Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 95 KHUÔN MẶT GIỐNG HỆT NHAU Đương nhiên” Mắt Phó Vân Đình lóe lên vẻ nguy hiểm: 7) “Bà ấy muốn hại em.” Anh có gián điệp của mình nên biết mẹ vốn không uống thuốc của Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời bật cười: “Anh nói mẹ anh như vậy ổn không đấy?” “Anh chỉ nói sự thật.” Phó Vân Đình bình tĩnh: “Huống hồ bà ấy cũng chẳng quan tâm đến ý kiến của anh.” Nguyễn Tích Thời nghe vậy thì thấy đau lòng.
Tuy anh không nói gì nhiều nhưng Nguyễn Tích Thời hiểu rõ.
Cô biết phu nhân Tổng tư lệnh đối xử với anh không tốt, trong một năm cô trở thành hồn ma, phu nhân Tổng tư lệnh có đến thăm anh vài lần cũng chỉ là kêu anh trả xương cốt về nhà họ Chương hoặc mau chóng xử lý thi thể của cô đi.
Có một lần Phó Vân Đình bị thương nặng về, nằm ở trên giường gần như hôn mê.
Phu nhân Tổng tư lệnh xông vào, không nhìn vết thương trên người anh mà chỉ thẳng vào anh hỏi: “Phó Vân Đình, rốt cuộc con tính khi nào thì xử lý thi thể này?
Con có biết hiện tại người ngoài cười nhạo sau lưng cha và mẹ thế nào không?
Nếu con còn làm như vậy thì đù có chết đi rồi vẫn khiến chúng ta mất mặt!” Từ đầu tới cuối, bà ta không hỏi thăm Phó Vân Đình một câu.
Ở trong mắt bà ta, vết thương của Phó Vân Đình còn không quan trọng bằng mặt mũi bà ta.
Nguyễn Tích Thời rũ mắt xuống.
Đều là con trai của mình nhưng thái độ của phu nhân Tổng tư lệnh với anh trai của Phó Vân Đình hoàn toàn khác.
Nên Nguyễn Tích Thời cảm thấy điều này rất đáng nghi.
Thậm chí, cô có suy đoán, rốt cuộc Phó Vân Đình có phải con trai của Tổng tự lệnh Phó hay không?
Nếu không, sao Tổng tự lệnh Phó lại âm thầm hại chết anh sau lưng?
Đây cũng là một trong những lý do cô muốn tiếp cận phu nhân Tổng tư lệnh, rốt cuộc cha đối xử với con như thế nào thì người có manh mối rõ nhất chính là người mẹ.
“Anh tin em thì tốt rồi.” Nguyễn Tích Thời khẽ nói: “Em có cách.” “Có nguy hiểm không?” Phó Vân Đình lại hỏi.
Nguyễn Tích Thời lắc đầu.
“Được.” Phó Vân Đình nói: “Nếu có nguy hiểm thì em nói với anh.” Tim Nguyễn Tích Thời như được ngâm trong dòng nước ấm áp.
Cô ngẩng đầu, gật đầu thật mạnh: “Anh yên tâm, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt” Cô lại bổ sung thêm một câu: “Cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt!” Sau này cô không có bất cứ kẻ nào ức hiếp anh!
Phó Vân Đình cười khẽ: “Em đã bảo vệ anh hai lần rồi.” Nếu hai lần đó không có cô, anh đã bị thương nặng hoặc đã chết.
Tuy Nguyễn Tích Thời không nói chuyện này nhưng cô cũng không nhiều lời thêm.
Đợi tới ngày đó, Phó Vân Đình tự nhiên sẽ hiểu.
(Ưu tiên lúc này của cô là tìm ra chân tướng.
* Buổi tối, Tổng tư lệnh ở lại với vợ.
Trước khi ngủ, phu nhân Tổng tư lệnh uống thuốc Tây như mọi ngày rồi mới đi ngủ cùng Tổng tư lệnh.
