Chương 74 Thiếu Soái, Chào Anh - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 74 ÔNG ĐÂY LÀ NGƯỜI TRONG SẠCH NHÉ Mặt mày Chương Vi chợt biến sắc.


gi người cùng hướng mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, phát hiện đó là một thiếu niên đẹp trai, tuấn tú, đôi mắt hồ ly khẽ nhướng, đằng sau là hai tên người làm một béo, một gầy và cả ba đang tiến về phía họ.


“Cậu thiếu niên này, cậu vừa nói gì vậy?” Bà chủ nghe mà không hiểu gì hết.


“Tôi nói hai người đó đang nói dối, tính đổ tội cho chị gái này.” Đôi môi mỏng của cậu thiếu niên khẽ đóng mở.


“Cậu nói bậy gì đấy hả?” Vương Lạc Dung tức đến giậm chân bình bịch: “Từ đâu chui ra mà dám ở đây nói hưu nói vượn thế!” Thiếu niên liếc nhìn cô ta, rồi bất ngờ gọi: “Chiêu Tài, Tiến Bảo.” Cậu ấy vừa cất tiếng, còn chưa hoàn toàn dứt câu, hai người phía sau đã xông lên, một người giữ chặt lấy Chương Vi, người kia bất ngờ tóm lấy cổ tay trái của cô ta.


Chương Vĩ hoảng sợ.


Nhưng còn chưa kịp hét toáng lên thì nắm tay trái cô ta đã bị người đang bắt lấy cổ tay cạy ra, sau đó cướp mất khuy áo cô ta đang cầm bên trong.


Xong xuôi, anh ta xoay người, cung kính đưa khuy áo cho cậu thiếu niên: “Cậu chủ.” Cậu thiếu niên quay sang nhìn bà chủ: “Cô kiểm tra thử xem có phải cái khuy này không?” Bà chủ vội nhận lấy, quan sát thật kỹ: “Chính là cái này!” Chủ cửa hàng là một người thông minh, chỉ cần nhìn vẻ mặt khó coi của Chương Vi, lại thêm những lời cậu thiếu niên nói ban nãy là lập tức thông suốt mọi chuyện.


Bày mưu tính kế hãm hại người ta thì thôi, còn dám kéo cả cửa hàng của cô ấy vào nữa!


Mọi người lập tức đổ dồn mắt về phía Chương Vi, tiếng xì xầẩm bàn tán 1ũ lượt lọt vào tai khiến cô ta xấu hổ đến mức ước gì có thể đào hố chôn xuống đất quách cho rồi.


Mặt mày cô ta trắng bệch như tờ giấy: “Tôi, tôi không cố ý...” Cô ta bắt đầu giả vờ đáng thương: “Do tôi sợ quá nên mới không dám lên tiếng thôi...” Chương Vi giỏi nhất là dùng dáng vẻ này để giành lấy sự đồng cảm của mọi người.


Lúc này, hai mắt cô ta rưng rưng như sắp khóc đến nơi, uất ức nhìn cậu thiếu niên.


Ai mà có đè, đối điện với ánh mắt của cô ta, thiếu niên chẳng những không động lòng, trái lại còn bật cười thành tiếng: “Cô đừng nhìn tôi kiểu đó, tôi là người trong sạch, chỉ muốn trả lại công bằng cho chị gái này thôi, tôi thật sự không có ý gì với cô đâu.” Nói đoạn, cậu ấy nghiêng mặt về phía hai người hầu, hất nhẹ, hai người họ tự động thả tay ra, lui trở về sau lưng cậu ấy.


Chương Vi nhìn dáng vẻ nước đổ đầu vịt này của cậu ấy, trong lòng vừa vội vừa tức, kết quả là nước mắt rơi xuống thật.


Thấy vậy, Nguyễn Tích Thời suýt nữa bật cười thành tiếng.


Cô quay sang nhìn cậu thiếu niên xuất hiện giữa chừng kia.


Người này khá thú vị đấy.


Đúng lúc này, thiếu niên cũng nghiêng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt trong veo của cô.


Cậu ấy thoáng sửng sốt, sau đó thình lình nháy mắt với cô.


Nguyễn Tích Thời mím môi cười.


Cảnh tượng đó khiến Chương Vi tức đến nổ đom đóm mắt, bất ngờ đẩy cô bạn đang đứng chắn ngay trước mặt ra, tính bỏ đi.


Xui thay lại bị bà chủ nhanh tay lẹ mắt ngăn cản: “Ôi chao, đừng đi, cô còn chưa bồi thường quần áo cho tôi nữa mà!” Chương Vĩ: “...”?


