Chương 88 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Những loại thuốc này không khó mua, lát nữa cháu sẽ viết N đơn thuốc, cứ bốc thuốc theo đó là được.” Nguyễn Tích Thời nói.


“Ây dà, thuốc nghe phức tạp như thế, mà người làm trong phủ ta toàn là mấy người thô lỗ, sao mà hiểu mấy cái này được!” Dì Tôn chõ miệng vào: “Lỡ bốc sai thuốc thì bệnh chồng thêm bệnh đấy!” Bà ta cười duyên nói với Nguyễn Tích Thời: “Vẫn là làm phiền cô Tích Thời tự đi sắc thuốc cho phu nhân, tôi tin là vì sức khỏe của phu nhân, cô Tích Thời sẽ không để ý đâu đúng không?” “Dì Tôn.” Phu nhân Tổng tư lệnh nhíu mày, không đồng ý: “Tích Thời là khách của chị, sao lại có thể làm loại việc như thế được!” “Chỉ là sắc thuốc thôi mà, đối với cô ấy mà nói cũng chẳng phải việc gì phức tạp.” Dì Tôn lại nói: “Huống hồ, mấy hôm nữa thôi cô Tích Thời sẽ gả cho cậu hai.


Nói ra thì chị là mẹ chồng của cô ấy rồi.


Con dâu tương lai chăm sóc mẹ chồng thế này cũng là hợp lý mà.” Bà ta tươi cười với Nguyễn Tích Thời: “Đúng không cô Tích Thời?” Nguyễn Tích Thời nhìn hai người họ người hát kẻ xướng.


Hóa ra đây là mưu đồ cuối cùng của phu nhân Tổng tư lệnh.


Nguyễn Tích Thời mỉm cười, để lộ vẻ căng thẳng và chờ đợi của một cô thiếu nữ ngây thơ: “Đúng ạ, chỉ là nấu thuốc thôi, cháu làm được.” Thấy Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn hiểu chuyện thế, phu nhân Tổng tư lệnh mới “khó xử” nói: “Nếu đã thế thì làm phiền cháu rồi.” “Không phiền đâu ạ.


Có thể chăm sóc phu nhân là vinh hạnh của cháu!” Nguyễn Tích Thời đáp lại ngay.


“Cháu có yêu cầu gì thì cứ nói thẳng với quản gia.” Phu nhân Tổng tư lệnh lại nói: “Bao gồm cả những việc ăn mặc, nếu thiếu gì thì cứ nói cho bác hoặc quản gia, cứ coi đây là nhà mình, đừng có khách khí.” “Cảm ơn phu nhân ạ!” Gương mặt Nguyễn Tích Thời phiếm hồng.


Cô tuyệt đối sẽ không khách khí đâu!


“Cháu đang đi học đúng không, thế thì đi học trước đi, đừng vì chuyện le Phụ nhân Tổng tư lệnh hơi nhắm mắt lại, che đi tâm tư nơi đáy mắt.


Cái bẫy đã được giăng sẵn, lần trước bà ta không thành công, lần này bà ta nhất định sẽ khiến Tổng tự lệnh mất thiện cảm về Nguyễn Tích Thời mà hủy bỏ hôn ước.


* Vừa rời khỏi phòng của phu nhân Tổng tư lệnh đã có người chuyên trách đưa Nguyễn Tích Thời đi học, đồng thời còn phái người đến biệt thự nhà họ Chương một chuyến, thông báo chuyện Nguyễn Tích Thời sẽ ở lại phủ Tổng tư lệnh.


Đương nhiên Chương Trấn Giang rất vui mừng, ông ta còn đang mong gả Nguyễn Tích Thời sang phủ Tổng tư lệnh càng sớm càng tốt, thế nên đã đồng ý không chút do dự.


Nguyễn Tích Thời vừa đến trường, Tống Ngọc Sương đã kéo cô lại, hỏi về chuyện của phu nhân Tổng tư lệnh.


Nguyễn Tích Thời chỉ nói là không có trở ngại gì, còn nói cả chuyện cô sẽ ở lại phủ Tổng tư lệnh.


Tống Ngọc Sương nghe thấy thì nhíu mày, đè thấp giọng xuống, thì thầm bên tai Nguyễn Tích Thời: “Cậu nên cẩn thận chút, tớ cứ cảm thấy dì tớ rất thâm sâu” Mặc dù Tống Ngọc Sương còn nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ đã kỹ càng hơn mẹ cô ấy rất nhiều.


Nguyễn Tích Thời gật đầu: “Tớ biết rồi.” “À đúng rồi, còn có Tôn Phái San nữa, lần trước cậu ở trong nhà cậu ta đã xảy ra chuyện gì thế?


Có phải liên quan đến cậu ta không?” Tống Ngọc Sương tỏ vẻ thần bí.


Nguyễn Tích Thời giật mình: “Sao tự dưng lại hỏi chuyện này?” Chẳng lẽ Tống Ngọc Sương đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao?


