Chương 87 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 87 PHU NHÂN TỔNG TƯ LỆNH ỐM RỒI P hu nhân Tổng tư lệnh ốm rồi sao?


Hàng lông mi Nguyễn Tích Thời khẽ cử động: “Chẳng lẽ là vì chuyện trong bữa cơm lần trước?” “Đúng đấy, mẹ nghe có Sương Nhi nói, hình như là bị dọa sợ.” Bà Tống nói.


Nguyễn Tích Thời hơi kích động nhưng gương mặt vẫn bày ra vẻ lo lắng: “Nghiêm trọng vậy sao ạ?” Cô mím môi, đôi mắt lóng lánh ánh nước: “Mẹ nuôi, con muốn đi thăm phu nhân Tổng tư lệnh.” Bà Tống thấy cô lo lắng thế thì gật đầu: “Dù sao bà ấy cũng là mẹ chồng tương lai của con, đúng là nên đi thăm.” Bà ta nói: “Sáng mai mẹ sẽ bảo người đưa con đi.” “Làm phiền mẹ nuôi rồi.” Nguyễn Tích Thời mỉm cười, lộ ra hai lúm đồng tiền.


“Khách khí gì chứ.” Bà Tống kéo tay Nguyễn Tích Thời, càng nhìn càng thích đứa bé này.


Vừa hiểu lễ nghĩa vừa hiếu thuận, chị bà ấy đã nhặt được bảo bối rồi!


Sáng ngày hôm sau, quả nhiên bà Tống đã phái người đến đưa Nguyễn Tích Thời đi phủ Tổng tư lệnh.


Tổng tư lệnh không ở trong phủ nên Nguyễn Tích Thời đi thẳng đến chào hỏi phu nhân Tổng tư lệnh.


Vừa bước vào phòng, cô đã ngửi thấy mùi thuốc.


Có một bà vú đang đút thuốc cho phu nhân Tổng tư lệnh.


Trông bà ta tiểu tụy hơn trước rất nhiều nhưng Nguyễn Tích Thời có thể nhìn ra được bà ta không mắc bệnh gì hết, đại khái chỉ bị dọa sợ mà thôi.


Huống hồ, cho dù bà ta mắc phải bệnh nghiêm trọng gì nữa thì Nguyễn Tích Thời cũng không định chữa bệnh cho bà ta.


Dù sao thì bà ta không hề tốt với Phó Vân Đình như vẻ bề ngoài, còn muốn chia rẽ hai người nữa.


Nguyễn Tích Thời đã ghim hết mấy chuyện này vào trong lòng rồi.


Thấy Nguyễn Tích Thời bước vào, phu nhân Tổng tư lệnh khoát tay bảo bà vú lùi sang một bên, rồi lại thong thả nhận lấy khăn tay để lau miệng, sau đó mới nói với cô: “Mấy ngày không gặp, không ngờ cháu lại thành con gái nuôi của Tuệ Tâm rồi.” Nghe thì giọng điệu bà ta rất dịu dàng song Nguyễn Tích Thời có thể nhìn ra được sự lạnh lẽo trong đó.


Nguyễn Tích Thời vờ như nghe không hiểu, mặt hơi phiếm hồng, tỏ vẻ ngại ngùng: “Là mẹ nuôi đã cất nhắc cháu.” “Đúng là Tuệ Tâm rất thích cháu, hôm qua lúc đến thăm bác cứ khen cháu suốt.” Bà ta nở nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ trông rất ôn tồn: “Con bé còn nói cháu hiểu chút y thuật, dạo này là cháu đang chăm sóc sức khỏe cho con bé, phải không?” “Cháu có hiểu chút thuật dưỡng sinh thật ạ!” Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn đáp lại.


“Thuật dưỡng sinh có thể chữa bệnh không?” Bà ta nheo mắt.


“Theo góc độ Trung y mà nói, nguồn căn của bệnh tật là do gốc rễ của sức khỏe không đủ, nếu điều dưỡng cơ thể tốt, có thể một số căn bệnh sẽ tự động biến mất.” Nguyễn Tích Thời nhẹ giọng nói: “Nhưng đa số các căn bệnh đều phải có sự điều trị của bác sĩ chuyện nghiệp.” Cô nói rồi ngừng lại thoáng chốc, đôi mắt nhìn thẳng về phía phu nhân Tổng tư lệnh, nói: “Mặc dù cháu không chắc có thể chữa khỏi căn bệnh của phu nhân nhưng cháu bằng lòng chăm sóc sức khỏe cho bác.” Thấy Nguyễn Tích Thời chủ động để cập đến, dáng vẻ còn như rất muốn khám bệnh giúp bà ta thì đáy mắt phu nhân Tổng tư lệnh lóe sáng, gật đầu.


