Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương ổ81 EM KHÔNG SỢ ANH KHÔNG NHỊN NỔI À?
Chưa đợi thiếu nhiên lên tiếng, Tham mưu Tống đã cười nói: ( “Sao thế Sương Nhi, con không nhận ra thằng bé là ai à?” Tống Ngọc Sương ngớ người, nhìn chằm chằm gương mặt anh tuấn của thiếu niên kia một lúc, sau đấy mới chậm rì rì lắc đầu.
“Thằng bé là con trai của bác Tiêu, Tiêu Kỳ.” Tham mưu Tống nói: “Hồi nhỏ bọn con có từng chơi với nhau đấy.” Nghe thế, Tống Ngọc Sương mới có chút ấn tượng.
“Nói ra thì cũng đã nhiều năm không gặp rồi.
Từ khi bác Tiêu con đến thành Lê, thoáng cái đã mười mấy năm trôi qua.” Tham mưu Tống cảm khái, nhìn về phía Tiêu Kỳ: “Cháu đã lâu không về, nay thành Vân đã thay đổi rất nhiều, lát nữa để Ngọc Sương đưa cháu ra ngoài đi dạo.” “Vâng ạ!” Tiêu Kỳ cười nói.
Tống Ngọc Sương nhíu mày.
Cô ấy cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tham mưu Tống lại quay sang giới thiệu anh ta với Nguyễn Tích Thời: “Đây là Tích Thời, em gái của Sương Nhi, là cô con gái mà bác và dì “Hóa ra là con gái nuôi bác Tống mới nhận!” Tiêu Kỳ hơi bất ngờ.
Cậu ta đã từng nghe mấy kẻ đến Chiêu Tài Tiến Bảo nói qua về bối cảnh của cô gái này, là con của một ông chủ ngân hàng, còn mới được đón từ dưới quê lên, thế mà lại có thể được Tham mưu Tống coi trọng và nhận làm con gái nuôi.
Người này không đơn giản.
Nguyễn Tích Thời chỉ mỉm cười, không nói gì.
“Còn vị này...” Tham mưu Tống nhìn sang Phó Vân Đình, ngừng lại trong chốc lát: “Phó Vân Đình, Tư lệnh Phó.” “Hóa ra là Tư lệnh.” Tiêu Kỳ tươi cười: “Ngưỡng mộ đã lâu.” Giọng điệu của cậu ta nghe rất lười biếng, câu “ngưỡng mộ đã lâu” như qua loa lấy lệ.
Khóc miệng Phó Vân Đình khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Cũng thế” Tham mưu Tống: “...” Sao cảm giác giữa hai người này có gì không đúng lắm nhỉ?
Lúc này có một âm thanh du dương lọt vào trong tai họ.
“Ôi trời, đây không phải là vũ khúc mà Sương Nhi thích sao?” Bà Tống cất lời.
“Mấy đứa đi nhảy với nhau đi!” Tham mưu Tống nói.
Đúng lúc Tống Ngọc Sương không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cô ấy quay sang gọi Nguyễn Tích Thời cùng đi nhảy.
Nhưng không ngờ có một bàn tay to lớn đã nhanh hơn cô ấy một bước, giơ ra trước mặt Nguyễn Tích Thời.
Nguyễn Tích Thời ngước mắt lên nhìn Phó Vân Đình.
Anh cao ráo, anh tuấn, mặt mũi khôi ngô, dưới ánh đèn, đôi mắt anh lại thêm phần sâu lắng.
Từ sau khi sống lại, hiếm khi thấy anh chủ động thế này.
Nguyễn Tích Thời tươi cười, đặt tay phải vào trong lòng bàn tay rộng Hai người bước lên sàn nhảy, tay trái cô nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cơ thể chuyển động theo tiếng nhạc.
Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi hai người, Tống Ngọc Sương nhìn đến ngây cả người, không khỏi cảm thán: “Hai người họ xứng đôi thật đấy.” “Sương Nhi, con cũng đi nhảy đi.” Tham mưu Tống nói.