“Bởi vì vừa nãy lúc tớ đến phòng làm việc của giáo viên có nghe thầy cô nói, cha Tôn Phái San có đến đưa đơn xin tạm nghỉ học, bảo Tôn Phái San do vấn đề sức khỏe nên muốn tạm thời nghỉ học.” Tống Ngọc Sương nói.


Nguyễn Tích Thời nghe thế thì trong lòng bắt đầu suy nghĩ.


“Chắc là do đụng phải ma quỷ øì lợi hại rồi.” Cô chỉ tiện miệng đáp lại.


Tôn Phái San nghỉ học, chắc chắn liên quan đến lần bị đạo sĩ hút linh khí.


Lần đó trông cô ta đã dở sống dở chết, e là không có cơ hội đi gây chuyện với Chu Khâm nữa.


sân Tống Ngọc Sương tưởng thật, chỉ “ổ” đáp lại rồi không hỏi thêm nữa.


Nguyễn Tích Thời lại nhớ đến chuyện mình bị trúng bùa âm huyết.


Còn có mười mấy ngày nữa là đến đêm đầu tiên nhưng mà Tể Tể vẫn không chịu dạy cô cách vẽ bùa chống lại.


Theo như cách nói của Tể Tể, cô cần phải thu thập được nhiều ma hơn nữa mới có thể có thêm nhiều linh lực, giúp mình thăng cấp nhanh hơn.


Cô đang suy nghĩ thì nghe thấy Tống Ngọc Sương thì thầm: “Nếu gần đây cậu ở lại phủ Tổng tư lệnh thì rất không tiện cho chuyện bắt ma kiếm tiền nhỉ?” Nguyễn Tích Thời không ngờ đến mình vừa định bắt ma thì Tống Ngọc Sương đã nói đến chuyện này, cô ngây ra mất vài giây mới gật đầu: “Đúng là không tiện lắm.” “Không sao đâu, nếu cậu mà cần bắt ma thì cậu cứ nói với tớ, chúng ta tan học với nhau, cứ nói là đi mua đồ với tớ, tớ yếm trợ cho cậu!


Khi nào kết thúc thì tớ sẽ đưa cậu về phủ Tổng tư lệnh, như thế thì dì sẽ không nói gì đâu.” Tống Ngọc Sương nói đến đây thì hai mắt phát sáng, trông khác hẳn với cô gái lạnh lùng băng giá ngày thường.


Nguyễn Tích Thời thấy cô ấy như thế thì bật cười: “Được, vậy thì làm phiền cậu rồi.” “Giúp được cậu là tốt rồi.” Tống Ngọc Sương nói, nhưng dường như nghĩ đến gì đó, lại âm thẩm thở dài một hơi, gương mặt xinh đẹp tựa băng sương nhuốm vẻ sầu muộn.


“Sao thế?” Nguyễn Tích Thời không hiểu sao tự dưng cô ấy lại không vui.


“Còn không phải là vì cha tớ à” Tống Ngọc Sương thở dài thườn thượt: “Hôm qua ông ấy nói với tớ, đợi vài hôm nữa đến chủ nhật, muốn tớ đưa Tiêu Kỳ đi dạo phố, nhưng tớ không muốn đi.” “Nếu đã không muốn đi thì cứ nói với cha cậu là được.” Nguyễn Tích Thời nói.


Tống Ngọc Sương lại lắc đầu: “Tớ biết suy nghĩ của cha tớ, ông ấy sẽ không bỏ cuộc dễ dàng thế đâu.” Cô ấy cúi đầu: “Chỉ là tớ thực sự không thích anh ta, nếu có thể khiến anh ta từ chối tớ trước thì tốt rồi.” Tống Ngọc Sương chợt nghĩ đến gì đó, kéo lấy cánh tay Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời, cậu có bùa chú hay thuốc gì có thể khiến tớ xấu đi hay là đổ bệnh không?” Nguyễn Tích Thời bật cười: “Thế là hại người đấy, tớ làm gì có mấy thứ đấy.” “Cũng đúng.” Tống Ngọc Sương buông tay, buồn rầu nói: “Xem ra tớ phải nghĩ cách khác rồi.” Nguyễn Tích Thời: “Cậu đừng vì chuyện này mà giày vò sức khỏe mình.” “Được, được, tớ biết rồi.” Nguyễn Tích Thời thầm thở dài một hơi, với cái biểu cảm này của Tống Ngọc Sương thì chắc chắn lại nghĩ ra kế sách gì khác rồi.


Thực ra trông Tiêu Kỳ có vẻ ăn chơi trác táng thế thôi nhưng làm người lại rất chính nghĩa, chỉ là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.


Xem ra Tham mưu Tống muốn tác hợp hai người là rất khó...


Sau khi tan học, xe của phủ Tổng tư lệnh đến đón cô đúng giờ.


Nguyễn Tích Thời quay về phủ Tổng tư lệnh mới biết mọi thứ trong phòng đã được sắp xếp chỉn chu, không thiếu một thứ gì.


