Chương 78 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 78 CHỊ GÁI ĐÓ HỢP MẮT TÔI Sao cô lại sử dụng chú chuyển vật thế?” Giọng nói non nớt S của Tể Tể vang lên.


“Lo trước khỏi họa mà” Nguyễn Tích Thời bình tĩnh đáp rồi theo chân Liễu Tương Tương đi về phía các vị phu nhân kia.


Hôm nay cô mặc sườn xám nên chỉ đơn giản búi cao tóc lên, nhưng khi đứng giữa một nhóm người theo đuổi trường phái mới, tạo hình của cô lại mang tới cảm giác thanh thoát không đính bụi trần, gặp rồi khó mà quên được.


Vừa bước vào cửa, Phó Vân Đình lập tức phát hiện ra cô giữa đám đông.


Thoạt trông cô vẫn dịu dàng, điểm đạm như mọi lần, lặng lẽ đi theo bên cạnh Liễu Tương Tương, không mở miệng nói câu nào, tựa như một đóa hoa lan trong sơn cốc.


Hiện tại, anh chỉ muốn lao lên ngắt đóa hoa lan đó vào tay.


Tiếc là chẳng mấy chốc, bà Tống đã bước tới bên cạnh, ngoài ra còn có Tống Ngọc Sương cứ quấn lấy Nguyễn Tích Thời trò chuyện tới lui làm anh không có cơ hội lại gần.


Vì quấy rầy cuộc nói chuyện giữa các quý cô, quý bà không phải phong cách của anh.


Anh bèn tìm đại một chỗ nào đó, tay cầm ly vang đỏ, mắt lặng lẽ ngắm nhìn Nguyễn Tích Thời.


Lúc này, có một cô gái khẽ sáp lại gần: “Thiếu tướng Phó, tôi...” ““Cút.” Phó Vân Đình không muốn nói nhiều làm gì.


Cô gái kia sợ tới mức rụt cổ, tức tối bỏ đi.


Trong mắt Phó Vân Đình, những cô nàng tầm thường thế nên còn chẳng bằng cái móng tay của Nguyễn Tích Thời nữa.


Nguyễn Tích Thời không phát hiện ra anh.


Hiện cô đang bận quan sát từng hành động của Liễu Tương Tương.


Từ nãy đến giờ, trông Liễu Tương Tương cứ bồn chồn thế nào, thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn cô như đang chờ đợi điều gì.


Nguyễn Tích Thời lập tức đoán ra ngay.


Ban nãy cô đổi rượu là đúng, nhất định Liễu Tương Tương đã bỏ thuốc vào trong ly rượu của cô rồi!


Nhìn dáng vẻ này của Liễu Tương Tương, đoán chừng hiện tại chính là lúc thuốc phát huy tác dụng.


Đúng lúc tiếng nhạc vang lên từ phía sau.


Tống Ngọc Sương ôm chặt lấy tay Nguyễn Tích Thời, bảo: “Hai ta ra đó nhảy đi.” “Sao cậu không tìm quý công tử nào đó làm bạn nhảy ấy?” Nguyễn Tích Thời nói đùa.


“Tớ không thèm nhảy với họ đâu.” Tống Ngọc Sương cau mày: “Tớ muốn nhảy với cậu, tớ đảm nhận bước nam, còn cậu nhảy bước nữ nhé.” Nguyễn Tích Thời gật đầu đồng ý: “Được.” Tống Ngọc Sương vui lắm, vội kéo Nguyễn Tích Thời tiến vào sàn nhảy.


Hai người đẹp nhẹ nhàng lướt như bay trên sàn nhảy, tạo nên một khung cảnh đẹp nao lòng.


Nhưng Phó Vân Đình đứng xa xa lại dán chặt mắt lên mỗi người Nguyễn Tích Thời.


Cơ thể cô thướt tha, uyển chuyển tựa bông tuyết, bước chân lả lướt như nàng tiên, đẹp tới độ khiến con người ra không nỡ rời mắt.


Phó Vân Đình đảo mắt một vòng, khi thấy có kha khá gã đàn ông nhìn Nguyễn Tích Thời chằm chằm thì khẽ cau mày, trong mắt ánh lên sự tàn bạo.


Máu nóng đồn lên não khiến anh chỉ muốn xông lên đó kéo Nguyễn Tích Thời xuống dưới.


Anh không muốn để những gã đàn ông khác nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vời này của cô.


Nguyễn Tích Thời và Tống Ngọc Sương nhảy với nhau hai bài, sau đó bước chân ngày càng chậm, trông có vẻ không ổn lắm.


“Cậu bị sao vậy?” Tống Ngọc Sương hỏi.


