Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 90 LẠI LÀ BẮT MA À?
N guyễn Tích Thời: “...” Cô ngớ người ra mất một lúc, tiếp đó gương mặt đỏ ửng lên, cứ như một quả táo chín mọng, trông vừa yêu kiểu vừa bối rối.
Không phải là anh bất lực sao?
Sao lại có thể...
Chẳng lẽ là cô hiểu nhầm sao?
Ánh mắt của cô bất giác liếc xuống dưới nhưng vừa nhìn xuống eo anh “Tách, tách.” Những giọt máu mũi nóng hổi rơi xuống.
Máu mũi chạm phải bọt nước còn đọng trên người anh rồi loang ra.
Hình như lúc nãy anh đang tắm nên chỉ mặc tạm chiếc quần, trên người vẫn còn đọng nước, chiếc quần dán chặt vào bắp đùi anh, phô ra đường nét to lớn bắt mắt kia.
Nguyễn Tích Thời đần thối ra.
Trong đầu cô là một mảng hỗn loạn, suy nghĩ đầu tiên chính là lau sạch máu trên người giúp anh.
Bàn tay nhỏ bé sờ loạn xạ trên người anh.
Hô hấp Phó Vân Đình trở nên nặng nề hơn.
Bàn tay mềm mại, nhẫn mịn của cô như làn tơ lụa trơn láng, mỗi lần chạm đều khiến anh nóng ran.
Nguyễn Tích Thời lại không máy may hay biết.
Thậm chí bàn tay nhỏ nhắn của cô còn chạm vào sâu hơn.
Phó Vân Đình không thể nhịn nổi nữa, vội chặn tay cô lại, giọng nói khàn khàn cất lên từ hơi thở hổn hển: “Đừng sờ linh tĩnh nữa ” “Vẫn chưa lau khô máu...” Nguyễn Tích Thời còn chưa nói xong đã cảm thấy thứ đó ngày càng cao hơn, cô hoảng hốt phản ứng lại, bàn tay giãy khỏi tay anh, bụm mũi rồi lảo đảo đứng dậy.
Mặt cô đỏ bừng như vắt được ra máu, bàn tay khác đang bối rối lục tìm trong ngực.
Phó Vân Đình trì hoãn lại chút rồi cũng đứng dậy.
Anh thấy Nguyễn Tích Thời vẫn đang ôm chặt mũi thì quay người lại định đi lấy khăn tay cho cô, song lại thấy cô móc một chiếc khăn tay rất quen mắt khỏi ngực, nhanh chóng bịt mũi lại.
Chiếc khăn tay này là lần trước lúc thử đồ ở cửa hàng bách hóa, cô cũng bị chảy máu mũi nên anh đựa cho cô.
Không ngờ đã lâu thế rồi mà cô vẫn giữ.
Nơi đáy mắt Phó Vân Đình khẽ dao động.
Anh đặt khẩu súng trong tay lên bàn, quay người trở lại phòng tắm để thay đồ.
Nguyễn Tích Thời vẫn đứng yên tại chỗ, dùng khăn tay bịt chặt dòng Chẳng bao lâu sau Phó Vân Đình đã bước ra.
Buổi tối anh chỉ mặc một chiếc áo lót trong, hàng khuy tỉnh xảo và những đường cắt xẻ đơn giản là đủ để thấy được thẩm mỹ của anh.
Đầu anh vẫn chưa khô hẳn, vài lọn tóc xõa xuống trán, tựa như giấu đi vẻ sắc sảo thường ngày, tăng thêm vài phần khí chất cậu ấm nhà giàu.
Anh bước về phía Nguyễn Tích Thời, thấy cô vẫn cúi đầu thì nở nụ cười khe khẽ đầy ẩn ý: “Lần này xông vào đây cũng là để bắt ma hả?” Nguyễn Tích Thời ngớ người trong thoáng chốc sau đấy mới nhận ra là anh đang nhắc đến lần trước cô xông vào phòng anh.
Mặt cô lại đỏ ửng lên, trong đầu là những hình ảnh đầy đa dạng, máu mũi lại bắt đầu chảy Tòng ròng.