Cô ta cắn môi, lấy từ trong lòng ngực ra ba tờ tiền mệnh giá lớn kia: “Đây, đền cho cô!” “Bằng này không đủ!” Bà chủ lắc đầu: “Giá gốc đã năm mươi đồng rồi!” Chương Vi tức đến run rẩy cả người, ngoái đầu nhìn Vương Lạc Dung, nói: “Cho tôi vay hai mươi đồng!” Vương Lạc Dung có hơi do dự.


Đúng là trên người cô ta có hai mươi đồng thật.


Nhưng tiền tiêu vặt một tháng của cô ta chỉ có năm đồng thôi, với cô ta mà nói thì hai mươi đồng là một bút tiền lớn đấy.


Thấy cô ta ngập ngừng không muốn, Chương Vi đành đưa mắt nhìn về phía mấy người bạn cùng lớp khác.


Tất cả bọn họ đều cúi đầu im lặng.


Làm gì có ai chịu móc nhiều tiền như vậy cho cô ta chứ.


Chương Vi sốt hết cả ruột, ấm ức tới suýt khóc tiếp.


“Vì Vị, cậu...


cậu đừng khóc, tớ sẽ cho cậu mượn.” Lúc này, Vương Lạc Dung cũng đã hạ quyết tâm.


Lý do là Chương Vi sắp được đi dự yến tiệc do nhà họ Tống tổ chức rồi, một khi cô ta tới được đó, làm quen với mấy thiếu gia nhà giàu thì đừng nói là hai mươi đồng, có khi hai trăm đồng cũng không phải chuyện xa vời đâu.


Huống hồ, hiện tại cô ta giúp Chương Vi chuyện lớn thế này, tương lai mà có nhờ Chương Vi bắc cầu giật dây, giới thiệu cô ta với mấy cậu chàng có tiền, chắc chắn Chương Vi sẽ không có cớ từ chối.


Nghĩ vậy, Vương Lạc Dung bình tĩnh lấy tiền ra.


Nhưng cô ta mới lôi xấp tiền ra đã bị Chương Vi giành mất, nhét hết vào tay bà chủ, sau đó hùng hổ đẩy cô ta ra, phăm phăm rời đi.


“Nè, Vĩ VI?


Vương Lạc Dung tức giận trừng mắt với Nguyễn Tích Thời, sau đó nhanh chân chạy đuổi theo.


Mấy cô bạn kia cũng đã xem xong trò hay, tức tốc giải tán.


Nhưng chắc chắn rằng, hết tuần này, câu chuyện ban nãy rồi sẽ trở thành để tài bàn tán trong đám học sinh cho coi.


Chờ bọn họ rời đi hết, Nguyễn Tích Thời mới xoay người nhìn cậu thiếu niên: “Cảm ơn cậu.” “Không cần khách sao, tôi cũng chỉ chướng mắt bọn họ thôi.” Thiếu niên bày ra vẻ mặt không thèm để ý, đáp: “Nhưng cô lại khá hợp mắt tôi đấy!” Dút lời, cậu ấy dẫn hai người hầu rời khỏi cửa hàng.


“Chờ đã...” Nguyễn Tích Thời vốn tính gọi cậu ấy lại để hỏi xem muốn báo đáp như thế nào, kết quả thiếu niên lại xua tay, ung dung rời đi không thèm quay lại, cứ như thể anh hùng tiện tay làm chuyện tốt không cần lưu danh vậy.


Đến đây, vở hài kịch cuối cùng cũng hạ màn.


Nguyễn Tích Thời lại đi dạo một vòng, cuối cùng chọn mua một bộ sườn xám tối màu, sau đó rời khỏi cửa hàng bách hóa.


Cô ghé một hiệu thuốc bắc gần đó.


“Tôi muốn mua lộc nhung, dâm dương hoắc, nhục thung dung, nấm ngọc cẩu, tơ hồng vàng, ba kích.” Nguyễn Tích Thời nói với chủ hiệu thuốc: “Làm thành dạng viên giúp tôi.” Chủ hiệu thuốc trợn tròn mắt nhìn cô một cách quái lạ.


Đây toàn là thuốc tráng dương mà.


Một cô gái trẻ trung, ngây thơ như cô sao lại tới đây mua mấy thứ đó...


“Cô xác định mình muốn mua những vị thuốc này hả?” Chủ hiệu thuốc hỏi lại.


Nguyễn Tích Thời gật gật đầu.