Tống Ngọc Sương liếc nhìn Tiêu Kỳ đứng bên cạnh, cô ấy thoáng do dự, sau đấy quay sang mời cha mình: “Cha, cha nhảy cùng con đi!” Tham mưu Tống mỉm cười: “Con nhảy với cha làm gì, hơn nữa cha còn có mẹ con nữa, làm gì đến lượt con.” Ông ta nói: “Con nhảy với Tiêu Kỳ Cha đã nói thế rồi, Tống Ngọc Sương cũng khó lòng cãi lời.
Cô ấy nhìn sang Tiêu Kỳ, cậu ta lịch sự vươn tay về phía cô ấy.
Tống Ngọc Sương mím môi, song vẫn đặt tay vào tay cậu ta.
Hai người bước vào sàn nhảy.
Thấy Tống Ngọc Sương đã bước vào sàn nhảy, những người trên sàn dạt sang hai bên, nhường chỗ cho họ.
Trong thoáng chốc, Tống Ngọc Sương đã trở thành tiêu điểm.
Thân hình cô ấy nhỏ nhắn, kỹ thuật nhảy cũng rất đẹp.
Điều bất ngờ là Tiêu Kỳ có thể phối hợp nhịp nhàng với từng bước nhảy của cô ấy.
Cậu ta lăn lộn trong mấy nơi ăn chơi quanh năm, dăm ba trò rượu chè, nhảy nhót này, cậu ta làm được hết.
Tham mưu Tống đứng ngoài thấy thế thì hài lòng: “Hai đứa nhỏ này đẹp đôi thật!” “Ông sắp xếp thế này, không biết Sương Nhi có vui không nữa.” Bà Tống lại nói: “Con bé Sương Nhi luôn rất có chủ kiến.” “Tôi đã nghe ngóng rồi, bây giờ nhà họ Tiêu đang có địa vị quan trọng ở thành Lê, mặc dù Tiêu Kỳ này hơi hư hỏng chút nhưng chưa làm việc xấu gì.
Đợi đến khi kết hôn, có con rồi, tính cách sẽ trưởng thành hơn thôi.” Tham mưu Tống bình thản nói: “Huống hồ tình hình hiện tại của thành Vân không mấy lạc quan, chúng ta cần phải củng cố sức mạnh.” Bà Tống cũng biết những tầng quan hệ trong đó nên không nói thêm gì nữa.
Bên sàn nhảy, Tống Ngọc Sương nương theo tiếng nhạc, lạnh nhạt nói với Tiêu Kỳ: “Tôi biết cha tôi muốn làm gì, nhưng tôi muốn tự quyết định việc kết hôn của mình, không muốn cưới một người mình không thích.” Con ngươi Tiêu Kỳ hơi co lại.
Một tia sáng chuyển động trong đôi mắt cậu ta, ánh mắt rơi xuống gương mặt xinh đẹp tựa ngọc của Tống Ngọc Sương.
Cậu ta có hơi bất ngờ.
Những cô chủ nhà giàu khác, dù tính cách có ôn tồn hay kiêu ngạo thì đa số luôn nghe răm rắp theo lời cha mẹ, nhất là chuyện cưới hỏi.
Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đó chính là “quy tắc” trăm nghìn năm nay.
Nhất là những gia đình có địa vị cao như nhà họ Tống, việc kết hôn của con cái ít nhiều cũng mang theo chút ít quan hệ lợi ích.
Nhưng bây giờ Tống Ngọc Sương lại nói chắc nịch với cậu ta là mình phải chọn người mình yêu.
Thú vị thật đấy.
Tiêu Kỳ khẽ nhếch môi: “Vậy vừa khéo, tôi cũng có ý đấy.” Tống Ngọc Sương trợn tròn mắt.
Vừa lúc khúc nhạc kết thúc.
Tiêu Kỳ buông lỏng tay, quay người đi ra khỏi sàn nhảy.
Cậu ta đi đến chỗ Tham mưu Tống, không biết nói gì mà sau đó lại nhìn về phía sàn nhảy.
