Chương 114 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 114 ĐỀ ĐẦU KHÓA MÔI guyễn Tích Thời quay về lớp học.


Các học sinh không hề hay biết rằng ban nãy vừa xảy ra một chuyện cực kỳ lớn, ai cũng nô đùa hồn nhiên và vui vẻ.


Thấy Nguyễn Tích Thời trở lại, Vương Lạc Dung khẽ ồ một tiếng, sau đó quay qua vỗ vai Chương Vi: "Cậu nhìn kìa, Nguyễn Tích Thời về rồi, không phải cô ta được mời đi tiếp đón mấy vị khách tới từ nước Pháp ư, sao về sớm quá vậy?” Chương Vi ngước mắt lên, bình tĩnh đảo qua người Nguyễn Tích Thời.


“Chắc chắn là mấy vị khách người Pháp đó không ưng cô ta nên thầy mới bảo cô ta về lớp trước." Người ngồi cạnh Chương Vi buông lời chế giễu.


“Một đứa con gái nhà quê như cô ta thì biết cái gì chứ, không chừng chỉ bập bẹ được mỗi vài câu tiếng Anh đó thôi cũng nên!” Vương Lạc Dung khinh bỉ ra mặt: "Cũng không biết cầm gương tự soi lại xem mình bao cân bao lượng, còn dám múa rìu qua mắt thợ ngay trước mặt người Pháp nữa chứ, đúng là buồn cười!


Lần này chắc bị mất hết thể diện rồi đấy!” Nói rồi, Vương Lạc Dung lại quay sang tầng bốc Chương Vĩ: "Vi Vị, nếu người được chọn là cậu thì tốt rồi, nhất định sẽ khiến đám người Pháp đó phải nhìn với cặp mắt khác xưa liền!” “Đều là học sinh của trường cả, chỉ cần đại diện được cho trường thì ai đi mà chẳng giống nhau." Chương Vi uyển chuyển đáp lời.


"Cái đồ nhà quê như nó mà cũng dám đại diện cho trường hả?" Vương Lạc Dung bật cười thành tiếng: "Vi Vĩ à, cậu xem trọng cô ta quá rồi!” Vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên một tràng cười giễu cợt.


Nguyễn Tích Thời không thèm để ý đến bọn họ, cô đi thẳng về chỗ của mình.


Tống Ngọc Sương cau mày quắc mắt lườm cái đám đang nói xằng nói bậy đằng kia, lo lắng cầm tay Nguyễn Tích Thời, hỏi nhỏ: "Không phải cậu được cử đi đón tiếp vị khách người Pháp hả, sao về nhanh quá vậy?” Vừa nghe thấy vị khách người Pháp, mặt mày Nguyễn Tích Thời lập tức sa sầm.


Tống Ngọc Sương nhận ra có gì đó không đúng, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì hả?” “Ở đây nhiều người quá, lát nữa tớ kể cậu nghe sau nhé!" Nguyễn Tích Thời hạ giọng bảo.


Tống Ngọc Sương là người thông minh, cô ấy lập tức nhận ra đằng sau chuyện này chắc chắn có chỉ tiết gì đó không tiện để lộ ra ngoài, bèn ngoan ngoãn ngậm miệng.


Lúc này, Nguyễn Tích Thời lặng lẽ lấy một lá bùa trống ra, tay để trong hộc bàn quơ tay một hồi lâu, sau đó nhét là bùa vừa vẽ xong vào lòng Tống Ngọc Sương: "Đây là bùa hộ mệnh, tớ đã rót lĩnh lực vào rồi, cậu nhớ mang theo bên người, tuyệt đối không được lấy xuống.” Tống Ngọc Sương nhìn lá bùa trong tay, mặt thoáng biến sắc: "Chẳng lẽ trong trường xuất hiện ma quỷ sao?" Cô ấy cất tiếng hỏi nhưng giọng điệu không có gì gọi là căng thẳng, trái lại còn...


khá phấn khích?


“Kiểu kiểu vậy.” Ở đây nhiều người nên Nguyễn Tích Thời chỉ có thể trả lời một cách ba phải: "Nếu điều tra ra được manh mối gì, tớ sẽ báo lại cho cậu biết ngay.


“Cậu nhớ đó, nhất định phải nói cho tớ biết đấy!" Tống Ngọc Sương trịnh trọng nhắc lại, sau đó nhận lấy lá bùa hộ mệnh trong tay cô, cẩn thận gấp gọn rồi nhét vào túi.


