Chương 82 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 82 ANH UỐNG CÁI NÀY ĐI T rong thoáng chốc, tim Nguyễn Tích Thời đập như trống trận.


Miệng lưỡi cô khô khốc.


Cô có thể cảm nhận được bàn tay to lớn của Phó Vân Đình chỉ cách một lớp sườn xám đang dán chặt bên eo cô.


Gương mặt cô như bốc lửa, nhiệt độ lan truyền từ trái tim đến hai gò má, sau đấy lại từ mặt truyền ra khắp tứ chi.


Cô thấy mình sắp phát nổ vì nóng.


Thậm chí cô còn không hề chú ý đến ca khúc kia đã kết thúc tự lúc nào.


Họ đã nhảy liền hai bài, theo như quy tắc thì không được nhảy với cùng một bạn nhảy quá hai bài.


Có vài vị công tử đã để ý Nguyễn Tích Thời từ lâu, thấy ca khúc kết thúc thì muốn đến mời Nguyễn Tích Thời nhảy.


Ánh mắt lạnh căm của Phó Vân Đình lướt qua họ.


Mấy công tử kia sợ hãi chùn bước, ai nấy đều rụt đầu quay về, trơ mắt nhìn Phó Vân Đình nắm tay Nguyễn Tích Thời, rời khỏi sản nhảy.


Đến khi rời khỏi sàn nhảy, tách xa khỏi nơi ồn ào, Nguyễn Tích Thời mới hoàn hồn lại.


Phó Vân Đình đỡ cô ngồi xuống ghế bành, đưa một cốc nước trái cây ấm qua cho cô rồi mới hỏi: “Em định bao giờ thì về?” Nguyễn Tích Thời dùng hai tay cẩm cốc nước trái cây, trái tim đập loạn đã dần ổn định, đồng thời cũng hơi tiếc nuối.


Vừa nãy cô bị anh hớp hồn mất, chứ đáng ra cô nên chủ động hơn mới Song bây giờ đang ở nơi đông người, cô ngại không dám hỏi thêm vài câu, thế nên chỉ đành nói: “Sáng mai về ” “Không ở lại nhà họ Tống thêm mấy hôm à?” Phó Vân Đình nói: “Nhà họ Tống an toàn hơn.” “Nhưng em không thể trốn tránh ở nơi an toàn mãi được.” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh nhìn anh: “Những gì phải đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi.” Phó Vân Đình mỉm cười.


Anh là thích thái độ tích cực này của cô.


Mặc dù anh rất mong cô có thể không bao giờ gặp phải nguy hiểm, tuy nhiên con người không thể trốn tránh ở nơi thoải mái mãi được.


Nếu không có năng lực tự bảo vệ mình thì rồi sẽ có một ngày chết như thế nào cũng chẳng biết.


Phó Vân Đình không muốn cô trở thành người như thế.


“Đợi em về, anh sẽ dạy em bắn súng.” Phó Vân Đình nói.


Nhắc đến súng, Nguyễn Tích Thời chợt nhớ ra một chuyện khác.


Cô lấy ra một lọ sứ nhỏ ở trong túi bên người, đổ ra một viên thuốc cho anh: “Anh uống cái này đi.” Cô biết hôm nay anh về, thế nên cố ý bỏ vào trong túi.


“Đây là gì?” Phó Vân Đình tò mò.


Trên lòng bàn tay trắng như ngọc của cô, chỉ có một viên thuốc màu nâu rất nhỏ.


Anh giơ tay ra cầm lên mũi ngửi, ngửi thấy một mùi thuốc Trung y rất nồng đậm: “Đây là thuốc sao?


Điều trị gì thế?” Nguyễn Tích Thời: “...


Bồi bổ sức khỏe.” Phó Vân Đình nhướng mày: “Bồi bổ sức khỏe?


Em thấy anh không khỏe hả?” Rốt cuộc là điều gì đã khiến cô nảy sinh ra suy nghĩ lệch lạc như này?


“Không phải là không tốt, chỉ là...” Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông, Nguyễn Tích Thời cũng không tiện nói.


Cô sợ anh giận nên chỉ đành nói bậy: “Là có thể giúp cho sức khỏe của anh tốt hơn nữa!” “Nghĩa là để tăng cường sức khỏe sao?” Phó Vân Đình nhìn viên thuốc trong tay mình, anh nuốt cái ực không chút do dự, còn chẳng thèm uống thêm nước.


Nguyễn Tích Thời thấy anh uống rồi thì thẩm thở phào nhẹ nhõm.


(Cô lại cất chiếc lọ kia vào trong túi.


“Nếu viên thuốc này có hiệu quả thế, tại sao không đưa cho anh một lần luôn?” Phó Vân Đình nhìn cô.