Nguyễn Tích Thời không khỏi không cảm thán sự chú tâm của phu nhân Tổng tư lệnh.


Chỉ là bà ta càng dốc hết công sức đối xử tốt với Nguyễn Tích Thời, Nguyễn Tích Thời càng hiểu rõ, chắc chắn tiếp theo đây bà ta sẽ giở trò đâm lén.


Quản gia đã chuẩn bị hết được liệu, Nguyễn Tích Thời kiểm tra cẩn thận một lượt, toàn là những thứ có chất lượng tốt nhất.


Trên đường nấu thuốc cho phu nhân Tổng tư lệnh, cô cố ý quan sát môi trường xung quanh.


Trong phủ Tổng tư lệnh, trừ nhà chính, nhà bên và nhà sau, còn chia ra thành các nhà Đông, Tây, Nam và Bắc.


Tổng tư lệnh và vợ ở nhà phía Đông, hai vị Tư lệnh đều ở nhà phía Nam, khách ở nhà phía Tây, người làm nhà nuôi thì ở nhà phía Bắc.


Mỗi một nhà đều có binh lính trông chừng.


Bây giờ cô đang ở nhà phía Tây.


Nguyễn Tích Thời còn chú ý là giữa mỗi căn nhà đều có một bức tường ngăn cách, chỗ cô ở đến nhà phía Nam và Bắc đều có tường chắn giữa, còn đến nhà Đông chỗ Tổng tư lệnh và vợ ở thì khá xa.


Song bây giờ hai vị Tư lệnh không ở đây nên nhà phía Nam đang để trống.


Nguyễn Tích Thời thăm dò được đại khái địa hình ở đây thì cũng vừa lúc đến nhà bếp.


Người làm đưa dược liệu đã chuẩn bị đến cho cô rồi rời đi.


Nguyễn Tích Thời một mình đi vào trong bếp, cô thấy trong đấy có mấy người hầu trông có vẻ thô lỗ đang chẻ củi nhóm lửa.


Thấy Nguyễn Tích Thời, một người hầu hỏi: “Cô là ai?” “Tôi đến nấu thuốc cho phu nhân.” Nguyễn Tích Thời khua nhẹ bó thuốc trên tay.


“Cô đi sang đây.” Người hầu chỉ sang một góc.


Trong đây có bốn cái bếp lò.


Nguyễn Tích Thời cũng không để ý, chỉ sợ làm bẩn đồ nên cởi áo khoác Ta, mặc chiếc áo bông làm bếp lên rồi đi nấu thuốc.


“Vừa nãy mấy người nghe thấy chưa, cô nhóc đấy nói là muốn nấu thuốc cho bà chủ đấy!” Một bà vú hất mắt sang phía Nguyễn Tích Thời rồi nói.


“Nghe thấy rồi.


Dạo này có tận mấy vị bác sĩ đến khám bệnh cho bà chủ, mấy ngày thay thuốc một lần mà chẳng thấy có biến chuyển gì” Một người hầu khác nói.


Họ chưa từng gặp Nguyễn Tích Thời nên chỉ coi cô như người hầu đi nấu thuốc, không để ý đến cô cho lắm nên nói chuyện không giảm âm chút nào.


Hơn nữa, bây giờ thính lực của Nguyễn Tích Thời đã tốt hơn trước rất nhiều, thế nên họ nói gì, cô đều nghe rõ mười mươi.


“Nghe nói có một thần y đến, nói không chừng lần này sẽ chữa khỏi bệnh cho bà chủ.” “Thần y gì chứ!” Một người làm mỉa mai: “Tôi nghe nói ấy, chỉ là một con oắt thôi!” “Thật ấy hả?


Bà chủ là bệnh quá nên bạ đâu mời đấy à?


Một con oắt thì biết gì y thuật chứ!” “Đúng đấy, bệnh mà cả thiên sư cũng không chữa khỏi cho bà chủ, một con oắt thì làm được gì chứ!” Thiên sư cũng đến khám bệnh cho phu nhân Tổng tư lệnh rồi sao?


Nguyễn Tích Thời vừa trộn thuốc vừa nghe lỏm, ngược lại thấy khá hứng thú.


Theo lý mà nói thì buổi ăn cơm hôm đó, mấy con ma kia đã bị đuổi đi, giờ cả phủ Tổng tư lệnh không ai nhìn thấy một con ma nào, gọi thiên sự đến làm gì nữa?


“Nói ra thì bệnh này của bà chủ cũng kì dị...” Một người hầu hạ thấp giọng, Nguyễn Tích Thời nâng cao linh khí thêm chút, lời của người đó truyền vào tai cô.


“Tôi nghe Tiểu Đào trong phòng bà chủ nói, gần đây đêm nào bà chủ cũng gặp ác mộng, hơn nữa luôn miệng kêu quỷ quái gì đó, còn nói mấy câu kiểu đừng đến đây, kêu nghe thảm lắm.


Tiểu Đào cũng sợ không ngủ nổi!”


  • Trước
  • Sau