Đã mở cửa làm ăn, người ta muốn mua cái gì thì cứ kệ họ, chỉ cần không phải thuốc cấm là được.


Huống hồ, thời buổi này cũng có nhiều cô cởi mở lắm...


Nghĩ vậy, ông chủ cũng chẳng hỏi nhiều nữa, nhanh tay bốc thuốc, chế thành thuốc viên cho cô.


Một lọ nhỏ, trong có khoảng hai mươi viên thuốc, Nguyễn Tích Thời tính sơ, thấy bằng này chắc cũng đủ liều rồi.


Nguyễn Tích Thời cầm lọ thuốc về nhà, thấy không có ai ở phòng khách bèn đi thẳng lên lầu, sau đó nghe thấy loáng thoáng tiếng đồ rơi vỡ vọng Ta từ phòng Chương Vĩ.


Xem chừng chuyện hôm nay đã chọc cô ta tức điên thật rồi.


Có điều, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.


Nguyễn Tích Thời bình tĩnh trở lại phòng mình, bắt đầu việc tu luyện hằng ngày.


Chờ tối đến, Chương Trấn Giang về nhà, bảo Nguyễn Tích Thời mặc quần áo mới xuống cho ông ta xem thử.


Nguyễn Tích Thời diện bộ sườn xám vào, bước chân nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như một đóa cúc dại xinh đẹp, điểm đạm tỏa ra khí chất cao quý lại thanh lịch, trông không hề giống ngày thường.


Liễu Tương Tương nhìn mà ghen tị.


Hiện tại mọi người không còn chuộng sườn xám nữa, những người theo trường phái mới đều ưa diện những bộ làm từ lông thú hơn.


Thế nhưng đáng vẻ mặc sườn xám của Nguyễn Tích Thời lại cực kỳ hút mắt, chẳng những toát lên vẻ đẹp cổ điển mà còn điểm tô thêm phong thái trang nhã, không dính bụi trần của cô.


Đúng là giống hệt với bà mẹ hồ ly tỉnh đó của nó, cả hai đều sở hữu gương mặt và vóc dáng lay động lòng người.


Trái lại, Chương Trấn Giang vô cùng hài lòng, kiểu trang phục này sẽ khiến Nguyễn Tích Thời trông rất ngây thơ, thuần khiết, mà trên đời này làm gì có người đàn ông nào lại không thích phụ nữ trong trắng không tỳ vết chứ.


“Con mặc bộ này đẹp lắm, tối mai mặc nó đi tiệc đi!” Chương Trấn Giang bảo: “Cha nghe nói ngày mai Thiếu tướng cũng có mặt đấy, con về phòng ngủ sớm để mai tỉnh táo tỉnh thần, cùng cha và mẹ con tới đó dự tiệc ” “Còn con thì sao ạ?” Chương Đình vội giữ chặt lấy cánh tay Chương Trấn Giang, làm nũng: “Cha xem kiểu tóc mới của con có đẹp không nè?


Cả bộ móng này nữa!” Cô ta tốn cả một ngày trời mới làm xong đó, còn dùng hết toàn bộ tiền để dành của mình nữa.


Chương Vi ngồi bên cạnh cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng vén mái tóc mà cô ta mới tạo kiểu hồi trưa, đúng lúc để lộ bộ móng mới làm.


Tuy không lòe loạt như Chương Đình nhưng lại khiến cô ta trông khí chất hơn, cũng hút mắt hơn kha khá.


Nhưng Chương Trấn Giang lại cau mày.


Ông ta không thích con gái mình trưng diện quá lòe loẹt, nhất là khi có Nguyễn Tích Thời để đối chiếu thì lại càng thêm không thích.


Thế là ông ta nói thẳng: “Con làm mấy thứ này làm chi, mai con với chị phải đi cúng bái mẹ mình mà, ăn mặc thế này thì ra thể thống gì, có khác nào đang khinh nhờn thần lĩnh không chứ?” “Cúng bái gì ạ?” Trên mặt Chương Đình lộ rõ vẻ hoang mang.


Chương Vì lại giật mình thon thót.


Cô ta vội vàng hỏi: “Sao lại thành đi cúng bái ạ, không phải cả nhà ta sẽ đến nhà họ Tống dự tiệc tối sao?” “Hai đứa đi làm gì?” Chương Trấn Giang lại nói: “Cha với mẹ con dẫn theo Tích Thời tới là đủ rồi.” Chương Vi và Chương Đình lập tức giận đến suýt ngất.


  • Trước
  • Sau