Cô vội vã ấn khăn mạnh hơn để hứng máu, xong xuôi mới ngẩng đầu lên, ồm ồm nói: “Không phải đâu, là em muốn gặp anh thôi.” Gương mặt cô vốn chỉ to bằng lòng bàn tay, giờ đã bị tóc bay che mất phân nửa, đôi mắt vừa trong veo vừa hỗn loạn, căng thẳng nhìn chằm chằm anh.
Phó Vân Đình vừa tức vừa buồn người.
Anh vươn tay lấy chiếc khăn tay, lau những vệt máu nguệch ngoạc bị cô trét ra.
Nguyễn Tích Thời ngơ ngác nhìn anh.
Phó Vân Đình nhìn vẻ mông lung của cô, một tia bất lực lóe qua nơi đáy mắt, vừa lau giúp cô vừa nói: “Con mèo hoa này, nếu nhớ anh thì sao không đi cửa chính mà trèo cửa sổ?” Nếu không phải thế thì anh cũng không tưởng là có người muốn ám sát mình.
“Dù sao thì em vẫn chưa chính thức bước vào nhà mà...” Nguyễn Tích Thời lí nhí: “Nếu bị người trong phủ thấy rồi truyền đi thì không có lợi với danh tiếng hai ta.” Mặc dù cô không để ý mấy thứ này nhưng lỡ như để lại ấn tượng xấu cho Tổng tư lệnh và phu nhân, họ không đồng ý cho cô vào nhà thì sao?
Phó Vân Đình nghe thế thì chợt mỉm cười.
Anh lau đi vết máu mũi cuối cùng trên mặt cô, sau đó nhìn gương mặt sạch sẽ của cô mà nói: “Em muốn gặp anh lúc nào cũng được, không cần phải suy nghĩ đến cái nhìn của người khác.” Anh dừng lại một lúc, một tia ranh mãnh ánh lên: “Đương nhiên là, nếu câu nói của em đang ám thị anh mau cưới em về nhà, thế thì phải bàn bạc thêm.” Máu mũi Nguyễn Tích Thời phải vật vã lắm mới cầm lại được, vừa nghe thấy lời anh nói thế thì lại ngại ngùng, suýt phụt ra tiếp.
Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ chín.
Giờ lại đi nói chủ để này, cô cảm thấy có hơi không đúng lúc lắm.
Cô đang đầu bù tóc rối, trên người còn dính nước do vừa nãy nằm trên ngực anh, mặt thì chắc chắn cũng lem nhem rồi, không hề giống cảnh trùng phùng tình cảm sau bao ngày xa cách, thủ thỉ với nhau những lời yêu như trong tưởng tượng của cô.
Nguyễn Tích Thời cúi gằm mặt, vừa ngại vừa thẹn: “Anh đừng nói nữa!” “Sao thế?” Phó Vân Đình thấy cô cúi đầu thì định hỏi xem có chuyện gì.
Chẳng lẽ là hồi nãy bị thương rồi?
Thấy Phó Vân Đình nhìn mình, Nguyễn Tích Thời càng ngại muốn chết, vội vàng che mặt: “Chắc chắn dáng vẻ bây giờ của em xấu muốn chết, anh không được nhìn em!
Em về thay đồ đã rồi đến gặp anh sau!” Cô nói rồi định bỏ chạy.
Nào ngờ cơ thể còn chưa kịp quay đi mà đầu đã choáng váng, chân cô không vững, cơ thể lảo đảo, vẫn may được Phó Vân Đình đỡ lấy.
“Vừa nãy mới chảy nhiều máu mũi thế, đừng chạy lung tung.” Phó Vân Đình đỡ cô ngồi xuống bên bàn, sau đó đưa chiếc hộp trên bàn cho cô: “Thay ở đây đi.” Nguyễn Tích Thời ngây người.
Cô cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, vừa mở ra nhìn đã thấy bên trong là một bộ sườn xám.
Chiếc sườn xám màu xanh khói, Nguyễn Tích Thời vừa nhìn đã thích mê.
