Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
N guyễn Tích Thời thì đang “nghe kịch”.
Tể Tể bay lượn trong không trung, miêu tả lại một cách sống động cho cô chuyện mình vừa thấy ở trong phòng Liễu Tương Tương.
“Ông đây cười muốn chết!
Bà già nói ra mấy lời thế thật luôn!
Làm mẹ kế của cô tức gần chết, phun máu như cái vòi phun nước luôn!” Tể Tể khua đôi bàn tay ngắn cũn trong không trung, mô tả lại đáng vẻ của bà cụ, chỉ vào khoảng không: “Đó là người ta có bản lĩnh sinh con trai, xứng hơn đồ không sinh nổi như cô!” Nó nói rồi bày ra vẻ mặt chế giễu.
Nguyễn Tích Thời không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Đùng đùng đùng!” Ngay lúc này, có người đang điên cuồng gõ cửa phòng Nguyễn Tích Thời.
“Xem ra cậu có kịch mới để xem rồi.” Nguyễn Tích Thời khẽ nhíu mày, nói với Tể Tể rồi đứng dậy đi mỡ cửa.
Vừa mở đã thấy Chương Đình tức giận ngập trời đứng ở cửa, cô còn chưa kịp nói gì, Chương Đình đã thẳng tay tát cô.
“Con điếm này!” Cô ta mở mồm ra là chửi rủa.
Ngay lúc cái tát tiến về phía Nguyễn Tích Thời, cô đã nhanh chân lùi lại một bước, né được cái tát của cô ta.
Cái tát rơi vào khoảng không.
Chương Đình thấy không đánh được Nguyễn Tích Thời thì càng tức hơn, cô ta lại giơ tay nhào về phía Nguyễn Tích Thời: “Đều tại mày!
Là mày hại mẹ tao ra nông nỗi đấy!
Tao muốn giết mày!” Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn bóp cổ Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời vươn tay định giữ cô ta lại nhưng dưới tầng lại có tiếng bước chân, thế nên cô rụt tay về, mặc cho Chương Đình bóp cổ mình.
“Cứu mạng...” Tiếng kêu khổ sở khiến người khác nghẹt thở vang lên từ cổ họng.
Nhưng trong thoáng chốc đã nghe thấy tiếng gầm đầy tức giận của Chương Trấn Giang: “Mấy đứa đang làm gì đấy!” Bàn tay đang bóp chặt cổ Nguyễn Tích Thời bị ngăn lại, lúc này không khí mới ùa vào phổi cô.
Nguyễn Tích Thời ôm cổ, nặng nhọc ho lên mấy tiếng, mặt đã đỏ ửng lên.
“Cha, cha thả con ra!” Chương Đình gào lên trong điên loạn: “Con phải giết con điếm này!
Nếu không phải tại nó thì cái nhà này không xảy ra bao nhiêu chuyện như thế, cái đồ sao chổi này...” : Chương Trấn Giang vung tay tát Chương Đình, ông ta tát rất mạnh khiến Chương Đình ngã xuống đất.
Chương Đình ngã xuống, cơn đau trên mặt và cơn đau toàn thân đan xen vào nhau khiến Chương Đình ngớ người trong thoáng chốc.
“Cha thấy con mới là sao chổi đấy!” Chương Trấn Giang tức phát run, ngón tay chỉ thẳng mặt Chương Đình: “Cha thấy là bình thường chiều con quá rồi nên giờ mới thành cái ngữ như này!” “Lão gia đừng bực mình nữa, bớt giận nào.” Tần Mị ở bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ngực giúp ông ta bớt giận: “Bọn nhỏ xích mích với nhau là chuyện thường mà, chỉ là...” Bà ta dừng lại rồi liếc qua chiếc cổ đỏ chót của Nguyễn Tích Thời: “Chỉ là cô ba hơi mạnh tay rồi, da dẻ con gái mỏng manh, không biết vết hằn trên cổ cô hai có mất đi không, có để lại sẹo không nữa.” “Còn chưa nói đến bà đâu đấy!” Chương Đình ôm mặt, nhìn Tần Mị mà rống lên: “Con hồ ly tĩnh này, cút đi cho tao!” “Mày còn dám ăn nói linh tĩnh!” Chương Trấn Giang đá cô ta một cú vừa đúng ngay giữa ngực Chương Đình khiến cô ta trợn trắng mắt, kêu thảm một tiếng rồi bất động, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Nguyễn Tích Thời, trong đó tràn ngập hận thù ngút trời.