Một tấm bùa tiến vào mộng lặng lẽ bay vào phòng qua khe cửa sổ, dừng ở trên người phu nhân Tổng tư lệnh rồi lập tức biến mất.
Phu nhân Tổng tư lệnh vốn đang ngủ ngon lành, bên tai bỗng có âm thanh trầm thấp truyền đến.
“Chị, chị hại chết em, sao còn có thể ngủ ngon như vậy chứ?” Phu nhân Tổng tư lệnh bỗng giật mình mở mắt ra.
Bà ta thấy một bóng trắng bay xẹt qua bà ta, bóng trắng càng ngày càng tới gần, cũng càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng biến thành một người phụ nữ xinh đẹp.
Người phụ nữ này có gương mặt giống bà ta như đúc!
Chỉ là trên gương mặt người phụ nữ này chỉ có oán hận và đau khổ, trên cổ có vệt đỏ do bị siết khiến mặt người phụ nữ càng thêm tái nhợt.
Nhìn gương mặt giống mình như đúc này, mắt phu nhân Tổng tư lệnh co lại, gương mặt hoảng sợ.
Xuất hiện, lại xuất hiện rồi!
Mỗi lần gặp ác mộng, cảnh tượng như vậy đều sẽ xuất hiện!
Nhưng chưa bao giờ phu nhân Tổng tư lệnh cảm thấy ác mộng lại chân thật như lần này cả.
Thậm chí bà ta có thể cảm nhận được hơi thở của người phụ nữ phả trên mặt bà ta, mang theo mùi máu khiến trái tim bà ta đập loạn xạ!
Nước mắt máu từ mắt người phụ nữ chảy ra: “Chị ơi, chị nhẫn tâm quá, em đau lắm!” Bà ta muốn nói.
Nhưng bà ta nói không nên lời.
Bà ta cảm thấy cổ mình có một bàn tay đang bóp chặt, không thể phát ra tiếng.
Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt tái nhợt đầy máu kia tới gần bà ta từng chút...
“Em không sao chứ?” Bên tai truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.
“ÁP Phu nhân Tổng tư lệnh thét chói tai, bỗng nhiên bật dậy khỏi giường.
Người phụ nữ lập tức biến mất.
“Phu nhân!” Tổng tư lệnh cũng nhanh chóng dậy theo, khoác áo lên người bà ta: “Em có chuyện gì vậy?” “Là nó...
nó tới...” Phu nhân Tổng tư lệnh vẫn chưa bình tĩnh lại sau cơn hoảng sợ, chỉ lẩm bẩm tự nói.
Tổng tư lệnh ôm bà ta vào lòng, cảm nhận cơ thể mềm mại của bà ta luôn run rẩy, chỉ có thể khẽ an ủi: “Không sao đâu, chỉ là mơ thôi, không sao đâu.” Dưới sự trấn an của Tổng tư lệnh, bà ta dần bình tĩnh lại.
“Lại mơ thấy ác mộng sao?” Tổng tư lệnh hỏi.
Ý thức được vừa rồi mình gặp ác mộng, cơ thể đang căng chặt của phu nhân Tổng tư lệnh mới dần thả lỏng.
Bà ta tựa vào ngực Tổng tự lệnh, vẫn còn chưa hết sợ: “Vâng, em mơ thấy một con ma rất đáng sợ.” “Lại là ma.” Tổng tư lệnh cau mày: “Thiên sư nói trong nhà không có ma.
“Em biết, nhưng mà em...” Phu nhân Tổng tư lệnh dừng lại, hồi sau mới nói: “Có lẽ qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi.” Tổng tư lệnh ôm vai bà ta: “Nhưng không phải khoảng thời gian trước em đã đỡ hơn rồi sao, vì uống thuốc của Tích Thời nên mới trở nặng.
Tối nay không uống thuốc của con bé, sao lại bị vậy nữa?” Phu nhân Tổng tự lệnh: “...
Có lẽ vì cơ thể vẫn chưa điều chỉnh lại được, bác sĩ Lý cũng có nói phải uống thuốc an thần mấy ngày mới khỏe lại được.”