Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 107 RỬA MIỆNG V ẻ mặt Nguyễn Tích Thời thay đổi.
Trong đầu cô chợt hiện lên gương mặt của đám người Vương Lạc Dung.
Buổi sáng, Vương Lạc Dung còn châm chọc cô, thế nên người có khả năng làm Ta chuyện này nhất chính là họ.
Nếu cô cứ bị nhốt ở trong này không ra ngoài được thì sẽ lỡ dở thời gian tiếp đón khách quý từ Pháp, như vậy chắc chắn cô sẽ để lại ấn tượng xấu cho trường, e là sau này không có chuyện tốt gì đến phần cô nữa.
Nguyễn Tích Thời thử vươn tay gõ cửa: “Bên ngoài có ai không?
Làm phiền mở.
cửa giùm tôi với” Bên ngoài trừ tiếng gió ra thì không có bất cứ phản ứng gì khác.
Nguyễn Tích Thời nheo mắt.
Chẳng lẽ là chặn cửa rồi bỏ chạy luôn?
Cô buông thống tay, ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên mỗi gian đều có một khoảng trống, chỉ là cửa rất cao, người bình thường không thể với tới được.
Nhưng chuyện này với cô thì chỉ là trò vặt.
Nguyễn Tích Thời ước chừng khoảng cách bằng mắt, cô lùi về sau hai bước rồi đạp mạnh chân xuống đất, đạp bịch bịch lên cửa, sau đó hai cánh tay đã chạm đến gờ cửa.
Cô dùng lực cả tay lẫn chân, nhẹ nhàng trèo qua khoảng trống bên trên rồi đáp xuống đất.
Cô nhìn thấy có một cô học sinh đang trợn mắt há hốc mồm nhìn mình.
Trông cô gái này rất bình thường, vết rỗ trên mặt lại khá rõ ràng.
Nếu không phải từng gặp mặt, khéo Nguyễn Tích Thời sẽ không thể có ấn tượng với cô ta.
“Cậu là người vừa va phải tôi ở trong nhà ăn đúng không?” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời lướt qua cô ta, nhìn sang cánh cửa gian vệ sinh, quả nhiên đã bị một cái chổi chặn cứng, bảo sao không mở được.
Cô học sinh đó kinh ngạc một lúc rồi mới chuyển sang không thể tin nổi: “Sao có thể được?
Sao cậu lại ra ngoài được?” “Vậy là cậu nhốt tôi” Đôi mắt Nguyễn Tích Thời lạnh băng: “Chúng ta chắc không quen biết nhau đúng không?
Tại sao cậu lại cố ý va đổ canh của tôi, sau đó dụ tôi vào đây để nhốt tôi lại?” Giờ cô học sinh đó mới nhận ra mình đã lỡ lời nên cũng chẳng thèm che giấu nữa, trồng mặt rất khó coi: “Là tao đấy thì sao?
Là mày cướp đi cơ hội tiếp khách quý của tao trước!
Tao chỉ dạy mày một bài học mà thôi!” “Tiếp khách quý?” Hàng lông mày Nguyễn Tích Thời khẽ động: “Cậu muốn nói nhóm khách người Pháp đó sao?” “Đúng!
Cơ hội đó vốn là của tao!” Cô học sinh khoanh tay, đôi mắt quắc lên: “Là mày dùng thủ đoạn đê hèn, cướp đi cơ hội vốn thuộc về tao!” Nguyễn Tích Thời: “...
Nghĩa là nói, người vốn được thầy Lý chọn là cậu sao?” “Thầy Lý cái gì, là Hiệu trưởng!
Hiệu trưởng vốn định đồng ý rồi!
Nhưng vì mày!
Là vì mày hại nên tao không được đi nữa!” Mặt cô ta đỏ bừng vì kích động, đôi mắt trợn tròn như chuông đồng cứ như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Tích Thời.
“Thế nên Hiệu trưởng vẫn chưa đồng ý cho cậu đi” Nguyễn Tích Thời nắm bắt được từ khóa: “Nếu chưa đồng ý thì sao lại nói là tôi cướp cơ hội của cậu được?” “Nếu không phải mày giở trò bẩn thỉu thì cơ hội tiếp khách quý này là của tao, làm gì có chuyện đến lượt mày!” Mặt cô học sinh méo mó: “Con điếm khốn kiếp!
Mày đã có tiền thế rồi, tại sao còn phải cướp đi cơ hội của tao?
Mày có biết cơ hội này quan trọng với tao đến nhường nào không hả?” “Tôi không cướp với cậu, cơ hội là công bằng, là ai nắm bắt được thôi” Nguyễn Tích Thời lạnh lùng nói.
“Công bằng cái gì chứ!
Mày dựa vào quyến rũ đàn ông mới cướp được cơ hội này mà tao phải vất vả ngày đêm mới xin được, làm gì có công bằng!” Cô ta cứ nói mãi, cứ như bị đả kích kinh khủng lắm, đột nhiên như phát điên mà bổ nhào về phía Nguyễn Tích Thời: “Tao không thể để mày ra ngoài được!
Cơ hội này là của tao!” Cô ta muốn nhốt Nguyễn Tích Thời thêm lần nữa, đến lúc đó Nguyễn Tích Thời không ra được thì cô ta sẽ xuất hiện cứu cánh, chắc chắn Hiệu trưởng và cả khách người Pháp sẽ phải nhìn cô ta với cặp mắt khác.