Tống Ngọc Sương cũng đang nhìn về phía đó, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tiêu Kỳ nhướn mày.
Tống Ngọc Sương còn tưởng cậu ta có điều gì muốn nói, nào ngờ cậu ta lại quay đi chỗ khác rồi bước đi ra khỏi sảnh tiệc.
Tống Ngọc Sương ngớ người ra một lúc, sau đó mới rời khỏi sàn nhảy, quay về bên cạnh cha mẹ.
Tham mưu Tống nhìn cô ấy, nói: “Tiêu Kỳ nói thằng bé còn có hẹn với bạn nên đi trước, còn nói lần sau sẽ đến làm khách ” Ông nhìn Tống Ngọc Sương với ánh mắt đầy ẩn ý: “Cậu ấy nói vừa nãy hai đứa đã nói chuyện rất vui vẻ, bảo nếu con rảnh thì đưa cậu ấy đi dạo thành Vân chút.” ...
Tên lừa đảo này, vui vẻ chỗ nào chứ!
Gương mặt xinh đẹp của Tống Ngọc Sương tối sầm, trong lòng đang thầm ghi thù Tiêu Kỳ.
Nguyễn Tích Thời nhảy xong một bài, đúng lúc nhìn thấy Tống Ngọc Sương và Tiêu Kỳ tương tác với nhau, không kìm được lòng mà mỉm cười.
Bàn tay Phó Vân Đình đang nắm tay cô khẽ siết chặt, giọng nói lạnh băng: “Hay thế cơ à?” Nguyễn Tích Thời “hả” một tiếng, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mông lung.
“Sao, không nỡ để cậu Tiêu kia rời đi à?” Con ngươi Phó Vân Đình sâu thẳm.
Nguyễn Tích Thời: ?
“Vừa nãy cậu ta sốt ruột che chở cho em thế, có vẻ quan hệ giữa hai người khá tốt.” Phó Vân Đình lạnh nhạt nói, nhưng đôi mắt lại như lưỡi Nguyễn Tích Thời ngây người, mãi mới phản ứng lại được, lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Em chỉ từng gặp cậu ấy hai lần, không có quan hệ gì hết.” Cô sợ Phó Vân Đình hiểu nhầm nên cuống cuồng giải thích: “Vừa nãy em không có nhìn cậu ấy, em nhìn Ngọc Sương mà!” Phó Vân Đình khẽ nhướn mày, “ổ” lên một tiếng đáp lại.
“Em nói thật đó!” Nguyễn Tích Thời ngẩng đầu, dưới ánh đèn, đôi mắt cô long lanh, tựa như có thể nhìn thấu tâm tư người khác: “Em chưa bao giờ lừa anh hết!” Phó Vân Đình cảm nhận được cảm xúc lúc ở nhà sau lại một lần nữa ập đến.
Giọng anh khàn đi: “Chưa bao giờ lừa anh sao?” Trong ánh đèn xinh đẹp nơi sàn nhảy, âm thanh khàn khàn đó mang theo chút mập mờ: “Vừa nãy khi ở nhà sau, em còn nói em trúng thuốc.” Nguyễn Tích Thời không ngờ anh vẫn nhớ tới chuyện này, gương mặt đỏ ửng lên, lí nhí: “Em đã nói là “nếu như” rồi mà.” “Nếu như” là giả thuyết thôi nhé!
Phó Vân Đình bật cười: “Em chơi chữ với anh đấy à?” Bàn tay của anh nơi eo cô siết chặt, kéo cô đến trước mặt mình.
Vũ khúc đã đổi sang bài khác, tiết tấu còn du dương hơn cả bài trước.
Cơ thể mềm mại của Nguyễn Tích Thời dán chặt lên cơ thể vững chãi của anh.
Khoảng cách này khiến gương mặt Nguyễn Tích Thời nóng bừng.
Hai mắt Phó Vân Đình sâu thẳm, anh cúi đầu xuống, một luồng hơi ấm nóng thổi đến bên vành tay nhỏ nhắn của cô: “Em cứ chọc ghẹo anh như thế, không sợ anh không nhịn nổi à?”