“Tớ thấy hơi nóng ” Nguyễn Tích Thời đáp, đồng thời kéo nhẹ cổ cáo.


Liễu Tương Tương nãy giờ cứ nhảy loanh quanh bên cạnh để dễ bề quan sát cô vừa nghe vậy, hai mắt lập tức sáng bừng lên.


“Nóng hả?” Tống Ngọc Sương khó hiểu hỏi lại: “Nhưng tớ đâu thấy nóng.” “Tớ cũng không biết sao nữa.” Hình như Nguyễn Tích Thời lại thấy nóng hơn trước, bắt đầu gãi cổ.


“Có phải cậu ăn trúng cái gì nên bị dị ứng rồi không?” Tống Ngọc Sương giữ tay cô lại: “Đừng gã.” “Tớ cũng không nhớ bản thân đã ăn gì nữa.” Nguyễn Tích Thời đáp: “Chắc tớ ra sau vườn nghỉ một lát quá.” “Mấy cậu ấm kia đang chờ để được khiêu vũ với con đấy, sao có thể ra sau vườn lúc này được?” Điệu nhảy kết thúc, Liễu Tương Tương lập tức giữ chặt cô lại: “Ít nhất cũng phải nhảy thêm mấy điệu nữa rồi hằng đi chứ!” Bà ta đang chờ xem cảnh Nguyễn Tích Thời xấu mặt trước bàn dân thiên hạ mà, sao có thể để cô dễ dàng trốn ra sau vườn được.


“Cậu ấy đã bảo thấy không khỏe trong người thì còn nhảy làm quái gì nữa?” Nhưng Nguyễn Tích Thời còn chưa lên tiếng, Tống Ngọc Sương đã lạnh lùng phản bác lại: “Bà Chương à, Tích Thời là con gái nuôi mà cha mẹ tôi mới nhận, là người nhà họ Tống tôi đấy, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì là không yên đâu.” Mặt mày Liễu Tương Tương tái xanh tái mét, sau đó thì trắng bệch như tờ giấy.


Rõ ràng bà ta mới là mẹ trên danh nghĩa của Nguyễn Tích Thời, thế quái nào lại bị một đứa nhỏ không có quan hệ ruột thịt máu mủ gì dạy bảo ngược lại vậy!


Có điều người ra là con gái của Tổng Tham mưu trưởng, Liễu Tương Tương làm gì dám phản bác, chỉ biết tức giận siết chặt nắm tay.


Nói móc Liễu Tương Tương xong, Tống Ngọc Sương lại quay sang quan tâm hỏi han Nguyễn Tích Thời: “Tích Thời này, để tớ dìu cậu ra sau vườn nhé!” “Không cần đâu, chủ nhân của bữa tiệc hôm nay là cậu mà, không thể rời đi được.” Nguyễn Tích Thời nói khẽ: “Tớ biết đường mà, để tớ tự “Cậu đi một mình có được không đấy?” Tống Ngọc Sương lo lắng hỏi.


“Không sao đâu.” Nguyễn Tích Thời đáp.


Tống Ngọc Sương biết cô chẳng những hiểu y thuật mà còn rành rẽ huyền thuật, hơn nữa bản lĩnh cao cường, nên thấy cô cương quyết như vậy thì cũng không khuyên bảo thêm nữa: “Nếu còn khó chịu ở đâu nữa thì nhớ bảo người tới báo cho tớ một tiếng đấy.” Nguyễn Tích Thời gật đầu đồng ý, sau đó lắc lư đi về phía sau vườn nhà họ Tống.


Nguyễn Tích Thời vừa rời đi, Tống Ngọc Sương cũng chẳng thiết tha nán lại trò chuyện với Liễu Tương Tương làm gì, lập tức xoay người đi tới bên cạnh mẹ mình.


Liễu Tương Tương nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé, yếu ớt của Nguyễn Tích Thời, mặt mày sa sầm.


Bà ta vốn định khiến Nguyễn Tích Thời phải xấu mặt trước bao người, thế thì cô sẽ trở thành trò hề của cả thành Vân.


Ngoài ra, chắc chắn phủ Tổng Tư lệnh sẽ không muốn rước một cô gái chẳng biết chừng mực như vậy về làm con dâu nên kiểu gì cũng từ hôn với cô cho mà xem.


Đến lúc đó, nhất định Chương Trấn Giang sẽ vô cùng thất vọng, hoàn toàn buông tay Nguyễn Tích Thời, còn Vi Vi của bà ta lại có cơ hội thay thế cô, tiến vào phủ Tổng Tư lệnh.


Liễu Tương Tương càng nghĩ càng thấy tuyệt, trong mắt chợt lóe lên vẻ nhẫn tâm.