“Cháu thật có lòng.


Chỉ là buổi sáng cháu còn đi học, cứ chạy qua chạy lại thế thì vất vả quá!” Phu nhân Tổng tư lệnh nghĩ ngợi một lúc: “Hay là khoảng thời gian này cháu cứ ở lại phủ Tổng tư lệnh đi.


Thế thì sáng đi học, tối chăm sóc sức khỏe giúp bác, cũng đỡ phải bôn ba.” Những lời này trúng ý Nguyễn Tích Thời.


Cô còn đang nghĩ làm sao để có thể ở lại quan sát phủ Tổng tư lệnh nhiều hơn, không ngờ bà ta đã tự mình dâng cho.


Dù sao Phó Vân Đình cũng đã nói, gần đây anh phải đi đến chỗ khác, mấy ngày nay sẽ không đến biệt thự nhà họ Chương thăm cô được.


“Nếu được thế thì tốt quá!” Trông Nguyễn Tích Thời có vẻ rất vui.


Đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng cười duyên từ bên ngoài truyền đến, nghe tựa tiếng chuông bạc lanh lảnh: “Nghe nói phu nhân tìm một thần y đến chữa bệnh, để em xem là thần y giỏi đến cỡ nào nào.” Lời này vừa vang lên, một hương hoa tràn vào căn phòng, theo đó là một người phụ nữ mặc trang phục màu hồng đào chậm rãi bước vào trong.


Người phụ nữ này trông rất duyên dáng, giọng nói lại như chim vàng anh, chỉ là vừa bước vào đã dáo dác ngó trái ngó phải: “Thần y đâu?” Cô ta nói rồi ánh mắt rơi xuống người Nguyễn Tích Thời, kinh ngạc thốt lên: “Này chắc là dược đồng của thần y đúng không, sao cô lại đến đây một mình thế, thần y nhà cô đâu rồi?” Nguyễn Tích Thời còn chưa kịp nói gì đã bị phu nhân Tổng tư lệnh cướp lời: “Dì Tôn, đừng nói lời xằng bậy.


Cô ấy không phải là được đồng gì đâu, đây là Tích Thời.” Hóa ra người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy này chính là vợ bé của Tổng tư “Tích Thời?” Dì Tôn ngây người trong thoáng chốc, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “Em nhớ rồi, vợ chưa cưới của cậu hai nhà ta tên là Tích Thời.” “Là cô ấy.” Phu nhân Tổng tư lệnh nhìn Nguyễn Tích Thời, ôn hòa nói: “Đứa bé này hiếu thuận, nghe nói chị bị bệnh nên đến đây thăm, còn nói chăm sóc sức khỏe giúp chị nữa!” Con nhỏ này á?


Chăm sóc sức khỏe?


Một con nhỏ chưa vắt mũi sạch á?


Dì Tôn nhìn Nguyễn Tích Thời đang ngoan ngoãn ngồi bên giường, bất ngờ: “Chắc là phụ nhân nói đùa thôi đúng không?


Cô Tích Thời còn nhỏ tuổi thế, trông không giống như biết y thuật gì cả!” “Đừng đánh giá ai qua vẻ bể ngoài.


Là cô ấy đã chữa khỏi cho cô em gái của chị đấy.” Giọng điệu phu nhân Tổng tư lệnh lạnh nhạt: “Chị tin Tích Thời.” Nguyễn Tích Thời nhìn sang bà ta, nơi con ngươi lóe lên một tia sáng nhàn nhạt, đường như rất cảm động khi bà ta nói đỡ cho cô.


Phu nhân Tổng tư lệnh thầm cười khẩy.


Quả nhiên là còn ít tuổi, không có tâm tư gì, đợi sau này giáo huấn con nhỏ này một trận, xem có dám bước chân vào cửa phủ Tổng tư lệnh nữa không.


Nguyễn Tích Thời chỉ bình thản liếc mắt qua, nhìn thấy sự thay đổi nhỏ nhoi trên mặt bà chủ thì hiểu ngay suy nghĩ của bà ta.


Đầu tiên là bưng cô lên đỉnh núi, sau đó lại đẩy xuống, như thế mới ngã đau hơn.


Vì đã sống qua một kiếp nên Nguyễn Tích Thời nhìn thấu được miệng lưỡi bà ta, nếu không thì e rằng bây giờ cô đã bị bà ta lừa trên đầu trên tai.


