Chương 135 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 135 GIÚP ANH THỬ LẠ] H ôm nay chẳng có linh hồn nào ngon cả” Tế Tế cũng phát hiện ra.


Nó chỉ liếc nhìn những linh hồn trắng kia.


Nó rất kén ăn, chỉ thích ăn những thứ âm khí nặng, mấy linh hồn trắng này không giúp nó tăng thêm tu vi mà ăn cũng chẳng ngon, ngược lại còn hao phí linh lực đi bắt nó, thực sự là mất nhiều hơn được.


Nó ghét bỏ nhìn mấy linh hồn trắng, nói với Nguyễn Tích Thời: “Cô dùng bùa bắt ma tìm xem” Nguyễn Tích Thời lấy ra mấy tờ bùa bắt ma, đi dạo quanh phố một vòng, đi khắp ngõ ngách nhưng chỉ bắt được vài con cá lọt lưới.


Tuy nhiên chúng chỉ là mấy linh hồn nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa, đối với Nguyễn Tích Thời mà nói thì phải nói là ăn không dính răng.


“Tôi thấy là cô tìm sai chỗ rồi” Tế Tể cất giọng non nớt, nhưng nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Nơi này không phải chiến trường, không có nhiều người chết, làm gì mà có nhiều âm hồn.


Cô phải đi đến chỗ có nhiều người chết, âm khí nhiều mà tìm.” Chỗ nhiều người chết, âm khí nhiều...


Nguyễn Tích Thời suy tư, đột nhiên hai mắt sáng rực.


Cô ngó trái ngó phải, tìm khu tho E0 Gv ö co dường phí bên nh Cô nhớ là trước đây Phó Vân Đình có nói, đi đi hết con đường hoa này là nơi mà chuyện chú con rối xảy ra.


Nếu may mắn, nói không chừng cô có thể tìm được vài con rối, đúng lúc kiểm tra chuyện con rối rồi xử lý chúng luôn.


Nguyễn Tích Thời thầm nghĩ vậy, chân thì đã đến nơi xảy ra vụ án gần nhất.


Khác với dự đoán, con đường này sạch bong, không hề có vết tích gì.


“Nơi này có âm hồn gì đâu!” Tế Tế còn tưởng có chuyện gì vui lắm, thế nên thất vọng lắc đầu: “Còn có nơi nào khác không?” “Chúng ta đi sang con đường bên phải xem” Nguyễn Tích Thời đi qua ngõ nhỏ, Tế vào con đường bên phải.


Con đường này cũng sạch bong, không có chút bết tích nào.


Chẳng lẽ người đó chuyển đi rồi?


Nguyễn Tích Thời đi một vòng nhưng đều không thấy có manh mối gì có ích, chỉ đành quay về, định đi chỗ khác tìm.


Vừa đi ra khỏi con đường kia, Nguyễn Tích Thời nhìn thấy một bóng người quen thuộc, hai mắt cô sáng rỡ, chạy bước nhỏ về phía đó: “Nhị gia!” Phó Vân Đình thấy cô nhóc đang chạy về phía mình thì ánh mắt thoáng ý cười, thấy cô thở dốc đứng trước mặt mình, gương mặt nhỏ đã lấm tấm mồ hôi.


Anh vươn tay ra lau mồ hôi trên mặt cô, tiện tay cầm lấy chiếc túi to trong tay cô: “Gấp thế làm gì, anh có chạy đi mất đâu.” Anh nói rồi thấy cô mặc đồ mới, chiếc váy màu vàng tơ khiến gương mặt cô càng trắng nõn, xinh đẹp hơn.


Cô rất ít khi mặc đồ có màu sặc sỡ, không ngờ cô mặc lại đẹp đến thế.


“Em sợ anh không nhìn thấy em đó” Hai mắt Nguyễn Tích Thời lấp lánh chói lòa, nếu không phải đang ở nơi đông người, chắc chắn cô sẽ xông thẳng về phía anh: “Anh đến đây cũng để điều tra chuyện chú con rối à?” Phó Vân Đình nghe thế thì nhíu mày: “Cũng?


Nghĩa là em cũng đến điều tra?” Đã nói là không cho cô đi điều tra rồi, còn chạy đến tận đây, cô nhóc này không nghe lời chút nào cả.


“Em chỉ đến xem chỗ này có âm khí không thôi” Nguyễn Tích Thời ngửi được mùi nguy hiểm, vội giải thích: “Em xin thề là em không đi đến chỗ nào nguy hiểm hết” Phó Vân Đình nghe thấy cô giải thích thì mới hòa hoãn, trầm giọng nói: “Sau này muốn biết gì thì cứ hỏi anh, hoặc là gọi anh đi cùng, không được đi một mình như thế” “Em biết rồi” Nguyễn Tích Thời gật đầu lia lịa, thấy Phó Vân Đình không tức giận mới hỏi: “Nhưng mà vừa nãy lúc em đến thấy chỗ này không có vết tích gì cản Nhắc đến điều này, mặt Phó Vân Đình trở nên âm trầm.


Phó Nhất đứng phía sau lên tiếng giải thích: “Hai hôm nay không xảy ra chuyện tấn công nữa, đến nay vẫn không có manh mối gì về người đứng sau” Cuộc điều tra của họ cũng chìm vào bế tắc.


