Chương 77 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 77 NHẬN NGƯỜI THÂN Vừa mới thốt ra câu nói kia, bà ta lập tức bị Chương Trấn Giang \ ; lườm cháy mặt.


Liễu Tương Tương này đúng là bùn nhão không trét nổi tường mà.


Thân phận địa vị quan trọng biết bao, lỡ nhà họ Tống nghe vậy lại không muốn nhận Nguyễn Tích Thời làm con nuôi nữa thì phải làm sao?


Lúc này, ông ta vô cùng hối hận rằng tại sao lúc trước mình lại kết hôn với một ä đàn bà ngu xuẩn như vậy.


Bà Tống nghe vậy thì khẽ cau mày.


Trên mặt bà ấy không có bất cứ biểu hiện không vui nào, chỉ là ánh mắt nhìn Liễu Tương Tương trở nên lạnh lùng hơn hẳn, đồng thời bình thản đáp: “Mẹ của Tích Thời là thiên kim cành vàng lá ngọc của ông cụ Nguyễn Hà Sơn, là chủ nhân chân chính của nhà họ Nguyễn, có điều hồi đó vì cơ thể không được khỏe nên mới quyết định dọn về quê tĩnh dưỡng.


Tích Thời là con gái do chính cô ấy sinh ra cũng như nuôi dưỡng, sao có chuyện xuất thân không tốt chứ?” Liễu Tương Tương lập tức mặt xám mày tro, trên mặt hiện lên vẻ tức Chương Trấn Giang cũng hơi biến sắc.


Bà Tống chỉ nhắc tới mỗi nhà họ Nguyễn mà không để cập đến nhà họ Chương dù chỉ nửa câu, cứ như thể chuyện này chẳng liên quan gì tới nhà họ Chương cả.


Nhưng suy cho cùng thì đúng là như vậy thật.


Dù gì ban đầu Chương Trấn Giang cũng là ở rể nhà họ Nguyễn, sản nghiệp hiện tại vốn là của nhà họ Nguyễn, mà Nguyễn Tích Thời cũng mang họ Nguyễn.


Từ những lời này của bà Tống, có thể thấy bà ấy nắm rõ chuyện giữa hai nhà Chương - Nguyễn rõ như lòng bàn tay!


Hiện tại, Tham mưu Tống và bà Tống chịu ngồi xuống đây bàn bạc với họ là đã nể mặt họ lắm rồi, đồng thời cũng là vì cân nhắc tới thể diện của Nguyễn Tích Thời.


Trong mắt Chương Trấn Giang chợt lóe lên tia sáng: “Bà Tống nói phải, mặc dù hồi nhỏ Tích Thời không lớn lên bên cạnh tôi nhưng tôi vẫn yêu thương con bé hết mực.


Giờ con bé có thể được Tổng Tham mưu trưởng và phu nhân quý mến, tôi cũng mừng thay cho con bé.” Ông ta rất biết ăn nói, không để lộ chút khuyết điểm nào.


Bà Tống lại làm như không mấy để tâm đến lời của ông ta, sau khi nghe xong cũng chỉ khẽ ngẩng đầu lên, không thốt ra lời nào, trái lại quay sang nhìn Nguyễn Tích Thời, cất giọng đầy trìu mến và hiển hòa: “Tích Thời thì sao, cháu nghĩ thế nào?” Nguyễn Tích Thời đứng dậy, cười nhẹ: “Được chú và dì Tống cất nhắc như vậy, cháu vui còn không kịp, làm gì có chuyện từ chối chứ, đúng không?” “Thế mà giờ cháu vẫn còn gọi chú hả?” Tham mưu Tống cười bảo.


Nguyễn Tích Thời nhìn thẳng vào mắt họ: “Cha nuôi, mẹ nuôi” “Tốt, tốt lắm!” Tham mưu Tống vui về vỗ tay cười lớn.


Đứa nhỏ Nguyễn Tích Thời này đúng là rất hợp ý ông.


Vừa hiền hòa, đáng yêu, rộng lượng lại không làm ra vẻ.


Đứa nhỏ như vậy thật sự rất hiếm thấy.


Bà Tống vui đến rơi lệ.


Sau khi uống trà nhận người thân, bà Tống tặng cho Nguyễn Tích Thời một chiếc vòng ngọc vừa nhìn đã biết không tầm thường, xem như đặt dấu chấm hết cho nghĩ thức này.


Bầu không khí giữa đôi bên vô cùng vui vẻ hòa thuận.


Chương Trấn Giang nhân cơ hội mở lời: “Tích Thời, nếu Tham mưu Tống và bà Tống đã nhận con làm con nuôi, sau này con nhất định phải hiếu thảo với họ, đối đãi với họ như với cha và mẹ con vậy.” “Từ nhỏ con đã được mẹ dạy dỗ rằng sống ở đời cần biết tri ân báo đáp, con nhất định sẽ hiếu thảo với cha, cũng như với cha nuôi và mẹ nuôi.” Nói tới đây, cô quay sang nhìn Tham mưu Tống và bà Tống.


