Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 112 BẢO VỆ NGƯỜI ĐÓ CẨN THẬN VÀO H ai mắt Nguyễn Tích Thời hơi cụp xuống.
Đương nhiên trên cánh tay của trưởng ban đào tạo không hề có dấu vết gì cả, cô học đông y nhiều năm như thế, hiển nhiên biết rõ đánh nơi nào sẽ không để lại vết tích gì, với cô mà nói, mấy chuyện này chỉ là việc thuận tay thôi.
“Thầy bị thương ở đâu vậy?” Phó Vân Đình mở miệng, trên môi là nụ cười mỉm như có như không, nhưng kỳ thật hơi lạnh nơi đáy mắt đã đủ khiến chân trưởng ban đào tạo mềm nhũữn như cọng bún.
“Rõ rằng nó đã bẻ tay tôi mà!” Trưởng ban đào tạo vẫn còn muốn biện giải, lại bị Hiệu trưởng cắt ngang.
“Thôi, tôi thấy dạo này thầy bề bộn nhiều chuyện, hẳn là mệt tới đầu óc choáng váng mất rồi!” Hiệu trưởng gần giọng bảo: “Chứ một cô nhóc như em ấy thì đào đâu ra sức để mà bẻ gãy tay thầy?” “Tôi...” Trưởng ban đào tạo còn tính nói gì đó, Hiệu trưởng đã quay đi, chỉ vào xác chết nằm trên đất, đăng nói: “Thiếu soái Phó, xác của ba người đều ở đây cả” Thấy lời mình nói bị cưỡng chế cắt ngang, ông ta đành phải nén cơn tức cũng như cảm xúc không cam tâm xuống bụng, đồng thời quay qua trợn mắt trừng Nguyễn Tích Thời.
Nhưng Nguyễn Tích Thời chẳng thèm để ý tới hành động này của ông ta.
Lúc nầy, hai mắt của cô dán chặt lên gương mặt lạnh lùng của Phó Vân Đình.
Cô không ngờ người Phủ Quân chính phái tới lại là anh.
Vốn cô còn thấy lo lo nhưng khoảnh khắc khi Phó Vân Đình mở cửa bước vào, lòng cô lập tức bình ổn lại.
Đúng lúc này, Phó Vân Đình chợt liếc sang, mắt đối mắt với cô hệt như có tâm linh tương thông, trong mắt anh như mang theo sức mạnh khiến cô yên tâm hơn hẳn.
Cô thấy Phó Vân Đình bước tới trước ba cái xác.
Phó Nhất thì tức tốc ngồi xổm xuống, vươn tay kiểm tra thi thể.
Bên ngoài thi thể có dấu vết bị đốt cháy, quần áo trên người cũng rách tung tóe.
Phó Vân Đình lại ngẩng đầu liếc nhìn Nguyễn Tích Thời.
Cô khẽ mấp máy môi.
Bấy giờ, Phó Nhất cũng đã kiểm tra xong, đứng dậy báo cáo với Phó Vân Đình: “Thiếu soái, trên người ba nạn nhân chỉ có vết tích bị sét đánh trúng, ngoài ra không còn vết thương trí mạng nào khác nữa” Hiệu trưởng lập tức để lộ biểu cảm khó xử: “Đúng thế, học trò Nguyễn cũng nói y như vậy, nhưng như thế có phải hơi..” Qua loa lấy lệ rồi không?
Bởi lý do ba người đồng thời bị sét đánh chết thật sự rất khó khiến người khác tin tưởng.
Nếu giải thích kiểu đấy với bên Pháp, chắc chắn bên đó sẽ không chấp nhận đâu.
Ánh mắt Phó Vân Đình tối lại.
Hiển nhiên anh cũng nghĩ giống Hiệu trưởng.
Anh bước tới trước mặt Nguyễn Tích Thời, hạ giọng hỏi cô, hệt như một người xa lạ không quen biết gì nhau: “Bạn học này, cô có thể kể lại cụ thể tình hình lúc đó cho tôi nghe được không?” Nguyễn Tích Thời nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại lần nữa những lời đã nói với Hiệu trưởng ban nãy.
Phó Vân Đình nhìn cô chằm chằm hồi lâu, sau đó mới quay đầu hỏi Hiệu trưởng: “Còn ai khác chứng kiến chuyện này không?” “Có, là giáo viên dạy tiếng Anh của trường tôi, chỉ là hiện đang hôn mê, không biết lúc nào mới tỉnh lại” Hiệu trưởng đáp.
Phó Vân Đình nhíu mày: “Nếu vậy thì giờ mới chỉ có lời khai của một phía” Anh im lặng vài giây, rồi bảo: “Xem ra cần điều tra cẩn thận hơn về chuyện lần HE Nói đoạn, anh hỏi Hiệu trưởng: “Trong tay thầy có thời khóa biểu của trường họckhông?” Hiệu trưởng vội vàng gật đầu: “Có, có hết!
Để tôi nhờ người đi lấy tới đây!” “Phó Nhất, cậu đi xác định lại với các giáo viên xem trong khoảng thời gian đó có học sinh nào không có mặt tại lớp không, nếu có thì điều tra xem đó là ai, rồi có ai nhìn thấy không” Phó Vân Đình hạ giọng ra lệnh.
