Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Ánh mắt bà cụ Chương thay đổi: “Vừa nãy cháu nói, trước đây A người phụ nữ đó đã sinh ba đứa con trai sao?” “Vâng ạ!” Chương Đình tức giận nói tiếp: “Đã sinh ba đứa con trai rồi mà không an phận.
Bà nhất định phải dạy dỗ bà ta một trận, tống cổ bà ta đi”?
Bà cụ Chương nghe thế thì một tia vui mừng lướt qua nơi đáy mắt, lại ngồi xuống.
Bà cụ hắng giọng, cất lời: “Đàn ông có ai không ba thê bốn thiếp đâu, nếu cha cháu đã thích thì mấy đứa phải nghe lời cha!” “Bà nội!” Chương Đình không tin nổi: “Nhưng ả ta là một con hồ ly tính!
Bà không nghe thấy những lời ả ta nói hôm quá đấy thôi...” “Ăn nói hàm hồ!” Bà cụ Chương ngắt lời cô ta, nghiêm mặt: “Con nít con nôi mà sao ăn nói hỗn hào thế hả?
Đây là chuyện của người lớn, sao cháu chõ mũi vào lắm thế?” “Nhưng mà ä ta bắt nạt mẹ cháu!” Hai mắt Chương Đình đỏ au vì tức: “Mẹ đổ bệnh luôn rồi!” “Cô ba, bà chủ là người trông coi gia đình, ai có thể bắt nạt bà ấy được chứ!” Vú Vương luôn đứng bên bà cụ chợt chõ mõm vào.
“Đúng đấy!” Bà cụ Chương nhíu mày: “Bà thấy là do mẹ cháu không muốn người mới vào nhà mới sinh bệnh!” Bà cụ quay sang nói với vú Vương: “Bà nhìn xem, đứa nhỏ không hiểu chuyện cũng thôi đi, sao đến cả một trưởng bối cũng không khoan dung chút nào, còn suốt ngày dạy đỗ con trẻ nói mấy thứ không ra gì!” “Có lẽ phòng lão gia không có ai mãi nên bà chủ mới nhất thời không chấp nhận được thôi.” Vú Vương đáp lại.
“Thế cũng không thể bắt con trai nhà tôi chỉ có mỗi nó cả đời này được!” Bà cụ Chương hừ một tiếng, lại quay sang nói với Chương Đình: “Được rồi, cháu về đi, về thì nhớ nói với mẹ cháu, đừng tự chuốc lấy bực!” Bà cụ nói xong thì khoát tay.
“Bà nội!”?
Chương Đình gào lên.
“Cô ba, cụ chủ cần nghỉ ngơi rồi.” Vú Vương ngăn cô ta lại.
Chương Đình thấy bà nội nhắm chặt mắt, dáng vẻ như quyết không quan tâm đến chuyện này thì tức phát khóc, chạy vù ra ngoài.
Đợi Chương Đình chạy đi, vú Vương mới lại gần bà cụ Chương, lên tiếng: “Nói thế thì bà chủ có tức giận không?” “Ha, quan tâm gì cô ta tức hay không!” Bà cụ Chương mở mắt, cười khẩy: “Cô ta đã vào cái nhà này bao lâu rồi, lúc đầu là nể tình cô ta mông nở mắn đẻ, cứ tưởng cô ta sẽ đẻ được con trai chứ không còn lâu tôi mới đồng ý cho cô ta bước vào cửa!
Nhưng bà nhìn xem, đã lâu thế rồi, hai đứa con gái đã lớn tướng thế mà không sinh được cái rắm nào hết!” “Giờ khó khăn lắm mới kiếm được một đứa sinh được con trai, đã thế còn sinh được hẳn ba đứa, tôi thấy chẳng bao lâu nữa là cô ta sẽ có con trai nữa cho xem!” Bà cụ Chương nghĩ đến gì đó, lại nói tiếp: “À đúng rồi, bà mau đi dặn nhà bếp nấu thêm canh bổ, đưa sang cho cô ta, cả Trấn Giang nữa, cho hai đứa uống nhiều chút!” Bà cụ không giấu được vẻ sung sướng: “Cuối cùng nhà họ Chương chúng ta cũng có nối dõi rồi!” Bà cụ nói rồi bám bàn đứng dậy: “Không được, tôi không yên tâm, tôi phải đi nói chuyện với Liễu Tương Tương, không đến lúc đấy lại làm mất cháu đích tôn của tôi!” “Để tôi đỡ cụ.” Vú Vương vội nói, bước lên đỡ bà cụ Chương.
Dạo này bà cụ Chương hồng hào khỏe mạnh, béo lên hẳn một vòng, so với Liễu Tương Tương mặt mũi vàng vọt, hốc mắt hõm sâu thì tương phản thấy rõ.
Bà cụ vừa vào phòng Liễu Tương Tương đã cảm thấy căn phòng nhỏ hẳn đi.
“Mẹ, sao mẹ lại đến thế?” Liễu Tương Tương thấy bà cụ Chương thì luống cuống đứng dậy nhưng lại bị vú Vương ấn xuống.