“Xem ra y thuật của cô Tích Thời này rất cao minh nên mới được phu nhân tín nhiệm đến thế ” Dì Tôn lại nói: “Không biết cô Tích Thời là học từ vị danh y nào?” Nguyễn Tích Thời lắc đầu: “Chỉ là theo học bác sĩ làng ở dưới quê vài hôm mà thôi.” Mặc dù trước khi chú hai chưa về quê từng là thần y mà dùng cả nghìn vàng cũng khó mời, nhưng giờ về dưới quê rồi, cũng coi như là...


bác sĩ làng nhỉ?


Tính ra là cô không nói đối.


Dì Tôn nghe thấy vậy thì cười khúc khích, ánh mắt chế nhạo: “Hóa ra là học theo mấy ông bác sĩ làng, phu nhân, chị là thân quý ngàn vàng Nguyễn Tích Thời cắn môi.


“Bác sĩ nào cũng tốt, chỉ cần có thể chữa được bệnh là được rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh khó chịu nhìn dì Tôn.


Rõ ràng dì Tôn rất e dè phụ nhân Tổng tư lệnh, bà ta vội sửa lời: “Đúng, Phụ nhân nói đúng, chỉ cần có thể chữa được bệnh là được!” Bà ta dừng lại chút rồi nói tiếp: “Thế cô Tích Thời đã bắt mạch cho phu nhân chưa, thế nào?” “Đang định bắt mạch thì em đến.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói rồi chìa tay ra cho Nguyễn Tích Thời: “Thế thì phiền cháu bắt mạch giúp bác.” “Cháu sẽ cố hết sức.” Dường như Nguyễn Tích Thời hơi căng thẳng vì những lời của dì Tôn, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi mới vươn tay ra bắt mạch cho phu nhân Tổng tư lệnh.


Mạch tượng của bà ta rất loạn nhưng chỉ là khí huyết không lưu thông, không có bệnh gì đáng kể.


Nguyễn Tích Thời hỏi: “Gần đây có phải phu nhân hay bị đau đầu, mệt mỏi, mất ngủ, mơ nhiều không?” “Đúng là có.” Nơi đáy mắt phu nhân Tổng tư lệnh có một tia u ám khẽ lướt qua, đôi môi hơi run rẩy song chẳng mấy chốc đã giấu nhẹm hết đi.


Lúc này, Nguyễn Tích Thời mới rụt tay lại.


“Sao?” Cô vừa mới rút tay về, đì Tôn đã hỏi: “Sức khỏe phu nhân thế nào?” “Sức khỏe phu nhân không có trở ngại gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian.” Nguyễn Tích Thời nghiêm túc nói.


Vẻ mỉa mai trong mắt dì Tôn càng đậm hơn: “Hóa ra là phu nhân không có gì đáng ngại à, nếu lão gia nghe được chắc sẽ vui lắm đây ” Bà ta lại nói: “Thế thì dù chỉ chăm sóc sức khỏe cũng phải kê thêm chút thuốc chứ đúng không?” “Uống vài loại thuốc an thần là được.” Nguyễn Tích Thời nói.


“Trước đây mấy bác sĩ kia cũng kê thuốc an thần rồi.” Phu nhân Tổng tư lệnh nói: “Hạt táo gai, hạt bách, linh chi gì đấy đều uống hết rồi, nhưng không có tác dụng gì ” “Những loại dược liệu đó chủ yếu là ngọt và bổ dưỡng, mặc dù có thể tẩm bổ cho tim gan, an thần, bổ khí, song hiệu quả lại chậm.


Hơn nữa, theo tình hình của phu nhân là bị dọa sợ, là yếu tố đến từ bên ngoài chứ không phải yếu tố từ trong người.” Nguyễn Tích Thời nói đến thuốc là ăn nói mạch lạc đâu ra đấy: “Thế nên những thuốc kê cho phu nhân chủ yếu phải có tính nặng và lắng xuống, ví dụ như các loại chu sa, từ thạch, long cốt, long xỉ.” “Hóa ra là thế.” Phu nhân Tổng tư lệnh gật đầu, trong ánh mắt ánh lên vẻ coi thường.


Bà ta không tin Nguyễn Tích Thời có thể khám bệnh, e là nghe từ đâu đấy mấy loại dược liệu này nên nói nhăng nói cuội thôi.


Còn về chữa khỏi bệnh cho Tuệ Tâm thì chắc là trùng hợp, hoặc là dẫm phải vận may cứt chó gì đấy.


Dù sao cô em gái ngu xuẩn đấy khám bác sĩ bao lâu này, khéo tự dưng đến lúc nó khỏi thôi cũng nên.


Mấy loại thuốc này, chắc chắn bà ta sẽ không uống.


Chỉ là chỗ thuốc này vẫn có chỗ để sử dụng.


  • Trước
  • Sau