Thế nên, kế hoạch của bà ta nhất định không được thất bại!


Cũng may bà ta đã chuẩn bị cả hai tay.


Liễu Tương Tương rời khỏi phòng tiệc, không bao lâu sau, một gã đàn Ông trèo tường lẻn vào.


Tên này mặt mày gian giảo, quần áo thì quê mùa, bẩn thỉu, tỏa ra hơi thở lưu manh của đám đầu đường xó chợ, vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng người tốt đẹp gì.


“Cô ta ra sau vườn rồi.” Liễu Tương Tương lạnh lùng bảo: “Đừng quên những gì tôi đặn đấy.” “Biết mà!” Trong cặp mắt chuột kia lóe lên tia sáng tham lam, dãi sắp chảy cả ra ngoài, chân hấp tấp đi ra sau vườn.


Liễu Tương Tương dõi mắt nhìn theo bóng lưng của gã, khinh bỉ cười khẩy: “Nguyễn Tích Thời, chờ tới khi cô tàn hoa bại liễu, để xem cô còn tư cách gì để cạnh tranh với Vi Vi” Có lẽ vì quá kích động nên Liễu Tương Tương chợt cảm thấy cơ thể mình có hơi nóng, người chảy đầy mồ hôi.


Bà ta lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán, đồng thời cố nhịn cảm giác nóng bức trong người xuống, xoay lưng quay lại phòng tiệc.


“Cậu chủ, có một gã đàn ông đi theo cô gái kia ra sau vườn.” Thể theo mệnh lệnh của thiếu niên, tên mập ra ngoài đạo một vòng, sau đó vội vàng quay lại báo cáo.


“Gã đàn ông?” Thiếu niên cau mày, đứng phắt dậy: “Đi thôi, qua đó xem thử thế nào.” Tên gầy sửng sốt: “Cậu chủ, không phải cậu từng bảo đừng hở ra là xía mũi vào mấy chuyện này sao?” Thiếu niên liếc nhìn anh ta: “Chị gái đó hợp mắt tôi, không nhúng tay vào lòng sẽ không yên.” Dứt lời, cậu ấy nhanh chân tiến về phía vườn sau.


Hai gã người hầu quay sang nhìn nhau, sau đó vội vàng đuổi theo.


Lúc này, Nguyễn Tích Thời đã ra tới ngoài vườn.


Cô cố tình bước đi thật chậm, chờ tới khi cảm nhận được có người lại gần mới tiện tay đẩy cửa ra.


Khoảnh khắc cửa bật mở, một gã đàn ông đánh úp lại từ phía sau.


“Bốp!” Nhưng gã đã vồ hụt, cả người khuyu xuống, trên trán chảy máu ròng Tòng!


Gã bị đập đầu tới choáng váng, xây xẩm, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được có người dán cái bốp thứ gì đó lên lưng mình, không bao lâu sau, từ trên đỉnh đầu truyền tới tiếng sấm đì đùng.


Tiếng hét thảm thiết, ngắn ngủi còn chưa kịp dứt, cả người đã run lên bần bật, nước tiểu chảy xuôi theo ống quần, đọng lại trên đất, mắt trợn trắng, hôn mê bất tỉnh.


Quần áo trên người gã bị sét đánh cháy đen, tóc tai mặt mũi cũng đen như cột nhà cháy, cả người bốc khói nghi ngút.


Nguyễn Tích Thời vươn tay để dưới mũi gã, sau khi xác định vẫn còn thở, trên mặt hiện rõ vẻ hài lòng.


Cô tìm quanh vườn một hồi thì thấy một sợi dây, bèn dùng nó trói gô gã đàn ông kia.


Sau đó cô liếc nhìn đồng hồ, chắc hiện tại “trò hay” trong phòng tiệc cũng sắp bắt đầu rồi.


Đang lúc Nguyễn Tích Thời phân vân có nên quay về xem “trò hay” hay không thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân truyền từ bên ngoài vào.


Sao lại có người tới đây nữa?


Chẳng lẽ Liễu Tương Tương không chỉ tìm đúng một gã tới?


Bàn tay vốn định mở cửa của Nguyễn Tích Thời tức tốc rụt lại, trốn ra phía sau cánh cửa.


Cô nắm chặt lá bùa thiên lôi trong tay, im lặng nghe ngóng.


Quả nhiên, người bên ngoài đang hướng về phía này.


Tiếng bước chân truyền vào tai càng lúc càng gần, từng cánh cửa của các phòng lân cận bị đẩy ra, mãi cho đến cửa phòng nơi cô đang trốn cũng bật mở.


  • Trước
  • Sau