“Mày còn dám nói nữa thì tao đá chết mày!” Lửa giận Chương Trấn Giang phừng phừng.
“Lão gia, được rồi mà, vẫn là đứa trẻ thôi, đừng đánh thật kẻo lại xảy ra chuyện đó.
Người đau lòng vẫn là anh thôi.” Tần Mị dịu dàng nói: “Bảo con bé ở trong phòng kiểm điểm là được rồi.” Chương Trấn Giang được an ủi dịu dàng thì mới lấy lại được hơi thở ổn định, nhưng cơn giận vẫn chưa tiêu tan.
Ông ta nghe lời Tần Mị, nói với người hầu: “Đưa cô ba về phòng cho tôi!
Không được thả nó ra ngoài!
Bao giờ biết lỗi rồi thì hãy thả nó ra!” Ông ta nói xong rồi đi đến trước mặt Nguyễn Tích Thời, lồng ngực phập phồng mấy cái, giọng điệu dịu dàng hơn chút: “Tích Thời à, con không sao chứ?
Đều tại con bé đó bị chiều hư, con đừng để bụng nhé.” Ông ta nói rồi sờ vào lồng ngực, lấy ra hai tấm chi phiếu, đưa cho Nguyễn Tích Thời: “Con cầm lấy số tiền này đi mua mấy cái kem chăm sóc da mà bôi, còn thừa thì thích mua gì thì mua.” “Cảm ơn cha” Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn đáp lại, nhận lấy chi phiếu trong tay ông ta.
Chương Trấn Giang thấy Nguyễn Tích Thời ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhìn sang Chương Đình lại càng không hài lòng.
Ông ta hừ với Chương Đình một cái, ôm lấy cái eo mềm nhũn như rắn của Tần Mị rồi bỏ đi.
Chương Đình bị người làm kéo về phòng như kéo chó, miệng vẫn còn kêu ầm ĩ: “Nguyễn Tích Thời, tao sẽ không tha cho mày đâu!” Trong lòng cô ta, nếu không tại Nguyễn Tích Thời, cha cô ta sẽ không đối xử với cô ta như thế.
Nguyễn Tích Thời nhìn theo bóng lưng bị kéo đi của cô ta, xoa lên vết hằn trên cổ, khóe miệng khẽ nhếch lên rồi quay người về phòng.
“Chiêu này của cô ác phết đấy!” Tể Tể vui vẻ xem kịch, cơ thể đụng đưa trong không trung, thậm chí còn không biết vớ đâu ra được hạt dưa mà ăn rất khí thế.
“Là cô ta đánh tôi trước mà.” Đáy mắt Nguyễn Tích Thời u ám tựa dòng suối sâu thẳm.
Cô bước đến trước tủ, lấy cao phù dung ra, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Ở kiếp trước, cô cũng gặp phải một “đãi ngộ” như thế này, bởi vì Chương Đình hãm hại nên cô bị Chương Trấn Giang đá giữa ngực, nửa tháng trời vẫn không xuống giường được.
Bây giờ là Chương Đình gieo gió nào gặt bão nấy.
Mở cao phù dung ra, thấy bên góc đã bị khoét mất một miếng, ngón tay Nguyễn Tích Thời khựng lại, cô chợt nhớ đến lần trước Phó Vân Đình bôi thuốc cho cô, khóe môi chợt nhoẻn cười.
Nếu để cô năm nhìn thấy, chắc chắn sẽ nói anh phung phí của trời.
Nói đến đây, cũng mấy ngày rồi cô không gặp Phó Vân Đình.
Nguyễn Tích Thời nghĩ đến ngây người.
“Này nhóc, nhóc!” Tể Tể gào thét bên tai cô, dọa Nguyễn Tích Thời giật thót.
Nguyễn Tích Thời hoàn hồn: “Sao thế?” “Sao cô lại ngây ra thế?” Tể Tể chống hai tay lên mặt: “Có người gõ cửa kìa!
Không phải lại là Chương Đình đấy chứ?” “Chắc không phải, người hầu không dám làm trái lời cha đâu.” Nguyễn Tích Thời đứng dậy, đặt lọ cao phù dung lên giường rồi đi mở cưa.
