Chương 93 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 93 BỆNH PHU NHÂN TỔNG TƯ LỆNH TRỞ NẶNG "T hật vậy chăng?” Trên mặt Nguyễn Tích Thời để lộ vẻ vui | mừng.


Vậy thì quá tốt rồi.


Cô còn cảm thấy hiện thời gian ở chung với Phó Vân Đình còn ít đó, dù sao ở phủ Tổng tư lệnh có nhiều đôi mắt đang nhìn chằm chằm như vậy cũng không tiện lắm.


Nếu họ có thể đi bắt ma với nhau mỗi ngày, vậy không phải ngày nào cũng được ở chung sao?


Hơn nữa, sát khí trên người Phó Vân Đình mạnh như vậy, mấy con ma tép riu đều sợ anh, đúng là đỡ biết bao nhiêu việc!


“Không muốn không muốn, từ chối anh ta, từ chối anh ta!


Ông đây không cần anh ta làm vướng tay vướng chân!” Tể Tể tuyệt vọng hét lên trong đầu cô trước sát khí của Phó Vân Đình.


Nguyễn Tích Thời chẳng quan tâm tới nó, mỉm cười ngọt ngào với Phó Vân Đình: “Vậy làm phiền anh rồi.” Tể Tể: ...


Thật vô vọng.


Phó Vân Đình cười khẽ: “Không phiền, nhưng đêm nay anh còn phải đi làm một việc khác, đêm mai mới đi được.” “Được.” Nguyễn Tích Thời gật đầu.


Cô quyết định đêm nay sẽ vẽ thêm vài tấm bùa để cho Phó Vân Đình xem cô lợi hại thế nào!


* Chiểu hôm sau, Nguyễn Tích Thời còn chưa tan học, người của phủ Tổng tư lệnh đã tới đón cô.


“Tổng tư lệnh và phu nhân mời cô mau trở về một chuyến.” Người tới đón cô lạnh lùng nói.


Nguyễn Tích Thời suy nghĩ, không nói gì, chỉ ngồi lên xe theo tài xế.


Tới phủ Tổng tư lệnh, quản gia đưa cô tới phòng phu nhân Tổng tư lệnh.


Cô vừa vào phòng đã nghe bác sĩ nói: “Bà chủ dùng thuốc không đúng cách nên bệnh tình mới trở nặng ” Nguyễn Tích Thời dừng một lát rồi mới chậm rãi bước vào.


Phu nhân Tổng tư lệnh đang nằm trên giường, sắc mặt xanh xao yếu ớt, Tổng tư lệnh đang đau khổ ôm lấy bà ta.


Thấy Nguyễn Tích Thời vào, ánh mắt phu nhân lạnh lùng, yếu ớt lên tiếng: “Tích Thời, cháu tới đúng lúc lắm, cháu nói với bác sĩ xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Nguyễn Tích Thời sửng sốt.


Cô tỏ vẻ khó hiểu như không biết bà ta đang nói gì.


Tổng tư lệnh giải thích: “Bệnh của phu nhân bỗng trở nặng, đau đầu nôn mửa, bác sĩ Lý nói là do bà ấy uống thuốc không đúng cách ” Ông ta dừng một chút: “Nhưng cháu cũng đừng căng thẳng, không phải do thuốc của cháu có vấn đề, chỉ là chúng ta muốn hỏi cháu mấy câu về loại thuốc này.” Nguyễn Tích Thời đã hiểu chuyện gì xảy ra, cô khẽ gật đầu và nhìn về phía bác sĩ Lý.


“Cô là bác sĩ đã kê đơn thuốc này?” Bác sĩ Lý thấy là một cô nhóc thì tỏ vẻ không thể tin nổi, lập tức lại lắc đầu thở dài nói: “Khó trách lại kê đơn thuốc như vậy, là do còn quá nhỏ tuổi nên không có kinh nghiệm!” “Thuốc tôi kê có vấn đề gì sao?” Nguyễn Tích Thời hỏi lại.


“Vấn đề gì?