Tham mưu Tống và bà Tống trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô thì trái tim như sắp hòa tan.


Còn Liễu Tương Tương ngồi bên cạnh lại tức sôi máu.


Nguyễn Tích Thời nói sẽ hiếu thuận với Chương Trấn Giang và hai vợ chồng nhà họ Tống, lại không hề để cập tới bà ta, rõ ràng là chướng mắt bà ta còn gì.


Đúng lúc này, từ phòng tiệc bên ngoài vang lên tiếng nhạc, cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai bên.


Tham mưu Tống đứng dậy: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cùng đến phòng tiệc đi, tôi muốn công bố chuyện nhận Tích Thời làm con nuôi cho mọi người biết!” “Thật tốt quá!” Tống Ngọc Sương tiến lên, khoác lấy tay Nguyễn Tích Thời: “Sau này tớ và Tích Thời sẽ là chị em chân chính rồi.” “Chị ơi.” Nguyễn Tích Thời thuận theo gọi một tiếng.


“Hai ta không cách nhau bao nhiêu cả, cậu cứ gọi tớ là Ngọc Sương thôi, gọi chị nghe lạ lắm.” Tống Ngọc Sương nói.


Nguyễn Tích Thời cười gật đầu.


Hai người theo chân Tham mưu Tống và bà Tống tiến vào phòng tiệc.


Liễu Tương Tương giấu đi biểu cảm u ám trên mặt, cùng Chương Trấn Giang bước ra ngoài.


Lúc mọi người phát hiện người tiến vào cùng Tham mưu Tống và bà Tống lại là một nhân vật lạ mặt thì sôi nổi đổ dồn mắt về phía họ.


Thấy vậy, Chương Trấn Giang không khỏi ưỡn ngực, đứng thẳng lưng.


Trước giờ ông ta chưa từng được nhiều người chú ý tới vậy, bỗng thấy ngại tới mặt mày đỏ bừng.


“Mấy người đó là ai thế?” “Không biết, nhưng trông cách ăn mặc chẳng ra sao đó, có khi nào là bà con xa nhà nghèo tới nhờ vả cũng nên.” “Trái lại cô gái đi cùng đại tiểu thư nhà họ Tống trông được đấy chứ, nhìn cao quý lắm ” Mọi người nhỏ giọng thảo luận, mãi tới khi Tham mưu Tống và bà Tống bước đến giữa phòng.


Bà Tống nắm lấy tay Nguyễn Tích Thời, kéo cô tới bên cạnh mình.


Liễu Tương Tương cũng muốn đi qua đó nhưng lại bị bị Chương Trấn Giang giữ chặt.


Thế là bà ta chỉ đành nhìn chằm chằm theo Nguyễn Tích Thời đầy ghen ty.


“Hôm nay, tôi và phu nhân có một chuyện vui muốn thông báo với mọi người.” Tham mưu Tống cười nói: “Vợ chồng tôi vừa nhận một đứa con gái nuôi, tên là Nguyễn Tích Thời.” Tham mưu Tống thông báo vài câu đơn giản nhưng lại đủ làm dấy lên cuồng phong bão táp.


Con gái nuôi của Tham mưu Tống tuyệt đối không phải một người tầm thường, mà rất có thể là đại diện cho cả nhà họ Tống.


Rốt cuộc cô bé đó từ đâu chui ra vậy?


Mặc cho mọi người suy đoán, Nguyễn Tích Thời vẫn dịu dàng, bình tĩnh đứng yên tại chỗ, không hề mảy may biến sắc chỉ vì bị những người xung quanh chê bai hay bàn tán.


Dáng vẻ trấn định của cô càng khiến Tham mưu Tống thêm hài lòng.


Không quan tâm thiệt hơn mới là phong thái của con nhà danh gia vọng tộc.


Sau khi thông báo xong, Tham mưu Tống để mọi người tiếp tục uống rượu, nhảy múa thoải mái, Chương Trấn Giang đắc ý ưỡn ngực, thẳng lưng đi bàn chuyện làm ăn ngay.


Tống Ngọc Sương kéo Nguyễn Tích Thời chạy đi, còn chưa tìm được chỗ ngồi tâm sự thì đã bị một nhóm quý cô, quý bà bao vây.


Đương nhiên họ phải nhanh nhanh chạy tới lấy lòng cô con gái nuôi mới xuất hiện này của Tham mưu Tống rồi.


Gặp ai, Nguyễn Tích Thời cũng mỉm cười đáp lại, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, cũng chẳng nói gì quá nhiều.


Nhìn khung cảnh Nguyễn Tích Thời được người người vây quanh, trong mắt Liễu Tương Tương ánh lên vẻ âm u, độc ác.