Sau này ở trong trường, sẽ không còn ai ngoài mặt thì chơi với cô ta nhưng sau lưng lại đi nói xấu cô ta nữa.
Trong đầu cô ta chỉ có duy nhất một suy nghĩ điên rồ đó.
Nguyễn Tích Thời nhìn cô ta liều mạng nhào đến, cô khẽ cau mày rồi nắm lấy cánh tay cô ta bẻ ra sau, tiếp đó đá mở cánh cửa gian bên cạnh, đẩy cô ta vào trong.
“Thả tao ra!
Thả tao ra!” Cô học sinh đẩy cửa như rồ như dại.
Nguyễn Tích Thời giữ chặt cửa, một tay khác cầm lấy chiếc chổi lúc nãy chặt ở cửa, sau đó chặn cứng trước cánh cửa đó.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hai người họ đã đổi vị trí cho nhau.
“Cậu ở lại trong đó mà bình tĩnh lại đi” Nguyễn Tích Thời bình thản nói.
“Mày thả tao ra!” Cô học sinh chửi rủa: “Mày có biết cha tao là ai không?
Nếu mày không thả tao ra thì cẩn thận không tao sẽ khiến mày phải nghỉ học đấy!” Nguyễn Tích Thời không thèm để ý đến cô ta, cô quay người rời khỏi.
“Mẹ con điếm kia, mày chỉ là quyến rũ được một thằng đàn ông lắm tiền thôi!
Nếu không có đàn ông thì mày có nắm được cơ hội đó không?
Mày tưởng mày ngon lắm à?
Mày chỉ là một thứ hàng bị chơi nát bét thôi...
Á!” Một thùng nước lạnh từ trên đầu tạt thẳng xuống!
Cô học sinh đó ré lên một tiếng kinh hãi!
“Mày!
Mày còn dám dội nước tao!” Cô học sinh đó ướt từ đầu đến chân, cả người ướt nhẹp, cũng không biết là do tức hay do lạnh mà cơ thể run lên lẩy bấy.
“Là cậu va đổ canh của tôi trước, tôi chỉ trả lại cho cậu thôi” Nguyễn Tích Thời nói rất dịu dàng nhưng lời thốt ra lại khiến người ta rùng mình: “Thuận tiện thì rửa miệng cho cậu luôn.
Nếu cậu còn dám nói ra những lời ô uế không căn cứ đó nữa, lần sau thứ đổ trên đầu cậu sẽ là phân đấy!” Cô nói xong thì đặt thùng nước rỗng xuống, quay người bước đi, đầu không ngoảnh lại.
Cô học sinh đó nghe thấy lời của cô thì sợ ngây người, mãi một lúc lâu sau mới tỉnh lại, lập tức đập cửa: “Mày dám!
Nguyễn Tích Thời, mày thả tao ra!
Mày thả tao ra!” Nhưng nhà vệ sinh đã vắng tanh, chỉ có gió lạnh đáp lại cô ta.
Nguyễn Tích Thời bước ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại.
Cô đóng cửa ngoài cửa nhà vệ sinh, thấy ngoài cửa đang treo tấm biểu “đang sửa chữa” thì biết chắc là cô học sinh kia vừa mới treo lên.
Nguyễn Tích Thời bình thản liếc mắt nhìn qua, cũng không chạm vào tấm biển đó mà quay trở lại nhà ăn.
gười trong nhà ăn đã rời đi kha khá, Tống Ngọc Sương thì vẫn đang ngồi đợi cô.
Thấy cô trở lại, Tống Ngọc Sương mới thở phào nhẹ nhõm: “Sao cậu đi lâu thế?
Tớ còn tưởng cậu về trước rồi cơ” “Đồ khó chà sạch quá” Nguyễn Tích Thời nói qua loa: “Nhưng vẫn may, chà sạch hết rồi” “Sạch rồi là được” Tống Ngọc Sương ấn cô ngồi xuống: “Để tớ lấy lại suất khác cho cậu.
Vẫn còn một lúc nữa cơ, cậu ăn xong rồi chúng ta đi” Thấy vẻ quan tâm của Tống Ngọc Sương, sự ấm áp lan ra trong lòng cô.
Cô nghe lời ngồi xuống ăn xong bữa cơm, thấy đã sắp tới giờ bèn nói tạm biệt với Tống Ngọc Sương rồi đi ra cổng trường.
Thầy Lý đã đứng ở cổng đợi, thấy cô thì mỉm cười nói: “Khách quý sắp đến rồi đấy em” Ông ấy kéo Nguyễn Tích Thời đứng bên cạnh mình.
Một cô gái mắt ngọc mày ngài đứng đợi trước cổng trưởng, đúng là một phong cảnh tươi đẹp.
Chẳng bao lâu sau, xe của người Pháp đã đến.
Nguyễn Tích Thời nhìn thấy mấy người Pháp tóc vàng mắt xanh.
Tổng cộng có ba người đàn ông.
Họ đều rất cao, ai nấy cao hơn Nguyễn Tích Thời cả một bả vai, tuy nhiên, cả người họ lại bị âm khí bao vây!