Bên ngoài là một người hầu: “Cô hai, dì Tần bảo tôi đưa thuốc mỡ qua cho cô, nói có hiệu quả ngăn ngừa sẹo rất tốt, bôi hai hôm là khỏi.” Ánh mắt Nguyễn Tích Thời khẽ dịch chuyển.
Cô vươn tay ra lấy lọ thuốc mỡ, dịu dàng nói: “Làm phiền cảm ơn dì Tần giúp tôi, cứ nói tôi đã nhận được tấm lòng của bà ấy rồi.” “Vâng.” Người làm đi xuống.
Nguyễn Tích Thời cầm lọ thuốc mỡ vào phòng.
Thuốc mỡ này trông thì rất tỉnh xảo, ngoài vỏ còn được chạm khắc hoa văn, vừa nhìn là biết không rẻ chút nào.
“Sao người phụ nữ đó lại tặng thuốc mỡ cho cô chứ?” Tể Tể tò mò: “Có khi nào bà ta muốn hại cô không?” “Nếu bà ta muốn hại tôi thì không cần tặng thuốc trắng trợn thế.” Nguyễn Tích Thời nói: “Bà ta là muốn lấy lòng tôi.” “Tại sao?” Tể Tể nhăn nhó, mặt đầy nghi ngờ.
Trong lòng nó, cái gì cũng có thể dùng bạo lực để giải quyết được hết!
“Bởi vì bà ta là người thông minh, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt” Nguyễn Tích Thời nói rồi đi đến trước bàn, kéo ngăn kéo ra, bỏ thuốc vào.
“Nếu đã thế thì sao cô không dùng?” Tể Tể càng khó hiểu hơn.
“Bởi vì không thể không đề phòng lòng người.” Nguyễn Tích Thời nói, sau đó quay trở lại bàn trang điểm, bôi cao phù dung.
Tể Tế: “...” Buổi tối, Chương Vi cũng quay về.
Nghe được mọi chuyện từ người hầu nhưng không ngờ cô ta chỉ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi về phòng mình luôn, không thèm đi xem mẹ mình thế nào, cũng chẳng quan tâm Chương Đình, tựa như chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta.
Sáng sớm hôm sau, cô ta lại trang điểm đi ra ngoài.
Đám người hầu nhà họ Chương đang lén lút nói với nhau là Chương Vi không có lương tâm, bình thường Liễu Tương Tương đối xử với cô ta tốt như thế, kết quả bà ta xảy ra chuyện mà cô ta không có chút phản ứng nào.
Nhưng nói đi nói lại thì đám người hầu này đã phải chịu rất nhiều áp bức của Liễu Tương Tương, thế nên họ lại mong Liễu Tương Tương sẽ nằm liệt giường mãi mãi.
Liễu Tương Tương đã không thể ra ngoài gây chuyện nữa, Chương Đình cũng vì cú đá của Chương Trấn Giang, đau đớn nằm liệt giường.
Đêm hôm đó, chuyện đã được truyền đến tai bà cụ Chương, bà cụ có cử người qua xem, nói chưa chết nổi, thế nên không thèm quan tâm nữa.
Chỉ là hôm đó từ sáng đến đêm, căn nhà toàn là tiếng khóc của cô ta, còn có cả tiếng rên không chút ngượng ngùng, không kể ngày hay đêm của Tần Mị.
Từng trận dồn dập như này thực sự ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện của Nguyễn Tích Thời.
Thế nên ngày hôm sau khi tan học, Nguyễn Tích Thời không về nhà họ Chương mà đến nhà họ Tống, tiện thể đến chăm sóc sức khỏe cho bà Tống.
“Có thể tiếp tục giảm thuốc rồi.” Nguyễn Tích Thời nói: “Thêm nửa tháng nữa là mẹ nuôi không cần uống thuốc nữa.” “Y thuật của con cao minh quá!” Bà Tống vui vẻ nắm lấy tay cô: “Giờ mẹ thấy nhẹ cả người, cảm giác không có gì khó chịu nữa.” Bà ta sực nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, sáng nay mẹ có đến phủ Tổng tư lệnh một chuyến, thấy phu nhân Tổng tư lệnh đổ bệnh rồi.”