Bà ta bước tới bên bàn để thức uống, cầm lấy một ly vang đỏ, sau đó nhanh như chớp ném viên thuốc mới mua hôm qua vào.


Chẳng mấy chốc viên thuốc đã hòa tan vào rượu, không còn thấy tăm hơi.


“Thiếu gia, là người đàn bà đó.” Trong một góc phòng, cậu thiếu niên vừa gặp hôm qua đang buồn chán ngồi trên ghế uống nước trái cây thì bỗng nghe thấy tên gầy đứng đằng sau nói.


Ban nãy thiếu niên chỉ nghe Tham mưu Tống thông báo mới nhận một cô con gái nuôi, không có hứng thú ngước mặt lên nhìn, lúc này lại nhướn mày đưa mắt về phía tên đàn em chỉ, quả nhiên lại nhìn thấy người đàn bà mà mình đã gặp ở sân sau sòng bạc vào tối qua.


“Ra tay ở đây luôn hả?” Thiếu niên hào hứng bảo: “Chẳng lẽ ông chủ Chương lại dẫn theo cả vợ lẽ tới đây?” Theo lý thì những sự kiện thế này, vợ bé không có tư cách tới dự, nếu ông ta thật sự dẫn theo một người phụ nữ khác ngoại trừ vợ mình, vậy cũng khó trách vị phu nhân đó cảm thấy tức giận.


Trong lúc cậu ấy suy nghĩ, Liễu Tương Tương đã hành động, bà ta bưng ly rượu, quay về khu vực trung tâm.


Lúc này, cậu thiếu niên mới phát hiện ở đó có một gương mặt khá quen mắt.


Thiếu niên đứng bật dậy: “Là chị ấy sao?” “Ấy cậu chủ, đó không phải là chị gái đã lọt vào mắt xanh của cậu ở cửa hàng bách hóa ngày đó hả?” Tên gầy phía sau cũng đã nhận ra: “Hóa ra người mà bà Chương đó muốn chuốc thuốc lại là cô ấy sao?” Thiếu niên híp mắt, trong đôi mắt hồ ly lóc lên tia sáng: “Cô gái đó thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi thôi, ông chủ Chương kia đủ tuổi làm cha của cô ấy luôn đó.” Nói đến cha, tên gầy đứng sau chợt nghĩ tới một chuyện: “Tôi từng nghe người khác đồn rằng trong lúc vợ cả của Chương Trấn Giang bị đưa về nông thôn đã mang thai một đứa bé, nếu tính tuổi ra thì cũng không chênh lệch gì nhiều với cô ấy cả.” “Ô?” Thiếu niên hứng thú nhìn Nguyễn Tích Thời: “Hóa ra là con gái vợ cả, nếu rơi vào tay mẹ kế thì bị lăn qua lộn lại cũng không lạ.” “Đúng vậy, cô gái đó trông gầy yếu thật sự, chẳng chắc đã bị mẹ kế gây khó dễ nhiều.” Tên gầy cảm thán: “Mẹ kế này cũng thật là, nhắm vào một cô bé như thế làm gì, còn chuốc loại thuốc đó cho cô ấy ngay trong yến tiệc nữa chứ, thế này có khác gì giết chết cô ấy đâu.” Thiếu niên yên lặng lắng nghe tên gầy nói, ánh mắt dừng lại trên gương mặt dịu hiển, trắng trẻo của Nguyễn Tích Thời.


Không biết sao, hôm đó, đù chỉ mới gặp nhau lần đầu, cậu ấy đã cảm thấy Nguyễn Tích Thời rất hợp mắt mình.


Giờ nhìn lại thì càng thêm ưng.


Liễu Tương Tương bưng ly rượu, bước tới trước mặt Nguyễn Tích Thời, đưa cho cô: “Chờ lát nữa gặp các phu nhân thì nhớ kính họ một ly.” Nguyễn Tích Thời nhận lấy ly rượu đỏ.


Cô nhẹ nhàng lắc lư ly rượu qua lại, ánh mắt dán chặt lên chất lỏng tươi đựng bên trong.


Trước giờ Liễu Tương Tương chưa từng đối xử tốt với cô chứ đừng nói chi tới chuyện cố ý đi lấy rượu giúp cô.


Nếu bảo bà ta chỉ đang giả vờ thì hiện tại tới cả Chương Trấn Giang cũng không có ở đây, chẳng một ai chú ý đến họ, bà ta làm vậy thì được lợi ích gì đâu?


Con ngươi Nguyễn Tích Thời đảo quanh, nhìn ly rượu trong tay Liễu Tương Tương, môi lưỡi khẽ động đậy, rượu vang đỏ trong ly hai người đồng thời đong đưa, chớp mắt đã lặng xuống, chẳng còn lấy chút gợn sóng.


  • Trước
  • Sau