“Thế thì không được.” Nguyễn Tích Thời nói: “Thuốc chứ không phải kẹo, uống nhiều hay uống ít đều không tốt cho sức khỏe, cần phải dùng đúng giờ, đúng liều lượng mới được.” Nguyễn Tích Thời nhìn anh: “Nếu cho anh luôn thì chắc chắn anh sẽ bận quá quên uống, nào rảnh thì uống nguyên nắm!” Phó Vân Đình cười lớn: “Em hiểu anh thật đấy!” Anh cười xong thì nói với Nguyễn Tích Thời: “Thế sau này anh sẽ phải định kỳ đế chỗ em lấy thuốc rồi.” Lời này thốt ra từ miệng Phó Vân Đình, nghe sao cũng thấy có cảm giác khác hẳn.


Mặt Nguyễn Tích Thời lại bất giác đỏ ứng lên.


Đến khi màn đêm ủa đến, Nguyễn Tích Thời mới bịn rịn tiễn Phó Vân Đình ra khỏi nhà họ Tống.


Phó Vân Đình vừa lên xe, Phó Nhất đã thông báo ngay: “Tôi đã phái người đi “chăm sóc” tên đó rồi.


Giao cho đám điên kia, đảm bảo chuyện gì cũng moi ra được hết!” “Đám điên” cũng là cấp dưới của Phó Vân Đình, họ rất giỏi tra tấn, bức cung, thế nên mới có biệt danh như vậy.


Phó Vân Đình khẽ gật đầu, vẻ mặt lạnh lẽo: “Đừng để gã chết.” Nói xong, anh lấy ra viên thuốc từ trong túi, vứt cho Phó Nhất: “Tìm người kiểm tra xem viên thuốc này có tác dụng gì.” Phó Nhất nhận lấy viên thuốc, kinh hãi hỏi: “Tham mưu Tống bắt anh uống cái này sao?” Phó Vân Đình: “Không phải.” Đôi mắt anh đen thẳm không thấy đáy.


Phó Nhất không dám nhiều lời, vội vàng cẩn thận cất viên thuốc vào trong ngực, sau đấy mới khởi động xe.


Nguyễn Tích Thời vẫn chọn ở lại nhà họ Tống.


Nhà họ Tống đặc biệt chuẩn bị cho Nguyễn Tích Thời một căn phòng thuộc về cô, căn phòng đó nằm ngay kế bên phòng Tống Ngọc Sương, các đồ dùng đều giống hệt như của Tống Ngọc Sương.


Buổi tối, Tống Ngọc Sương qua phòng Nguyễn Tích Thời, chui vào trong chăn cô: “Tớ muốn ngủ với cậu.” “Được.” Nguyễn Tích Thời nhường chỗ.


Đêm tối là lúc tốt nhất để các cô gái tám chuyện với nhau.


“Hình như hôm nay cậu không được vui lắm.” Nguyễn Tích Thời hỏi: “Sao thế?” “Cha tớ nhìn trúng Tiêu Kỳ rồi” Tống Ngọc Sương nhẹ giọng nói: “Nhưng trông anh ta như một đứa trẻ không chịu lớn, tớ không thích anh ta” “Thế cậu thích kiểu thế nào?” Nguyễn Tích Thời hỏi.


“Tớ thích...


trưởng thành, chín chắn, có thể bảo vệ tớ, mang lại cho tớ cảm giác an toàn.” Tống Ngọc Sương ngừng lại một lát, nghĩ ngợi: “Không đúng, quan trọng nhất là phải tôn trọng tớ, không xem tớ như đồ vật thuộc về anh ta.” “Tớ cũng thấy thế” Nguyễn Tích Thời nghĩ đến Phó Vân Đình.


Anh chính là người như thế.


Anh bảo vệ cô, cũng tôn trọng cô.


“Nhưng chưa chắc tớ đã tìm được người như thế” Tống Ngọc Sương cụp mắt: “Những người như chúng ta, đa số là không được làm chủ việc hôn nhân của mình.” Nguyễn Tích Thời quay sang nhìn cô ấy, trong chốc lát không biết phải nói gì.


Song Tống Ngọc Sương đã xốc lại tĩnh thần rất nhanh: “Nhưng mà tớ sẽ cố gắng phấn đấu.” Ánh mắt cô ấy rất kiên định: “Tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc đâu!” Trái tim Nguyễn Tích Thời đập hÃng một nhịp.


Hôn nhân của Tống Ngọc Sương không phải do bản thân cô ấy quyết định, thế Phó Vân Đình thì sao?


Bây giờ chuyện hôn sự của họ đã được ấn định nhưng nếu như cô phá hỏng chuyện của Tổng tư lệnh, có khi nào hôn ước này sẽ bị hủy bỏ không?


Còn có Phó Vân Đình, anh sẽ nghĩ như thế nào?


