêu đương các kiểu nữa, chẳng mấy chốc đã đến tiệc Trung thu ở phủ Tổng tư lệnh.


Trước khi xuất phát, Nguyễn Tích Thời còn cố ý đi qua phòng Chương Trấn Giang.


Mấy hôm nay, Chương Trấn Giang không ra khỏi cửa được mấy lần, cho dù ra thì cũng về rất sớm, ngược lại một ngày uống mấy bát thuốc, không hề giảm thuốc, cả phòng đều nồng nặc mùi thuốc.


Nguyễn Tích Thời vừa bước vào đã thấy Chương Trấn Giang với gương mặt tối sầm ngồi trên giường, dưới mắt là hai quầng thâm to đùng, có thể thấy là ban đêm không được ngủ ngon.


Nghe thấy Nguyễn Tích Thời nói muốn đến phủ Tổng tư lệnh tham gia tiệc trung thu, Chương Trấn Giang mới nhớ ra trước đây người hầu có nói chuyện này với ông ta nên ông ta cố nặn ra một nụ cười: “Đấy là Tổng tư lệnh cho con thể diện, cũng coi như là sự thừa nhận và khẳng định đối với con, con phải biểu hiện cho tốt” “Con biết rồi” Nguyễn Tích Thời khẽ đáp.


Chương Trấn Giang thấy cô con gái ngoan ngoãn như vậy thì cản than vì không ngờ cuối cùng Nguyễn Tích Thời lại là người khiến ông ta hài lòng nhất, còn giúp ông ta nở mày nở mặt.


Ông ta lại nghĩ đến Liễu Tương Tương và Chương Đình, là tại họ hại ông ta ra nông nỗi này.


Nghĩ vậy, sự tức giận trong lòng lại dâng lên, ông ta khoát tay: “Con mau đi đi, đúng rồi, bảo tài xế đưa con đi” “Vâng ạ!” Nguyễn Tích Thời liếc qua mặt ông ta, thấy vẻ ốm yếu và tuyệt vọng đó thì mới quay người rời đi.


Giây phút đóng cửa lại, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, đôi mắt ánh lên vẻ giảo hoạt như bồ ly.


Hừ, muốn chữa khỏi cái “bệnh” của Chương Trấn Giang á, không đời nào!


Nguyễn Tích Thời bước nhanh xuống tầng.


Tài xế đưa cô đến phủ Tổng tư lệnh.


Hôm nay phủ Tổng tư lệnh rất đông vui.


Mặc dù nói là tiệc gia đình nhưng bày trí trong phủ cũng rất được chú trọng, ngoài cửa đã giăng đèn kết hoa, mấy chiếc đèn lồng đỏ đã được treo lên.


Nguyễn Tích Thời đưa thiệp mời cho lính mở cửa xe, binh lính nhường đường cho cô, cô đang định bước vào thì nghe thấy có tiếng xe hơi ở sau lưng.


  • Trước
  • Sau