Vấn để rất lớn đấy!” Bác sĩ Lý chỉ vào bát thuốc còn một ít bên cạnh: “Thuốc này là gồm chu sa, nam châm, long cốt, long xỉ phải không?” Nguyễn Tích Thời gật đầu.


“Đó đều là thuốc an thần, tuy có hiệu quả nhất thời nhưng không phù hợp với người bệnh yếu như bà chủ sử dụng lâu dài.” Bác sĩ Lý trầm giọng nói: “Nếu dùng nhiều sẽ khiến hao tổn khí huyết!” Lông mi Nguyễn Tích Thời khẽ rung.


Tổng tư lệnh nghe vậy thì giật mình: “Nghiêm trọng vậy sao?” “Đúng vậy.” Bác sĩ Lý nhìn Nguyễn Tích Thời một cái: “Phương thuốc này rõ ràng là kê rất nóng vội, những bác sĩ có kinh nghiệm sẽ không kê đơn thuốc như vậy!” Tổng tư lệnh nghe vậy thì cau mày.


Ông ta nhìn Nguyễn Tích Thời, thấy gương mặt non nớt của Nguyễn Tích Thời thì lập tức hối hận.


Nguyễn Tích Thời còn quá trẻ, dù có biết một số phương pháp bảo vệ sức khỏe nhưng cũng chỉ kiến thức cơ bản mà thôi, sao biết khám bệnh chứ.


Trong lòn ông ta lại thêm bất mãn với Nguyễn Tích Thời.


Nếu không biết cách kê thuốc thì đừng có cậy mạnh, nóng lòng muốn thành công thì sẽ hại người khác.


Nhưng Nguyễn Tích Thời cũng là thế hệ con cháu, còn là con đâu tương lai của ông ta, ông ta cũng không thể chỉ trích cô nặng nề trước mặt bác sĩ Lý, chỉ có thể hỏi bác sĩ Lý: “Có cách nào khắc phục được không?” “Phương thuốc này tuyệt đối không được dùng nữa.” Bác sĩ Lý nói: “Lát nữa tôi sẽ kê thêm mấy đơn thuốc để an thần, trước tiên phu nhân cứ uống vài ngày xem hiệu quả thế nào.” “Vậy làm phiền bác sĩ Lý rồi.” Tổng tư lệnh nói.


Rồi ông ta nói với Tiểu Đào: “Cô theo bác sĩ đi lấy thuốc đi.” Xong ông ta lại nói với Nguyễn Tích Thời: “Cháu cũng về nghỉ ngơi đi” Nhưng Nguyễn Tích Thời không nhúc nhích.


Cô bình tĩnh nhìn bác sĩ Lý: “Bác sĩ Lý, xin hỏi ông dựa vào đâu mà nói thuốc tôi kê sẽ khiến bà chủ hao tổn khí huyết?” Bác sĩ Lý không ngờ Nguyễn Tích Thời còn dám hỏi lại, ông ta lập tức dừng chân, mặt xụ xuống: “Cô dùng toàn thuốc mạnh, dùng nhiều đương nhiên có hại cho sức khỏe rồi!


Cả người vừa học y còn biết điều này!” Ông ta đang ngầm nói Nguyễn Tích Thời còn không bằng người vừa học y Nguyễn Tích Thời không nổi giận, chỉ bình tĩnh đáp: “Tuy rằng chu sa, nam châm, long cốt đều là thuốc mạnh nhưng có thể trấn áp bệnh nặng, loại bỏ sợ hãi, trấn an tỉnh thần, tĩnh can, điều đương, vô cùng thích hợp đối với bệnh của phu nhân hiện giờ.” Phụ nhân Tổng tư lệnh liếc nhìn cô, giấu đi vẻ u ám trong mắt.


(Cô nói rõ ràng như vậy, không phải thật sự biết y thuật đấy chứ?


Nhưng bà ta lại phủ định suy nghĩ này của mình.


Không, không thể nào.