“Để em mặc thử.” Nguyễn Tích Thời ôm hộp đi vào phòng trong.
Phó Vân Đình nhìn cô vào trong.
Một cánh cửa đóng, cánh còn lại khép hờ, tia sáng di chuyển trên lưng cô.
Phó Vân Đình vội đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Bóng đêm thăm thẳm, đúng lúc đám binh lính tuần tra đi qua đây.
Ánh mắt của anh trở nên u ám, không biết đang nghĩ gì.
Tiếp đó có tiếng cửa lạch cạch truyền đến.
Phó Vân Đình khóa cửa sổ lại, quay đầu nhìn Nguyễn Tích Thời vừa bước ra khỏi phòng trong.
Làn gió thanh mát vừa nhẹ nhàng len lỏi vào căn phòng, khiến tà sườn xám của cô bay lên rồi lại rủ xuống.
Chiếc sườn xám trên người tôn lên hết vóc người nhỏ nhắn của cô, mái tóc dài được búi lên một cách đơn giản, tựa như một cô nàng đang bước đưới làn mưa trong bức tranh, hiện lên một sự địu dàng khó tả thành lời.
Hô hấp Phó Vân Đình đình trệ trong thoáng chốc.
Nguyễn Tích Thời đã đi đến trước mặt anh.
“Sao chỗ anh lại có sườn xám đẹp thế này vậy?” Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng túm hai bên tà áo, địu đàng hỏi.
Bộ sườn xám này được may bằng lụa, mà tơ lụa không hề rẻ chút nào, thêm vào đó nó được may thủ công rất tỉnh xảo, bên váy còn được thêu những bông hoa lan đua nhau nở rộ, chắc chắn thợ may bình thường không thể tạo ra được.
Phó Vân Đình nhìn chằm chằm cô: “Hôm tiệc, anh thấy em mặc sườn xám rất đẹp, lần này đi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh tiện đường đi qua Lĩnh Nam nên chọn cho em vài bộ.” Anh nói: “Bên biệt thự của anh còn mấy bộ nữa nhưng không đưa đến đây.” “Thế sao anh lại đựa bộ này đến đây?” Nguyễn Tích Thời tò mò hỏi.
Phó Vân Đình: “Bởi vì anh thấy bộ này hợp với em nhất, thế nên không kìm nổi lòng mà muốn xem em mặc sườn xám anh chọn sẽ trông như thế nào.
Quả nhiên là rất đẹp.” Mặt Nguyễn Tích Thời lại đỏ ửng lên, trái tim nhảy điên loạn trong lồng ngực.
Phó Vân Đình lại lấy một chiếc trâm ngọc ra khỏi ngực, tùy ý cắm lên búi tóc của cô.
“Này cũng là quà à?” Nguyễn Tích Thời giơ tay sờ trâm ngọc: “Anh về nhà một chuyến thôi mà sao đưa nhiều đồ thế?” Cô chớp mắt: “Anh cố ý đưa đến đây là đã biết em ở lại đây rồi sao?” “Đêm qua về có đi qua biệt thự nhà họ Chương một chuyến nhưng không thấy em ở đó.” Phó Vân Đình kéo tay cô, không cho cô sờ mó lung tung để tìm trâm, giọng nói trầm thấp tựa dòng sông tĩnh lặng: “Anh bảo Phó Nhất đi kiểm tra mới biết em ở lại phủ Tổng tư lệnh, chăm bệnh giúp mẹ anh.” Hóa ra chuyện đầu tiên anh làm khi quay về là đi tìm cô à?
Chợt có một dòng mật ngọt ngào đổ vào lòng Nguyễn Tích Thời.
Cô mở miệng, định nói gì đó nhưng lại nghe thấy Phó Vân Đình nói trước: “Lần này anh đi làm việc, có đi đến thôn Thanh Thủy một chuyến.” Nguyễn Tích Thời ngớ người ra.
Thôn Thanh Thủy, đó không phải là nơi cô đã lớn lên sao?
Anh đi đến đây làm gì?
Điều tra cô à?