“Rõ.” Phó Nhất tức tốc đáp lại.
“Còn cô ta nữa, điều tra cô ta luôn đi!” Trưởng ban đào tạo chỉ vào mặt Nguyễn nh Thờ bản am không đinh ức pôn côn cô ta không h lá gi không chừng là gian tế của nước khác đấy, nhất định phải điều tra kỹ vào!” Vừa nghe trưởng ban đào tạo nói vậy, tim Phó Nhất lập tức nảy lên thình thịch, miệng khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Thiếu soái nhà mình.
Ông thầy trưởng ban này muốn chết hay gì, sao dám ăn nói kiểu đó về vợ sắp cưới của Thiếu soái chứ?
Cái gã Chu Khâm suýt làm cô Nguyễn bị thương lần trước mặt vẫn còn sưng vù chưa khỏi nữa kìa.
Quả nhiên, mặt mày Phó Vân Đình tức khắc sa sầm.
Nhưng anh lại chẳng mảy may để lộ chút suy nghĩ tăm tối nào ra ngoài, chỉ liếc nhìn trưởng ban đào tạo một cách sâu xa: “Thầy nói có lý, đúng là phải điều tra cho rõ” Tra xem tại sao tên trưởng ban đào tạo này lại cứ thích nhắm vào Nguyễn Tích Thời.
Trưởng ban đào tạo thấy Thiếu soái cũng hùa theo mình thì đắc ý vô cùng, quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời: “Có Thiếu soái ở đây, dù gian tế giảo hoạt tới đâu chắc chắn cũng không chạy thoát nối!” Nguyễn Tích Thời vẫn bình chân như vại, chẳng đáp lại câu nào.
Phó Vân Đình lại trầm giọng bảo: “Có điều, tính chất vụ việc lần này vô cùng quan trọng, thế nên trước khi điều tra được chân tướng, tôi mong sẽ không có bên thứ ba biết đến chuyện này, sau đó đi đồn đãi lung tung” Anh ám chỉ: “Xin Hiệu trưởng coi chừng người bên mình cho kỹ” Nghe vậy, trưởng ban đào tạo bỗng thấy mặt mày chợt nóng bừng hết lên.
“Đương nhiên rồi” Hiệu trưởng trừng thầy trưởng ban, lại vội vàng bảo đảm: “Tôi tuyệt đối sẽ không để người khác biết chuyện này đâu!” Dứt lời, như nghĩ tới chuyện gì, Hiệu trưởng quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời: “Thế xin hỏi Thiếu soái tính xử trí...
Em học sinh này thế nào?” Con ngươi Phó Vân Đình tối lại, hướng thẳng về phía gương mặt đầy bình tĩnh của Nguyễn Tích Thời: “Hiệu trưởng thấy nên xử trí thế nào mới ổn?” Bị hỏi ngược lại như vậy khiến Hiệu trưởng nhất thời không đoán ra nổi suy nghĩ trong đầu vị Thiếu soái này nên chẳng dám nhiều lời.
Trưởng ban đào tạo thấy Hiệu trưởng im lặng không hé môi, bèn sốt ruột chen miệng: “Đương nhiên là tiếp tục nhốt lại rồi, bằng không lỡ nó bỏ trốn thì sao?” Nghe vậy, Phó Vân Đình quay đầu nhìn ông ta, khóe môi khẽ cong, để lộ nụ cười mỉm: “Ý thầy là tiếp tục nhốt em ấy trong phòng họp hả?” Nói đoạn, anh bật cười, nhưng cảm giác lạnh lẽo nơi đáy mắt lại khiến người ta không rét mà run: “Từ những gì thầy trưởng ban làm lúc nãy, nếu tiếp tục nhốt em ấy lại đây, e là đến cuối cùng, đáp án nhận được sẽ là lời vu oan giá hoạ quá” Quanh người Phó Vân Đình lúc nào cũng hiện hữu áp lực cực lớn cùng khí chất mãnh liệt, ép trưởng ban đào tạo sợ tới sau lưng chảy đầy mồ hôi hột.
Thậm chí, ông ta còn nảy sinh ảo giác rằng ngay giây sau mình sẽ bị vị Thiếu soái đáng sợ trước mặt một dao cắt cổ.
Trưởng ban đào tạo sợ tới độ câm như hến, không dám nói thêm nữa.
Hiệu trưởng nghe thấy mấy lời ban nãy của Phó Vân Đình cũng không dám ý kiến ý cò chi cả.
Thấy cả hai im lặng, không nói câu nào, bấy giờ Phó Vân Đình mới chịu mở miệng: “Nếu đã là kẻ tình nghỉ, vậy vẫn nên phái người trông chừng mới phải” Anh mấp máy môi: “Phó Nhất, chọn mấy người thân thủ linh hoạt tới, bảo vệ người ta cẩn thận vào.” “Rõ.
Phó Nhất lập tức đáp.
Thấy Phó Vân Đình trực tiếp đưa ra quyết định, đương nhiên Hiệu trưởng cũng không dám phản đối.