Bà ta đã phái người đi điều tra, cô luôn ở nông thôn, ngoài lần này được nhà họ Chương đón về thì chưa từng rời khỏi làng.


Nơi như vậy sao có bác sĩ giỏi được.


Chắc chắn là Nguyễn Tích Thời đang giảo biện.


Phu nhân Tổng tư lệnh thầm cười giễu.


Bà ta đang lo Tổng tư lệnh sẽ một việc nhịn chín việc lành, không ngờ Nguyễn Tích Thời lại tự nhảy ra tìm chết!


“Ha.” Bác sĩ Lý không ngờ có một ngày lại bị một con nhóc dạy, lập tức lạnh lùng nói: “Nếu nó phù hợp thì sao phu nhân lại bị như vậy?” “Phu nhân bị như vậy do đâu thì tôi không rõ, nhưng có lẽ không liên quan tới thuốc.” Giọng Nguyễn Tích Thời mềm mại, không giống đang cãi nhau mà đang nghiêm túc nói lý.


Nhưng bác sĩ Lý lại thầy quyền uy của mình bị khiêu chiến.


Ông ta khám bệnh cho các quan lại, quý tộc hàng năm, danh vọng địa vị ở thành Vân không hề thấp, hiện lại bị một con nhóc nghĩ ngờ.


Bác sĩ Lý cười giễu: “Gần đây phu nhân chỉ uống thuốc cô kê, ngoài thuốc của cô thì còn nguyên nhân nào khác?” Nguyễn Tích Thời nhìn phu nhân Tổng tư lệnh: “Trước đó phu nhân từng dùng thuốc tây phải không?” Tổng tư lệnh hơi nhíu mày, nhìn về phía bác sĩ Lý theo bản năng.


Bác sĩ Lý kinh ngạc.


Sao con nhóc này lại nhìn ra?


Nhưng ngay sau đó ông ta lại tự thuyết phục bản thân.


Đều ở phủ Tổng tư lệnh, muốn biết bà chủ đã uống thuốc gì không phải rất đơn giản sao?


“Phu nhân bị đau đầu nôn mửa, tôi nghĩ là do uống thuốc ngủ trong thời gian dài.


Thuốc ngủ này tuy có thể giúp phu nhân nghỉ ngơi trong thời gian ngắn nhưng sẽ có tác dụng phụ với thận, cũng ảnh hưởng tới tỉnh thần của phu nhân, sẽ gây ra cảm giác choáng váng đầu óc.” Nguyễn Tích Thời nhìn phu nhân Tổng tư lệnh: “Cháu nghĩ hiện giờ nếu phu nhân không uống thuốc ngủ thì không thể vào giấc được phải không?” Phu nhân Tổng tư lệnh: ...


Trên mặt bà ta không thể hiện gì nhưng trong lòng đang đậy sóng lớn.


Đúng là giống với những gì Nguyễn Tích Thời nói.


Hiện tại bà ta không uống thuốc thì không thể ngủ được.


Dù miễn cưỡng khuya có thể ngủ được nhưng sẽ bị ác mộng dọa tỉnh rất nhanh.


Hơn nữa dù hiện tại bà ta đang giả vờ nhưng đúng là gần đây bà ta thường thấy đau bụng và choáng váng đầu.


Chẳng lẽ bị Nguyễn Tích Thời nói trúng thật rồi?


Bác sĩ Lý thẩm cười giễu.


Chỉ có vài loại thuốc chữa chứng mất ngủ, cô nói trúng cũng chẳng có gì kỳlạ.


Ông ta nói: “Cho dù trước đó phu nhân từng uống thuốc Tây, nhưng hiện mới xảy ra chuyện là do uống thuốc của cô nên tất nhiên là do thuốc của cô gây nên rồi!” Mắt Nguyễn Tích Thời lóc lên vẻ sắc bén.


Cô nhìn về phía bác sĩ kia, bác sĩ kia bị nhìn đến lạnh lòng.


Cô còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính từ phía sau truyền đến: “Vậy cũng chưa chắc mà.”


  • Trước
  • Sau