Đương nhiên nhóm Vương Lạc Dung không hề hay biết Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương đang xì xầm gì với nhau, cô ta nhỏ giọng nói với Chương Vĩ: “Chốc nữa tôi sẽ đi hỏi thăm thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa Nguyễn Tích Thời và vị khách người Pháp kia.


Nếu cô ta thật sự đắc tội với khách quý, vậy sau này đừng hòng sống yên ổn ở cái trường này!” Vừa nghĩ đến chuyện sau này mình sẽ nắm được điểm yếu của Nguyễn Tích Thời để cười cợt chế giễu cô là Vương Lạc Dung lại hận không thể lập tức lao Ta ngoài hỏi thăm cho rõ.


Giờ phút này, không một ai trong đám nữ sinh đó biết rằng một lời đồn đại đang chầm chậm lan truyền khắp sân trường.


Chiều cùng ngày, lúc tan học.


Nguyễn Tích Thời là người đầu tiên bước ra khỏi lớp, cô đi thẳng về phía cổng trường, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe Ford màu đen quen thuộc đứng chờ sẵn.


Cô mở cửa, quen nẻo leo lên xe, nhe răng cười tươi rói với Phó Vân Đình, còn chưa mở miệng chào đã bị Phó Vân Đình kéo vào lòng.


Bàn tay to lớn xuôi theo cần cổ trắng nõn, hướng lên trên, khẽ ấn đầu cô xuống, khóa môi.


Anh như đang trừng phạt cô vậy, hơi thở bá đạo ập tới, dẫn theo cảm xúc chiếm hữu dày đặc, quấn lấy môi cô không chịu buông.


Sáng nay, lúc ở trong trường, vì sợ mang tới phiền phức cho cô nên anh đã cố dẫn xuống, lúc này mới dám buông thả bản thân, ôm chặt cô vào lòng.


Vừa nhớ tới chuyện cô nhóc này suýt gặp chuyện không may hôm nay là anh lại kích động tới độ chỉ muốn trói chặt cô lại bên người, canh chừng mọi lúc mọi nơi.


Nguyễn Tích Thời bị hôn đến cả người tê dại như bị điện giật, chẳng còn chút sức nào chống đỡ, chỉ có thể nằm xui lơ trong lòng anh.


Trước giờ cô chưa từng hôn ai nên không hề biết hóa ra hôn môi là cảm giác này.


Giống như toàn bộ dưỡng khí trong người bị hút đi hết vậy.


Cánh tay để trên eo cô khẽ siết chặt, cưỡng ép cô đón nhận anh.


Rõ ràng ban đầu cô đã sơ vin gọn gàng nhưng sau một hồi lôi kéo, áo đồng phục trượt ra, để lộ vòng eo thon thả, trắng trẻo, mềm mại.


Ngón tay thô dài của Phó Vân Đình lướt qua làn da mịn màng tựa ngọc, mang tới từng cơn tê tái khiến cả người Nguyễn Tích Thời run lên bần bật.


Nhưng phản xạ này lại như một lời cổ vũ nồng nhiệt dành cho Phó Vân Đình, nụ hôn của anh ngày càng mãnh liệt, như muốn nhai nát cô, nuốt vào bụng vậy.


Nguyễn Tích Thời có cảm giác bản thân sắp không tài nào thở nổi nữa, vô thức vươn tay muốn bảo anh dừng lại nhưng lại bất cẩn chạm phải nơi không thầm kín không thể nói, nhiệt độ nóng bỏng truyền tới từ chỗ đó suýt nữa nhấn chìm tâm trí cô.


Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cô lại không buông tay, trái lại còn cẩn thận cảm nhận kích thước khổng lồ kia, thứ này thật sự tồn tại trên đời hả?


Hô hấp Phó Vân Đình dừng lại, cả người cứng đờ như tượng đá.


Cô nhóc này, đã không buông tay thì chớ, còn sờ tới sờ lui áng chừng nữa là sao?


Anh vừa nhả môi cô ra, Nguyễn Tích Thời lập tức thở phào.


Cô vừa thở hổn hến vừa cúi đầu nhìn, không ngờ thứ đó lại đang ngỏng cổ lên hệt như đang đáp lại.


Nguyễn Tích Thời sợ hú vía.


