Chương 89 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 89 PHÓ VÂN ĐÌNH TRỞ VỀ PHỦ TỔNG TƯ LỆNH T rời đất, chẳng lẽ là có ma thật?” Người hầu sợ hãi bụm miệng lại.


“Làm gì có chuyện đấy!


Nếu có ma thật thì thiên sư đã thu phục ma từ lâu rồi!” Một người hầu khác lắc đầu: “Tôi đoán ấy, chắc là do bà chủ bệnh rồi nói linh tĩnh thôi.” “Tôi cũng thấy thế, chứ đâu ra lắm ma thế!” “Xủy, đừng nói linh tỉnh thế, lão gia tin thiên sư lắm đấy, nếu để lão gia nghe được thì chúng ta bị tống cổ đi mất!” Mọi người lập tức im bặt.


Nguyễn Tích Thời thấy không còn gì hay nữa mới thu hồi linh lực.


Thuốc đã được nấu xong.


Bình sắt tỏa ra hương thuốc Trung y nồng nặc.


Nguyễn Tích Thời đổ thuốc ra được một bát, đứng dậy đưa đến phòng phu nhân Tổng tư lệnh.


Phu nhân Tổng tư lệnh đang ngồi nghỉ trên giường, thấy Nguyễn Tích Thời bung thuốc vào thì bảo Tiểu Đào đỡ bà ta dậy, sau đó dịu dàng nói: “Hôm nay cháu vất vả rồi, chuyện đút thuốc cứ giao cho Tiểu Đào là được.


Cháu về phòng nghỉ ngơi đi.” Tiểu Đào vội bước lên trước, nhận lấy bát thuốc từ trong tay Nguyễn Tích Thời.


“Vâng ạ!” Dường như Nguyễn Tích Thời có hơi thất vọng nhưng vẫn đưa bát thuốc cho Tiểu Đảo, ngoan ngoãn nói: “Vậy cháu lui xuống nghỉ ngơi trước đây thưa phu nhân ” Ánh mắt phu nhân Tổng tư lệnh rời khỏi người Nguyễn Tích Thời.


Tiểu Đào thấy cửa đã đóng thì mới quay sang đưa bát thuốc đến trước mặt bà ta: “Thưa bà chủ, thuốc này thì?” “Đổ đi” Nguyễn Tích Thời vừa rời đi, vẻ mặt bà ta đã trở nên lạnh nhạt, một tia lạnh lùng lướt qua nơi đáy mắt: “Đi đưa thuốc bác sĩ Hứa cho hai hôm trước đến đây.” “Nhưng đó là thuốc Tây.” Tiểu Đào nhíu mày: “Trước đây bác sĩ có nói rồi, thuốc Tây không thể uống thường xuyên được, sẽ ảnh hưởng đến thận.” “Hôm nay tôi không thể ngủ được, còn quan tâm đến thận làm gì?” Phu nhân Tổng tư lệnh xoa m¡ tâm, nói: “Tốt xấu gì thì thuốc này cũng giúp tôi ngủ được mấy canh giờ.” Chỉ là sau mấy canh giờ lại bắt đầu mơ thấy cơn ác mộng đó.


Lâu dần, bà ta không thể phân biệt được đâu là mơ, đâu là thật nữa.


Tiểu Đào thấy bà chủ cố chấp thế thì chỉ đành đổ bát thuốc Nguyễn Tích Thời đưa đến, quay người đi lấy vỉ thuốc trong tủ ra, đút cho bà chủ uống.


Phu nhân Tổng tư lệnh nhíu mày nuốt viên thuốc xuống, không lâu sau cơn buồn ngủ đã ập đến.


Tiểu Đào đợi sau khi bà ta ngủ thiếp đi thì đứng ngoài phòng trông chừng.


Trời đêm, sao thưa.


Nguyễn Tích Thời đi ra khỏi phòng của phu nhân Tổng tư lệnh.