Nguyễn Tích Thời nhớ lại kiếp trước, Phó Vân Đình đã hủy bỏ hôn ước với cô, đổi cô dâu thành Chương Vi.


Nguyễn Tích Thời cắn môi.


Hai cô gái, một người trong trẻo tựa sương, một người địu dàng tựa nước, trong màn đêm đen đều ôm trong lòng một bầu tâm sự.


* Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tích Thời ăn cơm sáng ở nhà họ Tống xong thì lên xe về nhà họ Chương.


Nhà họ Chương đang trong tình cảnh bi thảm.


Chương Trấn Giang và Liễu Tương Tương đã trở về hồi đêm qua.


Sau khi thuốc hết tác dụng, Liễu Tương Tương đã khôi phục lại như bình thường, biết được mình đã làm gì, bà ta xấu hổ đến nỗi chỉ muốn chết quách đi.


Chương Trấn Giang thì thức trắng đêm, sau khi vứt người ra sau nhà thì bỏ đi, đến giờ vẫn chưa về.


Lúc Nguyễn Tích Thời vào cửa, nghe thấy Liễu Tương Tương đang khóc than với Chương Vi: “Mẹ cũng không ngờ sẽ thành ra thế này, mẹ thà treo cổ lên cột chết quách đi cho xong!” “Mẹ, mẹ đừng nghĩ thế” Chương Vi an ủi song giọng điệu lại thoáng chút mất kiên nhẫn và qua loa, dễ nhận thấy Liễu Tương Tương đã làm loạn cả đêm.


Thấy Nguyễn Tích Thời bước vào, vẻ mặt Liễu Tương Tương thay đổi ngay, trong mắt hiện lên sự căm phẫn.


“Nguyễn Tích Thời, mày còn dám về nữa hả?” Bước chân Nguyễn Tích Thời dừng lại.


Cô ngước mắt lên nhìn Liễu Tương Tương, ánh mắt ngây thơ tựa trẻ con: “Sao con lại không đám về chứ?” Liễu Tương Tương nhìn thấy dáng vẻ cái gì cũng không biết của cô thì tức gần chết.


Rõ ràng bà ta đã bỏ thuốc vào trong rượu vang của Nguyễn Tích Thời, kết quả bà ta mới là người trúng thuốc.


Chắc chắn là con khốn kiếp này đã động tay động chân!


“Dì không ăn bất cứ thứ gì, chỉ muốn một ly rượu vang, còn đi cùng với mày, mày nói đi, có phải mày động tay động chân gì không?” Liễu Tương Tương nổi giận đùng đùng, ré lên đầy thảm thương: “Trước giờ dì có đối xử tệ bạc với mày đâu, sao mày lại làm thế với dì hả con?” Nguyễn Tích Thời thầm cười khẩy.


Liễu Tương Tương là đang muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.


Cô chỉ cần sơ sẩy nói đi vài ba câu, truyền đến tai người hầu thì lại thành đổ thêm dầu vào lửa, không biết sẽ đồn đoán thành cái gì nữa.


Lúc đấy thì cho dù Chương Trấn Giang không tin nhưng vẫn không khỏi nảy sinh lòng nghĩ ngờ.


Cô suy tính một lúc, sau đấy mở to mắt, đôi mắt long lanh trong suốt như nai tơ: “Con không có, sao con lại hại dì chứ!” Cô nói xong như sực nhớ đến gì đó, lại ngừng lại trong thoáng chốc: “Nhưng mà hôm qua Tư lệnh Phó nói với con, anh ấy có nhìn thấy một người khả nghi lén lút đi về phía nhà sau.


Anh ấy đã bắt kẻ đó lại, nói muốn đưa về thẩm vấn kỹ càng xem, không biết chuyện này có liên quan gì đến dì Liễu không ạ?” Mặt Liễu Tương Tương tái mét.


Nguyễn Tích Thời bước lên trước một bước, tiến lại gần Liễu Tương Tương, khóe môi nhếch lên, dùng âm lượng chỉ hai người có thể nghe thấy: “Tôi phải cảm ơn bà đã tặng tôi một nhược điểm lớn như thế.” Cô nói xong thì lùi về sau, nhìn gương mặt tái nhợt của Liễu Tương Tương, lại biến thành dáng vẻ ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói: “Nếu dì Liễu không còn gì muốn nói thì con xin phép lên tầng trước đây.” Cô nói xong thì quay người đi về phòng.


Cơ thể Liễu Tương Tương run rẩy kịch liệt, ngã phịch xuống ghế bành, kinh hãi nhìn chằm chằm theo bóng lưng Nguyễn Tích Thời.


Con nhỏ đó vốn không phải là con thỏ ngây thơ gì mà là ác quỷ!


  • Trước
  • Sau