Đương nhiên, đối với bách tính mà nói, hung thủ không gây án nữa là một chuyện tốt.


Song chỉ sợ hung thủ đứng phía sau đang trốn tránh điều tra, đợi đến khi có cơ hội sẽ xuất hiện lần nữa.


Trốn rồi à?


Nguyễn Tích Thời nhíu chặt mày.


Cô nhớ đến mấy hôm trước cô đi kỹ viện, có gặp một người đàn ông mặc áo xanh nhạt, còn có cả tên đạo sĩ kia nữa.


Cũng không biết có phải do cô bứt dây động rừng dẫn đến việc họ tạm thời trốn đi mất hay không,.


“Đúng rồi, cô Nguyễn, còn có mấy người thương nhân Pháp nữa, chúng tôi đã điều tra rõ rồi.


Thực ra họ là giả, đều là tội phạm, chuyên giả mạo các thương nhân từ nơi khác đến, thực hiện lừa gạt” Phó Nhất nói với Nguyễn Tích Thời: “Hôm nay đã dán cáo thị, cũng giải thích với bên Pháp rồi, cô Nguyễn không cần phải lo lắng nữa” “Thật sao?” Nguyễn Tích Thời dừng lại thở phào một hơi, mỉm cười để lộ hai lúm đồng tiền: “Thế thì tốt quá rồi!” “Ngày mai Chu Khâm sẽ rời đội” Phó Vân Đình nhìn cô: “Nhưng người bảo vệ em vẫn còn, nếu em có chuyện gì có thể nói họ đi tìm anh bất cứ lúc nào” Nguyễn Tích Thời biết Phó Vân Đình là quan tâm cô, trong thoáng chốc trong lòng tràn ngập ngọt ngào, nhưng nghĩ lại chợt thấy sợ hãi.


Cũng may cô tung chiêu sớm, nghĩ ra cách thoái thác, nếu không ngày nào cũng có người của Phó Vân Đình đi kè kè, mà Phó Vân Đình lại cảnh giác cao, lỡ ngày nào đấy làm chuyện gì khiến anh hiểu nhầm, chắc chắn giữa hai người sẽ xuất hiện khoảng cách.


Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình, nếu có hiểu nhầm gì thật, anh sẽ không dịu dàng với cô như bây giờ nữa.


Vẫn may, vẫn may.


Phó Vân Đình thấy cô cứ nhìn chằm chằm mình, đôi mắt trong veo đó phản chiếu lại gương mặt anh, từ chiếc mũi cao đến đôi môi mềm mọng, rồi cả cần cổ trắng ngần và xương quai xanh lộ ra khỏi cô ảo, vẽ ra một đường nét hoàn hảo.


Gon ngươi anh tối lại, hầu kết động đậy mấy lần mới không chế được mình: “Bộ đồ này là em mới mua À?” Nguyễn Tích Thời không ngờ anh lại chú ý đến bộ đồ mới của mình, cô cúi đầu liếc qua: “Đúng đó, em còn mua cho anh một cái nữa đó” Cô chỉ vào chiếc túi to trong tay anh.


Phó Vân Đình khựng lại mất một lúc, không ngờ cô lại mua đồ cho mình.


Anh cúi xuống mở túi giấy ra thì thấy bên trong là một chiếc áo.


“Anh về mặc thử xem có vừa không” Nguyễn Tích Thời nói.


“Giờ cũng thử được.” Phó Vân Đình nói rồi đi qua bên đường, cởi áo khoác ra đưa cho Phó Nhất, sau đó nhìn Nguyễn Tích Thời: “Giúp anh thử đồ đi” “Được” Nguyễn Tích Thời lấy chiếc áo khoác trong túi ra, mặc lên người anh, sau đó lại quay ra đằng trước cài khuy giùm anh.


Cô cúi đầu cài từng khuy một, Phó Vân Đình cúi xuống là có thể thấy được xoáy tóc cô.


Cánh tay mảnh khảnh của cô gái chuyển động, dần dần đi xuống dưới, gương mặt nhỏ như vùi trong lòng anh.


Động tác thân mật này cứ như mỗi sáng thức dậy, người vợ sửa soạn áo quần cho chồng.


Hầu kết của Phó Vân Đình lại lăn xuống thêm hai cái.


Cánh tay đang cài khuy của cô thỉnh thoảng lại chạm vào người anh, chỉ cách một lớp áo mỏng, dịu dàng tựa gió xuân, lướt qua trái tim vốn đang mất bình tĩnh của anh, khơi dậy một cơn sóng dữ.


Nguyễn Tích Thời cài xong khuy cuối cùng, hài lòng nhìn chiếc áo tự tay mình chọn.


Trông Phó Vân Đình khoác chiếc áo này vừa in, trông cứ như được đặt làm riêng vậy.


Cô ngẩng đầu nhìn Phó Vân Đình như kể công nhưng lại đối diện với đôi mắt đen láy như vực thẳm nghìn năm của anh, cảm giác cứ như muốn cuốn cô vào trong đó.


Nguyễn Tích Thời mới ý thức được động tác này của cô thân thiết đến nhường nào.


Gương mặt cô đỏ ửng lên, song lại không nhịn được mà nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc của Phó Vân Đình.


Hàng lông mày sắc lẹm, sống mũi thẳng tắp, làn môi mỏng, còn có hầu kết đang lăn lên xuống...


  • Trước
  • Sau