Phó Vân Đình cứng họng, trong mắt hiện rõ vẻ ẩn nhẫn: "Em còn chưa đủ tuổi, hiện chưa phải lúc đâu!” “Em, em không có vội!” Chờ đã, sao nghe như thể cô đang sốt ruột muốn làm lắm vậy?


Ngón tay nhẹ nhàng rụt lại, mặt Nguyễn Tích Thời đỏ bừng như bị thiêu cháy, ngẩng đầu không được mà cúi đầu cũng không xong, chẳng biết nhìn chỗ nào mới đúng cả.


Không gian trong xe vốn thoáng đãng, mát mẻ lập tức nóng bừng lên khiến cả người Nguyễn Tích Thời chảy đầy mồ hôi.


Phó Vân Đình thấy cô co rúm người lại như con cua bị hấp chín thì bật cười thành tiếng, sau đó mở cửa sổ.


Gió lùa vào qua khe cửa sổ, rõ ràng trời vào thu mát mẻ, lành lạnh, thế mà giờ phút này lại khô nóng lạ thường vì bầu không khí trong xe.


Qua hồi lâu hơi nóng vẫn chưa chịu tắn đi.


Mặt mày Nguyễn Tích Thời đỏ ửng như mặt trời, sau một lúc im lặng, nhịp tim hỗn loạn mới từ từ bình ổn lại.


Cô khẽ liếm môi.


Đây là nụ hôn đầu tiên của họ, cảm giác thật quá tuyệt vời!


Nguyễn Tích Thời lén quay đầu nhìn anh, phát hiện vẻ ham muốn trên mặt anh đã biến mất, hiện đang khép mắt tựa lưng vào ghế.


Lúc mới lên xe, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị anh ôm siết vào lòng nên hiện tại Nguyễn Tích Thời mới để ý thấy anh có vẻ đang khá mỏi mệt.


Cô mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: "Nhị gia, trông anh có vẻ không khỏe, hình như đang mệt lắm, chẳng lẽ chiều nay đã xảy ra chuyện gì sao?" Nghe cô hỏi vậy, Phó Vân Đình lập tức quay qua nhìn cô, thấy dù gò má cô còn hơi ửng hồng, biểu cảm quan tâm hiện rõ trên mặt.


“Chắc cô Nguyễn không biết chứ chiều nay lại xảy ra thêm một vụ án nữa.” Bầu không khí ngột ngạt bỗng chốc bị phá vỡ, Phó Nhất không nhịn nổi nữa, mở miệng đáp.


Người Phủ Quân chính toàn là hũ nút chỉ biết nghe lệnh làm việc, Phó Nhất lại không dám nói nhiều với Phó Vân Đình nên sắp bị đề nén muốn chết rồi.


Vất vả lắm mới gặp được một người có thể trò chuyện cùng, còn biết nội tình, thế là Phó Nhất không kiềm được mà mở miệng kể.


Nguyễn Tích Thời cũng rất phối hợp, tò mò hỏi: "Tương tự vụ án trước đó luôn hả?” “Đúng thế!" Phó Nhất gật đầu: "Thêm hai người bỏ mạng, người nhà còn đang chờ xử lý, đêm nay lại bận tối mặt nữa rồi!” Nghe vậy, mặt mày Nguyễn Tích Thời lập tức nhăn như bánh bao cuối chiều, quay sang nhìn Phó Vân Đình.


“Phó Nhất." Phó Vân Đình day ấn đường, cất giọng lạnh lùng: "Tập trung lái xe." Phó Nhất vô cùng thức thời ngậm miệng.


"Nhị gia, nếu anh bận quá thì sau này không cần tới đón em đâu." Mặc dù không nỡ thật nhưng Nguyễn Tích Thời vẫn xót anh hơn.


“Chút thời gian này không khiến anh trễ nải công việc.” Phó Vân Đình nhìn cô đầy bình thắn: “Chờ đưa em về lại qua đó vẫn kịp.” “Thế anh tranh thủ nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi” Nguyễn Tích Thời nói, rồi như nghĩ đến chuyện gì, chợt hào hứng xung phong bảo: "Nhị gia, để em mát xa cho anh nhé, có thể giảm bớt nhức mỏi đấy!” "Mátxa?" Biểu cảm trên mặt Phó Vân Đình có hơi kỳ lạ.


Anh nhìn đôi mắt đầy trong sáng của Nguyễn Tích Thời, môi mỏng khẽ mở, cất giọng ngả ngớn: "Không phải em không vội hả?”


  • Trước
  • Sau