“Được rồi, sức khỏe con không tốt, không cần đứng dậy đâu.” Bà cụ Chương giơ tay ra hiệu bà ta cứ nằm đi, sau đó mới ngồi xuống chiếc trường kỷ chạm trổ hoa bên giường.
Bà cụ vừa ngồi xuống, chiếc ghế hoa đắt tiền đã kêu kẽo kẹt, trông như sắp sập đến nơi.
Liễu Tương Tương nhìn thấy thì đau lòng nhưng không dám nói gì.
Cô ta đang định khóc than bà cụ Chương chuyện của dì Tần, ai ngờ lại nghe bà cụ nói trước: “Mẹ nghe Đình Đình nói, con vì chuyện của dì Tần nên mới đổ bệnh hả?” Liễu Tương Tương: “...” “Tương Tương à, không phải mẹ nói con nhưng đàn ông có ai mà không năm thê bảy thiếp đâu con?” Bà cụ Chương nói: “Từ xưa đến nay, hễ là một người vợ có tài có đức, người ta còn chọn thiếp cho vừa ý chồng cơ!” Mặt Liễu Tương Tương rúm ró.
Ý là nói bà ta không tài không đức ấy hả?
Bà cụ Chương như không thấy vẻ mặt khó coi của Liễu Tương Tương, vẫn nói tiếp: “Hơn nữa, mẹ nghe nói, dì Tần đấy đẻ được hẳn ba đứa con trai, chứng tỏ là vẫn có thể sinh thêm con trai nữa!
Có được con trai thì nhà họ Chương ta mới nở mày nở mặt được!” Bàn tay Liễu Tương Tương đang ở trong chăn bắt đầu run rẩy: “Nhưng bà ta đã sinh cho người ta ba đứa con trai rồi mà không giữ phép tắc, thủ thân theo người chồng đã chết, đã thế còn vứt bỏ con mình, đi quyến rũ đàn ông của người khác!
Loại đàn bà như này thì sao xứng vào nhà họ Chương ta?” “Sao lại không xứng vào?” Bà cụ Chương cười mỉa: “Cho dù cô ta sinh con trai cho người khác thì đó cũng là có bản lĩnh sinh con trai, xứng hơn người không sinh nổi con trai!” Liễu Tương Tương nghe thấy lời này của bà cụ Chương, làm gì có chuyện bà ta không nghe ra là bà cụ đang chửi mình không bằng một con điếm.
Bao máu huyết khó khăn lắm mới điều hòa lại được giờ lại dồn thẳng lên đỉnh đầu.
Hai tay bà ta nắm chặt lấy chăn, mặt tím như gan lợn.
“Nói chung con cân nhắc cho kỹ.” Bà cụ Chương được vú Vương đỡ dậy: “Nhà họ Chương này không thể tuyệt hậu.
Giờ có được một người có thể sinh con trai, thế mà con vẫn có thể tiếp tục giữ chức vị bà chủ gia đình của con, con nên cảm thấy vui mừng mới phải.” Bà cụ nói xong thì rời đi.
Liễu Tương Tương tức phát run, cảm nhận được nỗi uất nhục chưa từng có.
Đột nhiên bà ta “ọe” một tiếng, phun ra một ngụm máu, khiến cho người làm vừa bưng thuốc vào giật thót.
“Không hay rồi!
Bà chủ nôn ra máu rồi!” Theo sau tiếng hét của người hầu đó, chiếc ghế bà cụ Chương vừa ngồi chợt kêu lên răng rắc rồi vỡ tan tành.
Thấy chiếc ghế thân yêu nhất của mình gãy nát, Liễu Tương Tương lại không thể khống chế được cơn máu đồn lên tim, hai mắt trợn trắng rồi hôn mê.
Chương Đình vẫn đang ngồi trong phòng tức bà nội thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của người hầu.
Cô ta hốt hoảng chạy đến phòng mẹ, thấy mẹ nôn ra một vũng máu.
Liễu Tương Tương đã hôn mê bất tỉnh.
“Mẹ!” Chương Đình chưa từng thấy chuyện như này nên sợ hết hồn.
Chân cô ta mềm nhũn, ngã quy bên giường, liều mạng lắc Liễu Tương Tương: “Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi mẹ!
Mẹ đừng có dọa con!” Liễu Tương Tương lại không có bất cứ phản ứng gì.
Vẫn may bác sĩ đến rất nhanh, sau khi kiểm tra mới nói: “Bà chủ là vì máu dồn vào tim dẫn đến hôn mê, chỉ cần nghỉ ngơi, uống chút thuốc an thần, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ dần hồi phục.
Chỉ là không được chịu thêm bất kỳ kích động nào, nếu không sẽ bệnh chồng bệnh!” Máu dồn vào tim!
Chương Đình không biết chuyện bà cụ Chương đến đây, chỉ biết mẹ mình bị tức thành thế này.
Tất cả là tại Nguyễn Tích Thời!
Nếu không phải vì con nhỏ đó thì cha mẹ đã không cãi nhau, cha sẽ không đưa con hồ ly tỉnh đó về.
Mẹ ra nông nỗi này đều là tại Nguyễn Tích Thời hại.
Chương Đình ôm nỗi oán hận, hùng hổ đứng dậy đi đến phòng Nguyễn Tích Thời.