Cô không cố chấp ở lại, bởi cô biết bà ta sẽ không uống bát thuốc đó.


Đương nhiên bà ta sẽ không tin cô, thậm chí còn nghĩ cách hủy bỏ hôn ước giữa cô và Phó Vân Đình thì làm gì có chuyện mà uống thuốc cô kê được.


Nhưng cô cũng không quan tâm.


Cô đã có một cách.


Nơi đáy mắt Nguyễn Tích Thời có một tia gian xảo như hồ ly xoẹt qua.


* Ngày hôm sau, Nguyễn Tích Thời vẫn đi học như thường, buổi tối khi quay về thì nghe thấy có người đang nói chuyện trong nhà chính.


Cô vừa bước vào đã thấy một thân hình cao lớn.


Nghe thấy tiếng bước chân, anh quay đầu lại.


Giây phút hai mắt chạm nhau, không hiểu sao mà sống mũi Nguyễn Tích Thời cay cay.


Người anh có hơi bẩn, mệt mỏi vì bôn ba gió bụi, ánh chiều tà chiếu lên đầu và mặt anh khiến cơ thể như tỏa ra một vầng hào quang.


Rõ ràng mới chỉ mấy ngày trôi qua, cô lại cảm thấy như đã rất lâu rồi chưa được gặp anh.


“Tích Thời, cháu về đúng lúc lắm.” Tổng tư lệnh thấy Nguyễn Tích Thời thì cất lời: “Vân Đình cũng về rồi, vừa khéo ăn cơm với nhau.” Ông ta quay sang nói với người hầu: “Đi chuẩn bị thêm mấy món cậu hai thích ăn đi.” “Vâng.” Người hầu vội vàng rời đi.


Nguyễn Tích Thời đi đến.


Ánh mắt cô dán chặt lên người Phó Vân Đình, còn Phó Vân Đình đã dời ánh mắt đi từ lâu.


Anh nhìn Tổng tư lệnh, trầm giọng nói: “Chuyện đã được giải quyết xong rồi.” “Được.


Con đi xe cũng vất vả rồi, cha thấy tối nay con đừng về biệt thự nữa, ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Tổng tư lệnh nói: “Nghỉ ngơi mấy ngày đi, dạo gần đây sức khỏe mẹ con không được tốt, đúng lúc con ở lại chăm bà ấy chút ” “Vâng.” Phó Vân Đình đồng ý.


Tổng tư lệnh thấy thế mới gật đầu hài lòng: “Được rồi, đừng đứng đấy nữa, ngồi đi.” Lúc này đồ ăn được đưa lên.


Phó Vân Đình ngồi xuống theo Tổng tư lệnh.


Nguyễn Tích Thời ngồi ở giữa Phó Vân Đình và Tổng tư lệnh.


Chiếc bàn hình tròn nhưng rất lớn, ba người ngồi còn dư.


Nguyễn Tích Thời vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sang Phó Vân Đình.


Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng giờ Tổng tư lệnh đang ở đây nên không tiện.


Nguyễn Tích Thời nghĩ, lát nữa về phòng không biết có nên đi đến nhà phía Tây tìm anh không?


Không biết có phải là tâm linh tương thông hay không mà lúc Nguyễn Tích Thời nhìn lén Phó Vân Đình, đột nhiên anh quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt cô.


Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như hố sâu không thấy đáy.


Tim Nguyễn Tích Thời giật thót, vội cúi gằm đầu xuống, mặt hơi nóng Tan lên.


Bữa cơm này, Nguyễn Tích Thời ăn hơi lơ đãng.


Đến khi ăn xong, Tổng tư lệnh nói muốn nói chuyện với Phó Vân Đình, bảo anh đến phòng làm việc.


Nguyễn Tích Thời chỉ đành quay trở về phòng nấu thuốc cho phu nhân Tổng tư lệnh.