“Xem chừng hôm nay sẽ chẳng hỏi thăm được manh mối gì nữa đâu, hay chúng ta ghé qua hiện trường thử đi” Hạ lệnh xong, Phó Vân Đình lại nói.
Hiệu trưởng đang định đồng ý, chợt nghe anh nói tiếp: “Tôi nghĩ hẳn các thầy vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết nên không làm phiền các thầy nữa, cứ đế...
Bạn học Nguyễn này dẫn tôi đi là được rồi” Ba chữ bạn học Nguyễn quanh quẩn nơi đầu lưỡi chẳng hiểu sao lại khiến anh cảm thấy cũng thú vị phết.
Nguyễn Tích Thời cố nén ý cười trên môi xuống, thuận theo đứng dậy.
Hiệu trưởng: “..
Cũng được” Tuy ông ta không biết mình còn việc gì cần xử lý nhưng nếu Thiếu soái đã nói vậy thì ông ta sẽ không, cũng chẳng có gan phản bác.
“Đi thôi” Phó Vân Đình nói với Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời chạy chậm đuổi kịp.
Hai người một trước một sau rời khỏi phòng họp.
Trưởng ban đào tạo thấy họ đã đi khuất mới dám thở phào nhẹ nhõm, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta vội quay qua nói với Hiệu trưởng: “Thầy Hiệu trưởng, thầy tính không nhốt Nguyễn Tích Thời lại thật hả?
Lỡ cô ta bỏ chạy...” “Có người của Thiếu soái Phó trông chừng, thầy nghĩ cô ta còn dám chạy không?” Hiệu trưởng cau mày: “Thầy trưởng ban, hôm nay thầy ý kiến hơi nhiều rồi đấy!” Trưởng ban đào tạo bị mắng, cơn tức trong lòng tức tốc bốc lên, nhưng chỉ biết nghiến răng nhịn xuống.
“Thầy bận thì cứ đi di, ở đây có tôi với thầy Hiệu trưởng giải quyết là được rồi” Tống Bình thức thời mở miệng.
Trưởng ban đào tạo lại quay sang liếc Hiệu trưởng, gắng gượng giấu đi cảm giác bất mãn trong lòng: “Thế tôi về trước.” Nói đoạn, ông ta xoay người rời khỏi phòng họp.
Tồng Bình thấy ông ta vừa rời đi đã tức tốc chạy ra đóng kín cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới từ phía sau, trưởng ban đào tạo khựng lại, trong mắt ánh lên sự tức giận và không cam tâm.
Rõ ràng chỉ cần đấy một học sinh nữ ra làm lá chắn là có thể giải quyết êm xuôi vụ việc lần này rồi, vậy mà cuối cùng lại thành ra thế này.
Hiệu trưởng với phó Hiệu trưởng đúng là già rồi lẩm cẩm.
Hai cánh tay buông thõng bên hông khẽ siết chặt, ngay lúc trưởng ban đào tạo tính ôm cục tức rời đi, một học sinh nữ chẳng biết chui từ đâu ra bất ngờ bắt lấy tay ông ta: “Cha!” Trưởng ban đào tạo thấy cô ta, mặt mày tức khắc giãn ra: “Nguyệt Nguyệt, sao con lại chạy tới đây?” “Con biết mọi người đang đón tiếp mấy vị khách quý từ Pháp tới ở đây nên tính tới xem thử..” Mạnh Nguyệt nhỏ giọng hỏi: “Con nghe thấy hết rồi, là do học sinh tên Nguyễn Tích Thời giết đúng không ạ?
Ban nãy con thấy người của Phủ Quân chính dẫn cô ta đi, có phải tính áp giải cô ta vào tù không cha?” Lúc nói tới đây, trong mắt cô ta chợt lóe lên niềm vui sướng.
Nhưng trưởng ban đào tạo vừa nghe thấy mấy lời này thì lập tức mặt mày biến sắc, vội nghiêm mặt quát: “Cha không biết con nghe được bao nhiêu nhưng tuyệt đối không thể truyền ra bên ngoài!” Ông ta rất ít khi hung dữ với cô ta như vậy nên Mạnh Nguyệt có hơi giật mình, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn.
Trưởng ban đào tạo thấy mình vô tình dọa sợ con gái rượu, giọng vô thức hạ xuống, đồng thời vỗ nhẹ tay cô ta, giải thích: “Hiện người bên Phủ Quân chính còn đang điều tra nhưng cha thấy chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả thôi” “Điều tra?
Tức là cô ta vẫn chưa bị tống giam hả?” Sắc mặt Mạnh Nguyệt chợt sa sầm.
Trưởng ban đào tạo khó hiểu nhìn cô ta: “Con bị sao thế, tự dưng lại quan tâm mấy chuyện này làm gì?” “Không có gì đâu ạ” Mạnh Nguyệt cụp mắt.
Trong mắt chợt lóe lên sự tàn độc.
Nếu người của Phủ Quân chính vẫn chưa chế tài Nguyễn Tích Thời, vậy cô ta cũng chỉ có thể giúp một tay...