Cô đưa thuốc đến phòng bà ta theo thường lệ, trên đường quay về, cô cố ý đi dạo qua nhà phía Tây thì thấy đèn phòng Phó Vân Đình đang sáng.


Anh đã nói chuyện với Tổng tư lệnh xong rồi ư?


Đèn vẫn sáng, chắc là chưa ngủ.


Nguyễn Tích Thời nhìn chằm chằm ánh đèn hắt lên ô cửa sổ, khẽ mím môi.


Nỗi nhung nhớ mấy ngày liên tiếp đã thôi thúc cô muốn gặp Phó Vân Đình ngay, muốn nói chuyện với anh bao điều.


Nguyễn Tích Thời ngó trái ngó phải, thấy đúng lúc không có lính gác đến đây thì nhanh chân đi đến dưới cửa sổ, thò tay ra đẩy.


Cửa sổ không đóng chặt.


Nguyễn Tích Thời nhẹ nhàng đẩy cửa mở to ra, tựa như một con mèo linh hoạt, nhanh chóng chui vào trong.


Phòng Phó Vân Đình rất lớn, vừa nhìn là thấy đây là một căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, trừ chiếc bàn và ghế ra, gần như không có quá nhiều đồ dư thừa, sòng phẳng, gọn gàng hệt như con người anh.


Thậm chí anh còn không có giường ở ngoài phòng, chứng tỏ bình thường anh cũng không cần người làm túc trực.


Nguyễn Tích Thời vào trong phòng, nhìn thấy đèn sáng nhưng Phó Vân Đình lại không ở đây, chỉ có cửa phòng bên trong hơi hé mở, lộ ra một tia sáng nhàn nhạt.


Nguyễn Tích Thời bước đến, thử kéo cánh cửa phòng trong ra.


(Cô vừa kéo ra, đột nhiên có một trận gió tấn công thẳng về phía mặt cô.


Nguyễn Tích Thời phản ứng nhanh, nghiêng người né đi, đồng thời nâng chân, vẽ ra một độ cong xinh đẹp trong không trung, đá về phía người ở bên trong.


“Soạt!” Đột nhiên cánh cửa bị mở tung, một cánh tay vươn ra nắm lấy cổ chân cô, sau đó dùng lực kéo một cái.


Nguyễn Tích Thời bị kìm chế, suy nghĩ đầu tiên hiện lên là có người trong phòng muốn phục kích Phó Vân Đình.


Trong đầu cô lóe lên như đá đánh lửa, cô cố ý giả bộ ngã, giây phút chạm đất, cánh tay cô đã nhanh chóng chống đất, xoay người trong không trung, sau đó chân khác dồn hết sức, đá về phía cánh tay đang giữ chặt cô.


Giây phút nắm được cổ chân cô, người kia đã ngừng tấn công, không ngờ cô vẫn phản kích lại, trong thoáng chốc phải lùi lại hai bước nhưng cánh tay nắm chặt cổ chân cô vẫn chưa chịu buông.


Nguyễn Tích Thời cũng bị kéo theo, đúng lúc cánh cửa phòng trong mở Ta, hai người va vào nhau rồi ngã rầm xuống đất.


Mùi hương thanh mát thân thuộc tràn vào mũi Nguyễn Tích Thời.


Gương mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Tích Thời va lên người anh.


Hơi thở của Phó Vân Đình trở nên nặng nhọc, bàn tay nắm súng chợt buông lỏng.


Nơi bờ ngực truyền đến sự ấm áp.


Cơ thể mềm mại của cô đang nằm đè lên bờ ngực trần trụi của anh.


Người Phó Vân Đình cứng đờ.


Nguyễn Tích Thời cũng ngớ người ra, bởi vì giác quan nhạy bén của cô, một thứ gì đó không phải nòng súng đang vươn đầu ưỡn ngực chọc vào người cô.


  • Trước
  • Sau